Sau khi trở lại trạm thu mua, Phong Huống cũng giả bộ mở bức tranh ra xem xét một cách cẩn thận.
Có điều ý chính của bức tranh cổ này là quan niệm về nghệ thuật. Sơn trong bức tranh này không giống sơn, thủy không giống thủy, người còn chiếm phần lớn trên bức tranh, không đẹp bằng bức tranh treo trong nhà dịp tết, khiến hắn lúc đó không có cảm hứng, đem để cùng với đống sách cũ.
Đương nhiên, Phong Huống cũng không hoàn toàn mất niềm tin đối với vật đó. Buổi sáng lúc đón hai cha con Diệp Thiên, hắn nói là đã thu mua được đồ cổ, chính là bức vẽ này.
Nghe Phong Huống nói xong, Diệp Thiên không có chút phản ứng nào, vì nó không có chút hiểu biết gì về đồ cổ cả, nhưng Diệp Đông Bình mắt choáng váng, như không tin vào mắt mình, lẩm bẩm nói:
-Như…như vậy cũng được sao?
Sau khi quyết định làm kinh doanh đồ cổ, Diệp Đông Bình viết thư cho một số bạn học vẫn giữ liên lạc, khảo sát kĩ một lượt thị trường đồ cổ ở từng nơi.
So sánh với thời kì đầu của thập kỉ tám mươi, cũng là bốn năm năm trước, thị trường nghệ thuật trong nước hiện nay, đang dần dần khôi phục, một số người có tầm nhìn, đang nhanh chóng tập trung vào những đồ cổ đã lỗi thời.
Cũng giống như ở Bắc Kinh có một cửa hàng của người họ Mã, trong mấy năm trước đã bắt đầu sưu tầm đồ cổ, lúc đó về căn bản là không có ai còn để ý đến những đồ đấy nữa. Giống như cái bàn gỗ tốt hoa cúc lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-tuong-su/1236491/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.