Diệp Tử Thông ở dưới nước, đưa ánh mắt căm hận nhìn lên Kịch San San. Đáp lại cái nhìn của anh, cô cười một cách thích thú và ranh mãnh.
“Diệp Tử Thông!”
Kịch San San lại hét lên, giữa sân trường heo hút không một bóng người, âm thanh ấy càng dội đi xa nữa. Cô hỏi.
“Vì sao anh muốn quan tâm tôi?”
Diệp Tử Thông vẫn chưa nguôi cơn giận, lại bị Kịch San San đùa giỡn mình, liền đập bàn tay thật mạnh xuống nước rồi đáp trả.
“Ai nói tôi quan tâm cô? Là học sinh trường Thiên Ngôn, cũng là đội trưởng đội Văn minh giảng đường, tôi không thể bỏ rơi người khác trong hoạn nạn. »
« Nói như vậy, trong số những người khác đó, có cả tôi ? »
«Không ! Trừ cô ra. »
Kịch San San đang đứng cách bờ khá xa, nghe thấy vậy máu sôi dâng lên sùng sục. Anh ta nói gì chứ ? Ai cũng cứu nhưng trừ cô ra ư ? Vậy hành động này, anh ta định gọi là gì đây? Hay tâm thần Diệp Tử Thông không được bình thường, trưa nắng liền nhảy xuống hồ để tắm ?
Kịch San San tiến sát lại bờ hồ, ngồi sệp xuống nhìn Diệp Tử Thông dưới nước ướt như con chuột lột. Thỉnh thoảng anh ta lại đưa tay lên lau những giọt nước trên mặt mình.
Kịch San San vờ như giận dỗi, nói với Diệp Tử Thông.
« Vậy anh nói đi, tại sao anh lại nhảy xuống đó ? »
Diệp Tử Thông bị ép, nhất thời không nghĩ được lí do hợp lí để trả lời. Anh cười nhạt một cái, hàm răng trắng tinh.
« Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-ngu-gat/139431/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.