Lễ Nôen đã đến rồi lại qua đi, và bắt đầu một năm mới - 1973. Những đợt tuyết tháng hai nhường bước cho những cơn gió lồng lộng của tháng ba, và Jennifer biết rằng đã đến lúc ngừng công việc.
Cô triệu tập một cuộc họp nhân viên trong văn phòng.
- Tôi sắp sửa đi vắng, - Jennifer thông báo, - Tôi sẽ đi xa trong năm tháng tới.
Có tiếng thì thầm ngạc nhiên.
Dan Martin hỏi:
- Chúng tôi có thể liên lạc với cô, được chứ?
- Không, Dan ạ. Tôi sẽ không liên lạc với ai cả.
Tea Harris nhìn cô qua cặp kính dày của anh;
- Jennifer này, cô không thể chỉ…
- Tôi sẽ rời đây vào cuối tuần này.
Sự dứt khoát trong giọng nói của cô đã chấm dứt mọi câu hỏi thêm. Phần tiếp theo của cuộc họp là việc thảo luận về những vụ án chưa xử.
Khi mọi người khác đã rời khỏi phòng, Ken Bailey hỏi:
- Em thực sự đã nghĩ kỹ điều này rồi chứ?
- Em không có sự lựa chọn nào khác, Ken ạ.
Anh lặng lẽ nhìn cô.
- Tôi không biết nó là đồ chó đẻ nào, nhưng tôi căm thù nó.
Jennifer đặt tay cô lên cánh tay anh.
- Cảm ơn anh.
Tôi không sao đâu.
- Điều đó sẽ trở nên phức tạp, cô biết rồi đấy. Trẻ con sẽ lớn lên, chúng sẽ đặt câu hỏi. Nó cũng sẽ muốn biết ai là cha nó chứ.
- Em sẽ lo được điều đó.
- Tốt thôi, - giọng anh nhẹ đi. - Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-noi-gian/1904048/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.