Nó nhìn hắn cười nửa miệng rồi bỏ đi, đi đến hành lang gần cửa lớp thì gặp Kin, anh thấy nó vui mừng định chạy ra chỗ nó nhưng nó lạnh lùng đi qua anh mà không quay lại nhìn, cứ như là người lạ, bỗng nhiên anh cầm tay nó nói:
-Sao em lại làm như không quen biết anh vậy?
Nó lạnh lùng gạt tay nó ra khỏi tay anh, vừa đi đến cửa lớp nó dừng lại, nhìn anh và nói:
-Thì đúng là tôi không quen anh mà!!!
Câu nói của nó như ngàn mũi dao đâm vào tim anh, khiến tim anh vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ, anh đứng nhìn nó vào lớp mà không nói được gì. Anh dựa người vào lan can nghĩ “tại sao em lại thay đổi nhiều như thế??? Cô bé hồn nhiên của anh đâu rồi??? tại sao mới 10 năm không gặp mà em lại lạnh lùng như thế??? Có phải vì chuyện đó không???...” Rất nhiều câu hỏi lặp đi lặp lại trong tâm trí anh, anh muốn nó trả lời tất cả câu hỏi của anh, nhưng …. Anh buồn bà + đau đớn quay lưng đi thẳng về phía lớp học. Anh như thế nó cũng đau có vui, nó buồn lắm, đau lắm nhưng đây chưa phải là lúc nó vui vẻ nhận anh được, bây giờ quan trọng nhất với nó là trả thù, chỉ có trả thù xong thì nó mới có thể như trước đây.
Hắn ngủ dậy, cảm thấy chán nản không muốn vào lớp nữa nên lái xe đến bar. Nó vào trong lớp, ngủ ngon lành, thì bỗng nhiên bà cô gọi tên nó làm nó bực mình, nhìn thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-than-bang-gia-angel-ice/3147644/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.