Vito Carmello quá đỗi sung sướng đến độ nụ cười không tắt trên mặt lão, niềm sung sướng của lão hiện ra trong thái độ hớn hở, trong bước đi nhún nhảy của lão. Lão cảm thấy lão trẻ lui 10 tuổi, và tất cả chỉ vì cú điện thoại của Johnny gọi cho lão sáng hôm nay.
Johnny của lão từ Perth gọi về và những điều anh nói đã mang lại cho lão Vito một cuộc sống mới. Anh biết tin này cũng sẽ làm cho Savaltore sung sướng như Vito, trong tuần qua, Savaltore không được khỏe lắm. Vì thế lão phải đi gấp đến Staten Island vào giữa buổi sáng. Để báo cho ông Trùm biết tin vui. Ông bạn già của lão chắc sẽ rất ngạc nhiên như lão, và cũng sẽ rất sung sướng.
Hai tên lính trong tổ chức đang đứng trước cửa chính. Cả hai đều vui vẻ chào Vito khi lão bước lên những tầng cấp cuối cùng. Lão không có nhiều thì giờ để chuyện trò với họ. Lão chỉ lẩm bẩm chào họ bằng tiếng Sicily "Chào các cậu" rồi thôi. Nhưng thay cho lời chào thiếu lịch sự đó, lão lại toét miệng cười với họ khi bước qua cửa để vào trong tiền sảnh.
Người đầu tiên lão thấy là Joey Fingers, anh ta đang lởn vởn gần cửa nhà bếp. Joey hiếm khi đến đây nên Vito phân vân không biết anh ta làm gì ở đây.
- Xin chào cụ Vito, cụ mạnh khỏe chứ? - Joey nói lớn, nắm lấy lão, ôm lão.
- Tôi khỏe, Joey - Vito vừa đáp, đẩy anh chàng quá nồng nhiệt này ra. Đồ luồn cúi, lão nghĩ vừa đi qua tiền sảnh đến phòng riêng của Savaltore,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-barbara-taylor-bradford/738910/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.