Diệp Thiên thật vô tội chỉ vào nồi đun nước nói:
- Ông Hồ, nhưng tôi chưa ăn xong, hơn phân nửa đều quăng vào trong súp rồi...
- Cậu... cậu như thế là phung phí của trời cho a!
Hồ Hồng Đức hái sâm mấy chục năm, ngoại trừ để cho mọi người dùng cứu mạng, cho tới bây giờ không gặp người ăn nhân sâm, nếu không phải cảm thấy mình đánh không lại Diệp Thiên , y hiện tại cũng có tâm tư muốn động thủ.
- Ông Hồ, ông thiếu tiền sao?
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên đột nhiên hỏi.
- Tôi hơn nửa thân mình đều xuống mồ rồi, cần tiền làm gì đây?
Hồ Hồng Đức tức giận nói.
Diệp Thiên vỗ đùi, nói:
- Đúng vậy, ông lại không thiếu tiền, tại sao phải giữ lại nhân sâm này đây? Hơn nữa, ông cho rằng thứ đồ này có thể để người dân mua cứu mạng sao?
Diệp Thiên vỗ vỗ bả vai Hồ Hồng Đức, cười nói:
- Mấy gốc Bổng chùi năm mươi năm này, không có mấy trăm nghìn cũng không xem được một cái, người dân có thể mua nổi không? Không cần nghĩ, so với tiện nghi cho mấy kẻ có tiền, không bằng lấy ra hai chúng ta bồi bổ thân thể đi...
Diệp Thiên trải qua lần đó mua nhân sâm có thể nói là khắc sâu trong trí nhớ, mấy triệu trên thị trường dược liệu căn bản là không đáng tiền, có vài chủ quán lại đem những cây nhân sâm hoang dã nhiều năm cất giấu đi, không phải người khách có thực lực, bọn họ căn bản không lấy ra.
Hơn nữa từ xưa đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tuong-su/1236870/chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.