Lắng nghe âm thanh của Hắc Giao, Diệp Thiên cũng có chút không đành, nhưng cũng không thể cùng ẩn cư cùng chuyên tâm tu luyện với Hắc Long trong rừng núi này được, dù sao thì giữa người và loài vật cũng có sự khác nhau .
Thấy phía sau chướng khí không ngừng tản ra, Diệp Thiên bước đến cửa hang quay đầu nhìn lại thì Hắc Long đã biến mất trong nàn khí độc đó, chỉ còn lại âm thanh của nó hòa vào khoảng không.
- Lão Hồ,? Sao lại thế này?
Diệp Thiên thở dài, nhìn lại, thấy bóng của Hồ Hồng Đức, lại thấy anh ta tựa vào gốc cây đại thụ rồi ngã xuống, mắt nhắm chặt không biết là còn sống hay đã chết.
- Nói rồi, tất cả những thứ này không được đụng vào!
Diệp Thiên bước đến bên Hồ Hồng Đức, thấy Mắc Ngọc như tảng đá ở dưới chân anh ta thì đã hiểu rõ, đoán là y đã không nghe lời mình tự ý sờ vào vật này.
Bây giờ Diệp thiên đang tu vị, lúc chạm vào tảng đá này suýt nữa cũng bị đông cứng lại, Hồ Hồng Đức thì càng thê thảm hơn, toàn bộ tóc của anh ta đã đông cứng lại thành băng, môi cũng đóng băng xanh tím lại, toàn thân đang run lẩy bẩy.
Thấy Hồ Hồng Đức còn có thể cử động được, Diệp Thiên thở phào, vội đỡ Hồ Hồng Đức ngồi thẳng dậy, đánh một chưởng vào sau lưng đó chính là truyền chân khí của mình vào cơ thể anh ta để xua ta đi hàn khí.
- Cái đồ chơi này đúng là giết người mà không thấy máu.
Sau khi Diệp Thiên truyền chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tuong-su/1236884/chuong-430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.