Chương trước
Chương sau
Vẫn là một ngày mưa.....Một nhóm người mặc đồ đen khuôn mặt buồn bã đứng trước mộ người đã khuất.

Bầu không khí u ám bao trùm cả nghĩa trang Highgate. Những đám mây đen nặng trĩu bao phủ cả bầu trời London thê lương đến nao lòng.

Có lẽ Rose cũng không biết rằng....ngày hạ quan tài xuống huyệt là một ngày mưa tầm tã..giống với ngày cô rời xa thế giới này.

Nước mắt Viola đã cạn khô, đôi mắt vô hồn nhìn về tấm hình khắc trên bia mộ mà nhói đau.

Cô gái trong hình nở một nụ cười rất tươi...không có hận thù, không có phiền muộn. Họa chăng tất cả chỉ là một giấc mơ? Một con người còn sống khoẻ mạnh bỗng nhiên lìa đời. Thử hỏi ông trời nhân tính ở đâu? Là ai? Là ai ra tay sát hại Rose?

Hiểu lầm giữa hai người vẫn chưa được hoá bỏ vậy mà Rose phải uất hận ra đi. Viola nắm chặt tay lại đầy tức giận.

Tại sao những người cô yêu thương đều lần lượt ra đi? Tại sao lại bỏ cô lại? Hãy nói cho cô biết cô phải làm gì bây giờ?

Thầy Athur....Rose? Em phải làm thế nào?

- Viola, chúng ta về thôi!

Lion một tay cầm ô, một tay vỗ nhẹ vào vai Viola lên tiếng. Suốt quá trình hạ huyệt anh không dám nhìn vào hình của Rose thêm lần nào. Cái chết của Rose không khiến anh hối hận hay ăn năn....chỉ là nụ cười trên bức ảnh khiến anh bỗng thấy bất an.

Tốt nhất là nên rời khỏi đây.

Bàn tay lạnh ngắt của Lion để lên vai khiến Viola một hồi run rẩy. Nghĩ tới hành động của Lion đối với Rose... Viola lạnh lùng hất bàn tay anh xuống.

- Tôi muốn một mình!

Biểu hiện cùng hành động của Viola khiến Lion cau mày. Nhưng nghĩ đến trong lòng cô đang đau buồn nên đành miễn cưỡng xoay người rời đi.

Tom, Nick cùng những người khác cũng mang khuôn mặt buồn bã lác đác rời khỏi nghĩa trang.

Phút chốc cả nghĩa trang rộng lớn chỉ còn mình Viola đứng đó với những nấm mồ.

Mưa không có dấu hiệu ngừng mà càng ngày càng mưa to hơn. Buông tay cầm cây dù ra để mặc cho gió thổi bay cây dù xa tít tắp. Viola từ từ ngồi xuống trước hai ngôi mộ.

Chỉ có 2-3 tháng mà hai người quan trọng trong đời cô lần lượt ra đi.

- Hai người nói xem....em nên tin ai?

Nước mắt tưởng như đã cạn khô lại bắt đầu rơi xuống. Gục đầu vào bia mộ của Rose cô khóc như một đứa trẻ.

- Em rất nhớ hai người...rất nhớ!

Một đôi giày đen từ từ tiến lại đằng sau Viola. Nhưng vì Viola đang khóc lóc đau đớn nên không phát hiện ra.

Cảm giác những hạt mưa không rơi xuống thân thể nữa mới cảm thấy kỳ lạ ngước đầu lên.

Một cái ô màu đen che mất bầu trời, khuôn mặt của người nào đó như ẩn như hiện đang nhìn cô.

- Anh là....

- Có vẻ lâu không gặp, người đẹp quên tôi mất rồi.

Giọng nói khàn khàn bông đùa khẽ vang lên xua tan bầu không khí u ám.

- Cater.

Sau khi nhận ra chủ nhân của giọng nói Viola nhàn nhạt đứng dậy lên tiếng. Mặc kệ cho đất bùn bám vào quần áo cô xoay người muốn rời khỏi. Dù sao giữa cô và Cater cũng không có gì để nói, gã đến đây chắc hẳn muốn thăm Rose.

