Tối hôm trước, cả đêm hôm đó Vương Nguyên ngồi nhìn ra cửa sổ nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời và nghĩ về Gia Hân. Nhớ về nụ cười hiền hậu của cô. Anh lo lắng cho Gia Hân thật nhiều nhưng không giám gọi, lại không thể ra ngoài để đến gặp Gia Hân. Không biết giờ này cô ấy ra sao rồi nhỉ??? Anh cứ ngồi lẩm bẩm một mình mãi.
Trong khi đó thì Gia Hân cũng nằm trằn trọc không ngủ được nằm mà cô chỉ nghĩ về Vương Nguyên. Cô rất lo lắng cho anh.
- Gia Hân cậu chưa ngủ à? Cậu ngủ đi muộn rồi đó.
- Ukm...
Gương mặt cô thể hiện rõ sự buồn bã. Liệu giờ này anh ấy đã ngủ chưa nhỉ?? Mình muốn đến gặp anh ấy mà lại sợ làm ảnh hưởng đến anh ấy.
Quay lại hiện tại nha:
Trong khi bà quản lí đang âm mưu gì đó thì:
- Gia Hân nè chúng ta đến công ty của Vương Nguyên hỏi xem sao đi! - Trâm Anh nói.
- Nhưng chỉ hai chúng ta đi thôi sao, mình... - Gia Hân.
- Không mình sẽ gọi cả Bảo Trâm nữa rồi chúng ta đi luôn nha - Trâm Anh.
- Nhưng mình...* suy nghĩ * ukm đi - Gia Hân.
Tại chỗ của Vương Nguyên cô quản lí gọi cả nhóm đến.
---------------------- ta là gạch phân cách --------------------------------
_ Hôm nay các cậu sẽ phải ở trong công ty không được ra ngoài, không được gọi điện thoại hay trả lời phỏng vấn của bất kìa ai. Chỉ trả lời phóng vấn theo lịch mà tôi đã sắp xếp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-nho-cua-rieng-toi/2380177/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.