Diệp Thiên biết vị trí dược viên, cho dù Bạch Viên có đồng ý hay không cũng không có gì quan trọng, nó xem ra còn biết thức thời, nếu không Diệp Thiên quyết sẽ lấy "đức" thu phục người.
- Diệp Thiên!
Đang lúc Diệp Thiên cùng Bạch Viên thỏa đàm, bỗng nhiên một thanh âm vang lên, theo âm thanh nhìn lại, Diệp Thiên không khỏi mừng rỡ, thương thế mao đầu đã khôi phục rất nhiều, thân hình hóa thành một đạo bạch sắc nhảy tới trong lòng Diệp Thiên.
- Mao đầu, ngươi không sao chứ, phương pháp truyền âm là của hầu ca dạy ngươi hả?
Diệp Thiên dùng sức xoa đầu nhỏ của mao đầu, năm đó hắn cứu mao đầu từ trong một cái khe của tuyết sơn ra, lại đem cho nó một miếng thịt lớn, cảm tình không phải bình thường, mao đầu bị đánh trọng thương, cũng khiến Diệp Thiên động sát tâm với Hà Bất Ngữ.
- Đúng, ha ha ha, ta rốt cuộc có thể nói chuyện với ngươi, Diệp Thiên, ta thật cao hứng!
Mao đầu thần trí cũng chỉ như một đứa trẻ, từ trong lòng Diệp Thiên lẻn đến vai hắn, dùng hai cái móng vuốt khều khều mái tóc của Diệp Thiên, đây cũng là việc khi nó còn nhỏ thích nhất.
- Hừ, tiểu tử, gọi một tiếng sư phụ coi nào, không được phép kêu tên ta!
Diệp Thiên bất mãn ngâm nga một câu, đem mao đầu trên vai nhấc xuống, lấy non nửa viên mộc thuộc tính linh thạch trong miệng nó ra, ném về phía Bạch Viên nói:
- Trên người ngươi cũng có thương tổn, dùng linh thạch này khôi phục đi, việc hái dược liệu không vội,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tuong-su/1237312/chuong-875.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.