Chương trước
Chương sau
Trăm năm trong nháy mắt mà qua, thân nhân bằng hữu bên cạnh một đám đều qua đời, Diệp Thiên đầu đầy tóc bạc, lúc này sinh mệnh như là cũng sắp tàn, trên mặt của hắn tràn đầy nếp nhăn, da thịt dĩ nhiên là mất đi tính đàn hồi.
Trong trăm năm này, Diệp Thiên không tiến hành qua một lần tu luyện, hắn hoàn toàn để chính mình trở thành một người bình thường, lĩnh hội sinh lão bệnh tử thăng trầm trong cuộc sống, cất bước tiễn cha mẹ thân nhân, nhìn con cháu sinh ra lớn lên, hết thảy đều để lại trong lòng Diệp Thiên ấn tượng thật sâu.
- Chồng ơi, em rất tiếc cho anh! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Tại tứ hợp viện nhiều lần tu sửa trong trăm năm ở kinh thành kia, giờ phút này tụ tập đầy người, nhưng bọn họ đều đứng ở trung viện, ngoài hai vợ chồng Diệp Thiên, không có bất cứ kẻ nào có thể vào hậu viện, mà ngay cả Diệp Thu cũng không thể phụng dưỡng tại trước giường mẹ.
Sống hơn một trăm hai mươi tuổi, sinh mệnh Vu Thanh Nhã cũng sắp đi đến điểm cuối, khuôn mặt già nua sớm đã không còn là của thiếu nữ xinh đẹp năm đó, thân thể gầy yếu sinh cơ đang từ từ mất đi, chỉ có trong mắt vẫn còn một tia sáng rọi.
- Diệp Thiên, đời này chuyện làm em hạnh phúc nhất, chính là cùng anh đi đến già, em ... Thỏa mãn rồi!
Vu Thanh Nhã nâng lên tay phải, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Thiên giống như cây khô, nhẹ giọng nói rằng:
- Em biết anh kỳ thật sẽ không già, anh đều là vì em, mới biến thành bộ dáng này, chồng ơi, nếu có kiếp sau, anh có muốn đi cùng em không?
Tuy rằng Vu Thanh Nhã chưa bao giờ hỏi Diệp Thiên những sự tình kia, nhưng không có nghĩa là bà hoàn toàn không biết gì cả, từ đám người Cẩu Tâm Gia sống gần hai trăm tuổi vẫn trẻ như cũ bà có thể nhìn ra, Diệp Thiên thành ông già, là vì ở bên bà cùng bà cả đời, không để bà vì mất đi dung nhan mà cảm thấy khổ sở.
- Đương nhiên, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều ở cùng một chỗ, mỗi một lần chúng ta đều phải được bốn phía chúc mừng!
Diệp Thiên nhẹ nhàng hôn lên môi bà một cái, vẻ mặt dịu dàn nhìn vợ, hắn cũng không chú trọng truyền thống ngày lễ, nhưng nếu là kỷ niệm ngày vợ chồng kết hôn, Diệp Thiên luôn đặc biệt để ý, trong trăm năm, bọn họ cũng có cả trăm cái ngày kỷ niệm kết hôn.
Trăm năm qua mưa gió làm bạn, như là điện ảnh tua nhanh hiện lên trong lòng lần đầu tiên, khi hai người là đứa nhỏ vô tư, lên đại học ngẫu nhiên gặp lại. Trăm năm bất ly khai (không rời),để trong mắt Diệp Thiên đầy nước mắt, môi đang không ngừng run rẩy, trong lòng có cảm giác như cõi lòng tan nát đau đớn vô cùng.
- Chồng ơi, không nên quá thương tâm, kiếp sau chúng ta sẽ còn ở cùng một chỗ !
Vu Thanh Nhã nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Diệp Thiên, nói rằng:
- Em lại muốn nghe lại bài hát đó một chút, có thể cùng ông sống đến già, thật là tốt!
- Ừ, được, để anh bật cho em nghe!
Diệp Thiên trộm lau nước mắt, vội vàng đứng dậy, luống cuống tay chân lấy ra cái đĩa được bảo tồn trăm năm, để vào trong đầu đĩa, nhất thời một giọng nữ phiêu đãng phát ra:
Dựa lưng vào nhau ngồi ở trên thảm
Nghe một đoạn nhạc cho thỏa nguyện vọng
Anh hy vọng em càng ngày càng dịu dàng
Em hy vọng anh luôn đặt em trong lòng anh
Anh nói muốn đưa em vào giấc mộng lãng mạn…
Cám ơn anh cho em tìm được thiên đường
Cho dù mất cả đời mới hoàn thành
Chỉ cần anh nói anh không bao giờ quên
Em có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất
Chính là cùng anh sống đến khi già
Trên đường đi cất chứa những chuyện cười vui
Lưu đến về sau ngồi xích đu chậm rãi tán gẫu
Em có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất
Chính là cùng anh sống đến già
Cho đến khi chân chúng ta không đi nổi
Anh vẫn còn nắm lấy bàn tay em ...
