Nhìn thấy hiện trường trước mắt thế này, Park Kim Hee mặt mày tái nhợt, đã từng kiêu ngạo về kiếm đạo của mình, thế nhưng ngay cả rút thanh đao ra khỏi vỏ cũng không thể, điều này khiến cho tâm trạng cô tan vỡ.
- Kiếm tốt!
Thanh kiếm này dài không đến ba thước, thân kiếm rộng chừng 2 ngón tay, uốn hình cánh cung, toàn bộ kiếm được khắc những hoa văn như băng vỡ, Diệp Thiên biết, đây là 1 kỹ thuật rèn kiếm rất đặc thù của Nhật Bản.
Tay phải cầm cán kiếm, ngón trỏ tay trái Diệp Thiên búng nhẹ vào thân kiếm, 1 tiếng kêu "keng keng" giòn tan vang lên, thân kiếm rung lên, cả thanh kiếm như sống động hẳn lên.
- Có kiếm mà không có duyên, kể cả kiếm tốt cũng không có tác dụng gì.
Diệp Thiên tiện tay vung kiếm lên, khung cảnh xung quanh ngay lập vụt lên ánh sáng mờ ảo, nhiệt độ không khí cũng như là giảm xuống mấy độ.
1 tiếng "tang" vang lên, Diệp Thiên nhét kiếm vào trong vỏ, tiện tay ném cho Park Kim Hee, nói:
- Kiếm đạo Nhật Bản, vớ vẩn, quay về mà nói với Kitamiya Anh Hùng, muốn gặp được võ đạo chân chính, thì đến Trung Quốc tìm tôi.
- Cậu biết sư phụ tôi à?
Park Kim Hee giật mình ngẩng đầu lên, thoát ra khỏi cái cảnh tâm trí thất thần khi nãy.
- Không quen biết, nhưng ngươi cầm thanh đao này mang về cho hắn, hắn sẽ nhận ra tôi!
Diệp Thiên lắc lắc đầu, ra khỏi công viên, nhìn thì đi rất chậm rãi nhưng mới có chớp mắt mà đã đi được hơn 10 mét rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tuong-su/1236847/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.