- Bây giờ đúng ngọ, mặt trời chói chang lên cao, là thời gian dương khí mạnh nhất trong mỗi ngày, mà nơi này lại âm trầm, chẳng phải là âm sát tác quái?
Thân thể nho nhỏ của Diệp Thiên mang theo cái mũ đạo sĩ, tuy rằng cố gắng làm ra dáng người lớn khi nói chuyện, nhưng luôn làm cho người ta có một cảm giác rất quái dị.
Nhưng những lời của nó cũng nói rõ ràng mạch lạc, bên cạnh lão đạo sĩ nghe được cũng liên tục gật đầu, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc, dường như bản thân chưa từng dạy qua nó điều này thì phải?
Trẻ con đều có chút thích khoe khoang, Diệp Thiên mặc dù thông minh hơn rất nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, nhưng lại nhìn thấy thái độ người họ Miêu này có chút khinh thường chính mình, cũng sinh ra vài phần háo thắng.
Sau khi nói xong, Diệp Thiên chỉ vào vị trí mình vừa nhìn thấy đám sương, nói:
- Đây, chính là ở chỗ này...
- Nơi này?
Người họ Miêu nhìn theo ngón tay Diệp Thiên, chính tại nơi chủ nhà cảm tạ người đến phúng viếng, chỗ người phụ nữ mất chồng đã nhiều ngày luôn luôn ôm con ngồi.
Vốn dĩ Diệp Thiên chưa nói, hắn còn không để ý, bây giờ nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, người anh nhà họ Miêu kia đi vài bước, quả nhiên cảm giác được có chút âm khí dày đặc, nhất thời da đầu có chút tê dại.
- Ôi? Không sai, con cũng đã nhìn ra?
Lão đạosĩ tán dương gật gật đầu, quay mặt chuyển sang người anh họ Miêu, nói: Bạn đang đọc truyện được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tuong-su/208849/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.