Theo tiếng bài ca, trong mắt Vu Thanh Nhã bắn ra một đạo tia sáng kỳ dị, trăm năm cầm tay nhau, trăm năm trong mưa gió một màn bạc, thổi qua trước mắt bà, vẫn nghe tiếng ca, ánh mắt Vu Thanh Nhã từ từ phai nhạt, cuối cùng một tia sinh cơ từ cơ thể bà biến mất.
- Thanh Nhã, nếu có kiếp sau anh vẫn cùng em sống đến già!
Nắm thật chặt tay vợ chậm rãi thành lạnh, Diệp Thiên tựa như một đứa trẻ gào khóc khóc rống lên, đau đớn khi mất đi bạn đời, để cho hắn có cảm giác thở không nổi. Sau này, là cách xa thiên nhân, hắn sẽ không còn được thấy lại khuôn mặt vợ.
Thiên đạo vô tình người hữu tình, Kim Đan đại lộ gì đó, trường sinh bất tử gì đó, giờ khắc này đều không trọng yếu , Diệp Thiên không cố giấu bi thương của chính mình, có lẽ qua nỗi đau này, tâm tính hắn mới có thể chân chính đạt tới cảnh giới vô khuyết.
- Mẹ!
- Bà nội!
- Cụ nội!
Nghe được tiếng khóc của Diệp Thiên, ng ni owr trung viện cũng không thể khống chế tâm trạng của mình, ùa vào, toàn bộ tứ hợp viện tiếng khóc nổi lên, nhất thời bị bi thương bao phủ. Diệp Thu sớm đã tiến vào Tiên thiên, quỳ gối trước giường mẹ khóc thật lâu không chịu đứng dậy.
- Sư phụ, nén bi thương!
Chu Khiếu Thiên nhìn qua vẫn cứ như là tráng niên lau nước mắt, đỡ Diệp Thiên đang ngồi ở đầu giường lên, bọn họ sớm đã chuẩn bị tốt hậu sự cho Vu Thanh Nhã, hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy, nhưng sau đó suốt bảy ngày, Diệp Thiên đều túc trực bên linh cữu của vợ.
- Tiểu sư đệ, đệ ...
Sau khi Vu Thanh Nhã được hạ táng, đám người Cẩu Tâm Gia tụ họp ở tứ hợp viện trong kinh thành, trong trăm năm này bọn họ tụ họp thì ít mà xa cách thì nhiều, trước mắt nhìn thấy thân thể Diệp Thiên khô gầy già nua, cũng nhịn không được có chút lo lắng, bởi vì từ trên người Diệp Thiên, bọn họ đã nhìn không thấy có bất cứ biểu hiện của tu giả.
Mà đám người Cẩu Tâm Gia, giờ phút này cũng hiện ra một tia già nua, họ tiến vào tiên thiên cũng đã sắp trăm năm, đến hiện tại, cũng chỉ còn lại có mấy chục năm dương thọ, nhưng trong mắt Cẩu Tâm Gia, lại hiển lộ ra một tia cơ trí, không lo lắng đại nạn buông xuống với mình.
- Đại sư huynh, không sao, sinh lão bệnh tử hồng trần luyện tâm, con đường về sau sẽ càng chạy càng rộng ...
Diệp Thiên khoát tay áo, nói rằng:
- Cho đệ thời gian ba năm, ba năm sau, chúng ta cùng rời khỏi thế giới này!
- Được, chúng ta cũng phải chuẩn bị chút, ba năm, tiểu sư đệ, chỉ ba năm!
Cẩu Tâm Gia gật đầu thật mạnh, trăm năm trôi qua, Ma Y đường dĩ nhiên siêu việt hơn hồng môn, trở thành bang phái người Hoa lớn nhất trên thế giới, chu dịch bói toán còn lần đến từng cái góc thế giới.
Không chỉ có như thế, trong trăm năm Trung Quốc cũng phát triển rất mạnh, dù là quân sự hay là chính trị, cũng đã vượt qua nước Mỹ, nhưng tuân thủ hòa bình, Trung Quốc cũng không chèn ép chủ nghĩa bá quyền của nước Mỹ. Trong trăm năm, không có bất cứ chiến tranh bùng nổ, trong đó có quan hệ rất lớn cùng Ma Y đường.
Là trụ cột của quốc gia cùng Ma Y nhất mạch, bọn họ rời đi, đích xác phải làm một loạt an bài chu đáo chặt chẽ, bởi vì trong trăm năm này, Ma Y đường lại có mấy vị đệ tử thăng cấp tiên thiên tư chất tuyệt vời, lần này có lẽ sẽ đồng thời cùng bọn họ rời đi.
Đám người Cẩu Tâm Gia sau khi rời đi, để lại cho Diệp Thiên một phong thư. Sau đó, Diệp Thiên đột nhiên biến mất, trong ba năm, cũng không có ai biết bất cứ âm tín gì về hắn, mãi đến ước hẹn ba năm đến, Cẩu Tâm Gia mới nhận được điện thoại của Diệp Thiên.
Trong ba năm này, tuy rằng các quốc gia trên địa cầu trải qua thống trị, ô nhiễm đã giảm bớt nhiều, nhưng linh khí cũng trở nên càng loãng, dựa theo Cẩu Tâm Gia suy đoán, nếu cứ như thế, thế gian sẽ không còn người tu đạo.
