- 100 vạn? !
- Ngài ... ngài... Không lầm chứ?
Đường Văn Viễn vừa dứt lời, Lưu Duy An và Vệ Hồng Quân đồng thời kinh hô lên, hai người bọn họ đều chưa thấy qua nhiều tiền như vậy, mỗi người đều cảm giác có chút khó tin, rõ ràng là đồ giá trị mấy ngàn đồng, làm sao lại lên đến 100 vạn đây?
Lúc trước Lưu Duy An nhìn khối ngọc của Diệp Thiên, nói là nhiều nhất chỉ đến một ngàn, coi như Lưu Duy An nhìn sai, người chơi ngọc nổi tiếng Bắc Kinh là Long Phi cũng đã nhìn, ra giá cũng chỉ tới ba nghìn mà thôi, nhưng ông lão kia mới mở miệng đã nói 100 vạn, lúc này, mọi người không khỏi thấy giá quá cao?
Nhưng nếu nói ông lão khí thế bất phàm này vờ ngớ ngẩn, hai người bất kể như thế nào đều không tin, như vậy, cũng chỉ có một lời giải thích, ngọc hồ lô của Diệp Thiên, đáng giá nhiều tiền như vậy! Nguồn: truyentop.net
Nghĩ đến đây, Vệ Hồng Quân và Lưu Duy An lại nhìn vào khối ngọc hồ lô màu vàng trên bàn, nhưng ánh mắt đã hoàn toàn không giống với lúc trước, lúc này bọn họ biết, vì cái gì Diệp Thiên không muốn bán giá mấy ngàn đồng, cảm thấy trong lòng tiểu tử này sớm đã có chủ ý.
- Chàng trai, thế nào? 100 vạn, giá này, cháu có thể nhận không?
Với địa vị của Đường Văn Viễn, đã rất ít khi chính mình tự mua đồ, nghĩ muốn cái gì thì bảo một tiếng, tự nhiên có người giúp hắn lo liệu thỏa đáng, nhưng nhạc cụ của thầy tu hiếm thấy như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tuong-su/1236586/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.