- Cô không cảm thấy tò mò vì sao tôi ở đây sao?

Viola dừng bước nhìn Cater đầy khó hiểu. Anh ta không phải đến thăm Rose sao? Mặc dù lý do này hơi mắc cười nhưng còn lý do nào khác sao?

- Ý anh là gì?

Nở một nụ cười nhạt Cater chậm rãi tiến lại gần nhìm Viola đầy hứng thú.

- Về cái chết của người đàn ông tên Athur..

- Anh...anh nói gì? Anh biết những gì?

Viola hốt hoảng túm chặt lấy tay Cater trái tim khẩn trương như muốn rớt ra ngoài.

- Bình tĩnh!

Cater rụt tay về, vỗ nhẹ bả vai Viola trấn an. Gã biết cô đang rất nóng lòng muốn biết. Nhưng trước hết gã cần phải xem xét xung quanh một chút.

- Cater...rốt cuộc là anh biết những gì?

Viola dần mất hết kiên nhẫn mà hét lên tức giận. Có trời mới biết cô đang khẩn trương muốn chết vậy mà cái gã này lại đang làm gì?

Chỉ thấy Cater cầm cái ô đứng im không nhúc nhích nhưng con mắt hẹp dài của gã đang nhìn về tứ phía. Rốt cuộc không phát hiện kẻ nào hoài nghi mới quay lại nhìn Viola.

- Tôi biết có một người biết ai giết Athur.

- Là ai?

Tim Viola đánh "thịch" một cái...đôi mắt nóng lòng chờ mong đáp án từ Cater.

- Cha tôi.

- Cái gì? Anh nói ai?

Viola sửng sốt. Anh ta nói là cha của anh ta sao? Tức chính là Victor Percell?

Cũng không hiểu sao trong đầu Viola nhớ lại một bóng hình.....người đàn ông đó sao?

Cater không có trả lời Viola mà từ từ đứng sang một bên như muốn cho cô thấy cái gì đó.

Nhìn Cater nghi ngờ, híp đôi mắt bị nước mưa hắt vào Viola nhìn về phía sau gã.

Một người đàn ông mặc áo khoác vét đen dài tới đầu gối đang dựa vào thân của một cây sồi già. Trên miệng còn hút điếu xì gà đang cháy dở.

Viola nhìn vào thân hình trước mặt nghi ngờ bước lại gần. Vuốt khuôn mặt đẫm nước mưa đôi mắt thạch anh giãn ra.

- Ông....ông chính là Victor Percell?

Viola bàng hoàng nhận ra người đàn ông này. Ông ta chính là người đã cứu cô khỏi tên John khát máu. Cũng là người hẹn cô đến tháp đồng hồ Big Ben vào Đêm Huyết Nguyệt. Chỉ là.....chuyện thầy Athur làm sao ông ta biết?

Victor đứng thẳng người dậy, ném điếu xì gà xuống dưới đất, bước lại gần nhìn Viola không chớp mắt.

- Victor Percell là ta.

Thoáng sửng sốt Viola nhìn qua Cater rồi lại nhìn về phía Victor trong lòng nhất thời không biết phản ứng ra sao. Đôi môi tím tái muốn nói gì đó bất chợt Victor vươn tay ôm lấy Viola vào lòng.

- Rất vui được gặp mặt....cháu của ta.

Hết

(P/s: khụ khụ...tình hình là mình bị ốm nên đêm nay phải cố gắng lắm mới có thể ra 1c. Còn một ngày nghỉ nữa (t5 mình bắt đầu học lại) cho nên sẽ cố cho ra 2c vào thứ 4. Những ngày khác mình sẽ hơi bận vì vừa phải đi học vừa đi làm thêm cho nên cùng lắm mỗi đêm ra 1c. Các bạn thông cảm, còn nếu có tg rảnh mình sẽ ráng cho ra nhiều c hơn. Cảm ơn các bạn. Thân chào! )
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.