- Lão Đức và Chu Khiếu Thiên có thể tin được, còn có mấy người vệ sĩ miễn phí đó nữa cũng có thể dùng được, còn mấy người nữa thì anh nghĩ cách đi.
Cẩu Tâm Gia đưa ra 1 bản sao, đưa cho Diệp Thiên, nói:
Bản đồ giấu vàng anh đã vẽ cẩn thận, sau khi cậu nhớ kỹ thì đốt nó đi, mặt khác đi đến Myanmar, thì tìm 1 cái lý do, nếu không sẽ bị người ta để ý.
- Sự việc trọng đại, Cẩu Tâm Gia cũng không muốn vì chỗ vàng này khiến Diệp Thiên gặp phải tai họa gì, dù sao 1 người có mạnh đến đâu, đối đầu với 1 quốc gia hay 1 thế lực mạnh, vẫn không thể được.
Cẩu Tâm Gia năm đó không thể không được gọi là không mạnh đựoc, hơn nữa còn dẫn theo 1 nhóm thuật sĩ nổi tiếng trong nước nữa, nhưng dưới sự vây quét của gia tộc Kitamiya, vẫn là mạnh không địch nổi đông, thậm chí đến Cẩu Tâm Gia cũng suýt mất mạng ở Myanmar.
- Sư huynh, anh nói đám người Maracay đó có thể tin đựoc à?
Cầm bản đồ Diệp Thiên cũng không xem xét, mà có chút ngạc nhiên nhìn về phía Cẩu Tâm Gia, tục ngữ nói không cùng dòng họ, lòng dạ tất nhiên cũng khác nhau. Diệp Thiên không tin mấy người Maracay đó nhìn thấy chỗ vàng khổng lồ đó mà không nổi lòng tham?
Cẩu Tâm Gia lắc lắc đầu nói:
- Bọn họ đều là lính đánh thuê chuyên nghiệp, thấy hợp đồng là quan trọng nhất, chỉ cần cậu trả đủ tiền thuê cho họ, bọn họ sẽ không phản bội đâu.
Ở thập niên 30, 40,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tuong-su/1236928/chuong-477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.