~ 
~ Trên chiếc máy bay tư của Hoàng Gia ~ 
– An Nhiên…An Nhiên…. -cô gọi. 
Không có dấu hiệu gì là đã tỉnh giấc… 
– Nhiên…Nhiên….mau dậy đi… 
Vẫn không có dấu hiệu gì cả. 
– HOÀNG AN NHIÊN, CON LỢN KIA MAU DẬY CHO BÀ MÀY!!! 
Cuối cùng thì cũng đã chịu mở mắt ra và uể oải nói: 
– Có chuyện gì mà mày hết ầm lên vậy? 
Cô 2 tay chống nạnh rồi nói: 
– Aissssss….về đến sân bay Nội Bài rồi! Mau xuống máy bay để còn về nhà nghỉ ngơi. 
– Mau đỡ tao! -nó nói. 
Cô nhìn nhìn nó rồi không chút tình nghĩa nói: 
– Tự lết xác mà đi! Mày không có chân chắc? 
– Nhưng mà tao là người bệnh! -nó không bằng lòng. 
– NHƯNG ĐÂU PHẢI QUÈ CỤT HAY DỊ TẬT ĐÂU CƠ CHỨ??? CÓ TAY CÓ CHÂN THÌ TỰ ĐI MÀ XUỐNG!!! 
Nó không nói gì nữa mà chỉ giơ tay lên kiểu “Ok, Ok tao xuống ngay đây con sư tử Hà Đông kia! Nói nhiều đau tai!”. Nó đang cố gắng lết từng bước nặng nhọc đi về phía cổng ra thì hắn đi tới bế nó theo kiểu công chúa rồi nói: 
– Tôi đã dặn Hân là để tôi bế cậu về xe rồi cơ mà! 
– Đâu có! -nó thành thật. 
Hắn nhướn mày cao rồi liếc liếc cô mà hỏi nó: 
– Vậy Hân nói gì? 
– Nó bảo tôi là có chân có tay thì tự đi mà xuống máy bay! 
Hắn không nói gì thêm nữa mà chỉ thắc mắc là tại sao cô lại đi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-bang-gia-em-la-cua-toi/2404780/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.