Nhìn thấy thái độ cố chấp của dì Vương, Diệp Thiên không muốn nói nhiều, lúc này hắn chỉ muốn đến xem con trai mình mà thôi, cũng không muốn ở đây một cách vô nghĩa, lập tức nghĩ nghĩ rồi nói:
- Dì Vương à, như thế này đi, mấy tấm chi phiếu này mọi người cứ cầm trước đã, sau này hẵng nói có được không?
- Vậy được, tiểu Diệp, cháu ra thăm con trai đi, đứa bé khỏe mạnh lắm.
Lão thái thái gật đầu, bà có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của Diệp Thiên, nếu Diệp Thiên không thực sự không muốn, bà có thể giao những tấm phiếu mà mỗi người trong tổ điều trị nhận được cho tổ chức, như vậy cũng là để giữ thể diện cho Diệp Thiên.
- Dì Vương, vậy cháu phải cảm ơn mọi người vì mọi chuyện, bây giờ cháu đi thăm con trai được chứ?
Sau khi nghe giáo sư Vương nói xong, ánh mắt Diệp Thiên lóe sáng, đi đến bên chiếc nôi của con, nhìn thấy đứa bé đang cau mày như một ông cụ non, Diệp Thiên bước rón ra rón rén, thậm chí còn ngừng cả thở, sợ đánh thức đứa bé trong giấc ngủ say.
Giáo sư Vương mỉm cười.
- Cháu có thể bế nó không?
Diệp Thiên giơ tay ra nhưng lại sợ đánh thức đứa bé, vẻ mặt khó xử hỏi.
Giáo sư Vương cười nói:
- Đương nhiên là được rồi, cháu cứ ôm đứa bé đi, đứa bé mới sinh ra ở cạnh mẹ sẽ có cảm giác an toàn.
- Vâng, vâng.
Diệp Thiên trả lời không ngớt, vận thực khí lên tay, cẩn thận ôm lấy cơ thể mềm mại của đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tuong-su/1237320/chuong-883.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.