Không riêng gì bức tranh lão đạo sĩ giao cho cha con Diệp Thiên mà cả bức tranh Phong Huống mua được của Văn Chinh Minh cũng đều không cánh mà bay, xem ra …… những người này còn là cố ý cướp.
- Tiểu Thiên, con và Phong ở lại đây, có chuyện gì cũng đừng đi, ta đi báo án ……
Tình hình như thế, Diệp Đông Bình cũng chỉ có thể mong đợi ở nghành công an, nhắc Diệp Thiên mấy câu, vội vả đi ra cửa.
- Cha, cha, cha chớ đi, con biết là ai ……
Diệp Thiên gọi khản cổ, mà Diệp Đông Bình lòng như lửa đốt cũng không nghe được, bây giờ ông chỉ muốn như thế nào mau chóng đem những bức tranh đó trở về ?
Đồn công an Tây thành cách trạm thu mua cũng không xa, bảy tám phút sau , Diệp Đông Bình liền thở hỗn hển đi vào cửa đồn công an, nhưng bị báo vệ cản lại .
Người bảo vệ này có chút nặng tai, Diệp Đông Bình cùng hắn nói bao nhiêu, vẫn chưa nói rõ, không khỏi lo lắng đứng lên, la lớn:
- Ông ơi, cháu tới báo án, nhà cháu bị trộm, mất đồ giá trị mấy vạn …
- Mất mấy vạn ? Tiểu tử, ngươi đừng khoác lác, ta sống lâu như vậy, còn chưa thấy mấy vạn đâu …
Ông lão kia bĩu môi, không ngăn Diệp Đông Bình nữa, chỉ cho ông ta phòng làm việc của đồn.
- Vị đồng chí này, anh không có lầm chứ, tranh chữ gì có thể trị giá mấy vạn đồng?
Sở trưởng tên là Hứa Phu Kiệt, tuổi hơn bốn mươi, người biết điều nhưng nghe thấy Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tuong-su/1236503/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.