Là nóc nhà thế giới, đỉnh Chomolungma từ trước đều là vùng cấm nhân loại muốn vượt qua, mà một nhà sáng kiến vĩ đại đã hoàn thành hơn hai trăm năm trước, nhưng lúc này, đỉnh núi, lại đang ngồi một vị lão nhân đầu đầy tóc bạc.
- Đại sư huynh, các huynh đã tới ?
Nghe được phía dưới truyền đến thanh âm, lão nhân chậm rãi đứng lên, theo đầu hắn chuyển động, một màn kỳ dị đã xảy ra, lão nhân râu tóc lồm xồm, da thịt khô quắt và tái nhợt, thế nhưng với mắt thường có thể thấy được tốc độ biến hóa .
Chờ lão nhân hoàn toàn xoay người lại, da tay của hắn trở nên trơn bóng, cơ thể phát ra sự đàn hồi, ngoài cặp mắt kia tràn ngập tang thương, đều không ai có thể thông qua bề ngoài nhìn ra tuổi người này.
- Tiểu sư đệ, đệ đã khôi phục lại?
Nhìn thấy trước mắt cảnh tượng biến hóa giống như ma thuật, đám người Cẩu Tâm Gia đều thở phào một hơi. Trăm năm nay Diệp Thiên chưa bao giờ tu luyện, bọn họ đều sợ Diệp Thiên không thể khôi phục trạng thái cũ, nhưng giờ phút này, bọn họ đều có thể cảm nhận được trong người Diệp Thiên mênh mông tràn đầy huyết khí.
- Đệ chưa bao giờ mất đi, làm sao nói khôi phục được?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, trăm năm hồng trần luyện tâm, trải qua sinh lão bệnh tử của thân nhân như cha mẹ, vợ, để cho tâm tính Diệp Thiên có biến hóa nghiêng trời lệch đất, tuy rằng chưa bao giờ tu luyện một ngày, nhưng độ cô đọng nguyên thần Diệp Thiên, có dấu hiệu kết nguyên anh.
Mà giả đan trong bụng Diệp Thiên phủ đầy bụi trăm năm, trong ba năm này, cơ hồ đều hấp thu hầu như không còn linh khí địa cầu, nếu không phải trên người Diệp Thiên bày ra trận pháp, sợ là sớm đã xuất hiện lôi kiếp .
- Để mọi người đợi lâu!
Diệp Thiên nhìn về phía người phía sau đi theo Cẩu Tâm Gia, trong mắt tràn đầy lo lắng, Tả Gia Tuấn đến đây, Nam Hoài Cẩn đến đây, Chu Khiếu Thiên cùng Lôi Hổ đến đây, Hồ Hồng Đức cũng tới , trên người mỗi người phát ra khí tức khổng lồ, cách ly cương khí đỉnh Chomo lung ma đều ở bên ngoài.
Về phần Mao Đầu cùng Kim Mao Toan, lại càng mạnh hơn, nhất là Kim Mao Toan, không gian chấn động, trong thiên địa gông cùm xiềng xích tựa hồ đối với yêu tu ảnh hưởng không lớn.
Năm mươi năm trước, Kim Mao Toan liền vượt qua lôi kiếp yêu tu, trở thành đại yêu tương đương với Kim Đan kỳ của nhân loại, nhưng là dùng bí thuật áp chế tu vi, vẫn luôn dừng lại ở trong không gian này.
Chu Khiếu Thiên đi lên một bước, mở miệng nói:
- Sư phụ, Tiểu sư muội và tiểu sư đệ ở sườn núi, bọn họ tiễn đưa chúng ta!
Cẩu Tâm Gia cũng mở miệng nói:
- Tiểu sư đệ, Diệp Thu không muốn rời đi, đệ không muốn khuyên nhủ nó à?
- Không cần, con cháu đều có phúc của con cháu, con đường Diệp Thu đi do bản thân nó lựa chọn!
Diệp Thiên nghe vậy lắc lắc đầu, hôm qua hắn cũng đã gặp con trai, Diệp Thu quyết định bảo hộ Trung Quốc thêm trăm năm, đối với điều này Diệp Thiên cũng không nói thêm gì, nhưng ngoài bộ sách sinh tử, cũng đem những đồ như bí quyết tự tu hành và dây thừng trói rồng có được từ tay sư đệ của Đinh Hồng … đều giao cho con trai.
- Đi thôi, từ nay về sau trời cao chim bay biển rộng cá nhảy!
Quay đầu, tay phải Diệp Thiên nâng lên, không thấy chút khói lửa nào nhưng không khí trên không trung nhẹ nhàng tách ra, hư không bị phá vỡ, trên bầu trời xanh nhất thời xuất hiện một khe lớn dài đến trăm trượng.
Thông qua cái khe kia, có thể nhìn thấy không gian lạ tràn ngập nguyên khí thiên địa cùng núi cao ngất, hổ gầm vượn hú, giao long đánh nhau, quả là một bức tranh tuyệt đẹp!
HẾT
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.