- Cám... Cám ơn người...
Diệp Thiên cố nhịn, nghẹn mặt đỏ bừng, vẫn không thể nào hô lên tiếng Mẹ, nhưng ánh mắt Diệp Thiên đã đỏ lên, từ nhỏ chưa được nhận tiền mừng tuổi, tay phải hắn gắt gao nắm lấy bao tiền lì xì.
Đứng ở một bên, Vu Thanh Nhã nhìn thấy biểu hiện của Diệp Thiên, cũng là có chút thương cảm, nhẹ nhàng kéo tay trái Diệp Thiên, cùng hắn cúi xuống thật sâu trước Tống Vi Lan.
- Được ... con ngoan, phải.. là mẹ có lỗi với các con!
Nghe thấy đến cuối cùng con trai vẫn không hô lên cái từ chờ đợi đã lâu kia, trên mặt Tống Vi Lan có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó nở nụ cười, nói:
- Sau này, hàng năm mẹ đều cho con tiền mừng tuổi, cũng hi vọng hai người các con có thể hạnh phúc vui vẻ!
- Cám ơn!
Diệp Thiên có chút chán nản dẫn Vu Thanh Nhã trở về, hắn cũng không biết vì sao mình không kêu được tiếng mẹ này? Phải biết rằng, hôm nay hắn đã chuẩn bị tâm lý một ngày rồi.
- Diệp Thiên, không có chuyện gì, sau này anh gọi cũng được!
Chứng kiến vẻ mặt buồn nản của Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã nói khuyên nhủ, tuy rằng một năm này cô và Diệp Thiên bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng trong hoàn cảnh này, không ai hiểu tâm tình Diệp Thiên bây giờ hơn cô.
Từ khi lên tiểu học, Diệp Thiên cũng rất sợ tết, có một năm cha của Vu Thanh Nhã mời hai cha con Diệp Thiên về trong nhà ăn tết, ai ngờ cơm còn chưa ăn, Diệp Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tuong-su/1236995/chuong-544.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.