“ Két!”
Mọi người đang say sưa nghe giảng, bỗng giật mình vì tiếng động vừa phát ra.
Thầy giáo đứng trên bục cao, cùng năm mươi học trò đang ngồi ở phía dưới, không dấu nổi tò mò liền quay mặt lại nhìn.
Kịch San San đứng giữa cánh cửa được khép hờ, miệng cười méo mó.
“Thưa thầy, em xin phép vào lớp.”
Thầy giáo đưa mắt nhìn đồng hồ, có vẻ không được vui. Đám học trò lại không thôi xì xầm với nhau, che miệng cười thích thú.
Chờ thầy giáo gật đầu đồng ý, Kịch San San vội vã xách cặp bước vào trong. Bao nhiêu chiếc ghế trống không lọt vào mắt cô, chỉ riêng chỗ Diệp Tử Thông đang ngồi, dù không phải trung tâm nhưng vô cùng ấn tượng.
Diệp Tử Thông ngồi ở hàng ghế thứ ba bên trái, hai bên chật kín người. Mặt mày Kịch San San xị xuống, cô đành lui tới ngồi ở chiếc ghế ngay phía sau.
Chờ cô học trò Kịch San San ổn định, thầy giáo lại tiếp tục bài giảng của mình.
Từ tiết đầu Kịch San San không thể tập trung, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về người phía trước. Nếu anh ta lúc nào cũng trong tư thế ngay ngắn và điềm tĩnh, ngược lại cơ thể cô luôn õng ẹo vẻ rã rời. Bất cứ chữ nào được thầy ban, cô không thể nuốt vào cho được. Hành động vô ý đó, với cô thì không sao, nhưng nhìn ra xung quanh, không một ai hài lòng. Mà thực tế, điều cô không hài lòng, đó là phải ngồi xa Diệp Tử Thông.
Ngay tiết giải lao thứ nhất, Kịch San San chạy tới dãy bàn thứ ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-ngu-gat/139434/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.