Tả Gia Tuấn biết người huynh đệ của mình là dốt đặc cán mai với món đổ thạch này, nhẫn nại giải thích cho Diệp Thiên, cũng may con gái với con trai của mình đều hiểu biết về nguyên thạch, cũng không khiến hắn làm công tác đi xem xét và vẽ ra đường nét.
- Phức tạp như thế cơ á?
Nghe Tả Gia Tuấn nói xong, miệng Diệp Thiên kéo dài, cảm thấy nếu đao này cắt xuống mà cắt trật, món đồ với giá ban đầu một trăm vạn có lẽ sẽ biến thành mười vạn, khó trách những người này lại cẩn thận như vậy.
- Bọn họ không giải, đệ đi giải cho!
Diệp Thiên hôm nay là người đến đánh xì dầu, dù sao khối đá hai vạn tiền này cũng là sư huynh mua tặng cho chơi, một chút áp lực nào cũng không có, cầm khối đá trong tay đi về phía chiếc máy giải thạch gần nhất.
- A, có người giải thạch rồi…
- Đi thôi, đi xem nào, khối thạch đầu tiên của ngày hôm nay không biết có thể đổ tăng không nữa.
- Người trẻ tuổi kia là ai thế? Hình như chưa qua?
- Đi cùng Tả đại sư, chắc là hậu bối của ông ta.
Diệp Thiên vừa có động tĩnh, Tả Gia Tuấn liền tự nhiên đi theo, còn Tả Gia Tuấn vừa có động tĩnh thì sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Những thương gia châu báu vốn dĩ đang quan sát khối nguyên thạch của mình, nhất thời ồn ào xông tới.
- Sư huynh, cứ như này cắt xuống là được rồi à?
Diệp Thiên đặt khối nguyên thạch bé bằng lòng bàn tay vào máy giải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tuong-su/1236789/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.