~ 
Nhỏ xuống xe rồi bắt một chiếc taxi đi thẳng đến mộ của mama. Mộ của mama nó được đặt ở một nơi cách khá xa thành phố nên phải đi taxi tầm 2 tiếng rưỡi mới đến được nơi. Trên taxi những giọt nước mắt của nhỏ cứ rơi mãi không cách nào có thể ngừng được, quệt đi những giọt nước nhỏ lấy điện thoại ra. Hình nền điện thoại của nhỏ là ảnh chụp chung của nhỏ và cậu…những giọt nước mắt ấy lại rơi….mở cửa sổ ra nhỏ ném chiếc điện thoại đi ra xe. 
– Cháu bé, cháu có sao không mà lại ném điện thoại đi? -bác tài xế hỏi nhỏ. 
– Chiếc điện thoại ấy chỉ có chứa nỗi buồn của cháu thôi bác ạ, chẳng có gì là vui vẻ hay hạnh phúc hết! Cuộc sống đối với cháu bây giờ thật khó chịu, thật chán nản, thật chẳng ra làm sao….. 
Bác tài xế ấy trông vẻ ngoài đã khoảng hơn 50 tuổi. Bác ấy vừa lái xe vừa ôn tồn nói: 
– Cô bé, cháu nên nhớ rằng bên cạnh cháu còn có rất nhiều người thân, người yêu quý mình. Đừng bi quan như vậy bởi vì cháu sẽ luôn tìm được một người có thể quan tâm, chia sẻ mọi buồn vui hay chỉ đơn giản là lắng nghe cháu và cháu nhớ này: Hãy tạo nên cuộc sống đừng để cuộc sống uốn nắn ta! 
Nhỏ nghe xong những lời đấy thì không nói gì. Sau một lúc nữa thì cuối cùng cũng đã đến chỗ mộ của mama. Nhỏ trả tiền xe kèm theo một câu: 
– Cảm ơn bác vì lời khuyên vừa rồi. Cháu chào bác 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-bang-gia-em-la-cua-toi/2404829/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.