Edit: Mavis Clay Một con chuột béo mập với bộ lông màu rám năng xuất hiện trên tay tiểu nam hài, cậu bé vỗ vỗ chuột con đầu, đôi mắt đó lập tức híp lại, lỗ mủi động đậy trong không trung vài cái, sau đó mở ra đôi mắt như đậu đỏ kêu về một phía. “Đi hướng kia.” Tiểu nam hài tự nhiên nói, không hề có chút nghi ngờ nào, Khúc Lam Y và Vân Phong nhìn con chuột trong tay nó, không nhịn được hoài nghi, cuối cùng Vân Phong mỉm cười, nếu đã là vị sư phụ kia cho thì chắc không phải chuột bình thường, dựa vào khứu giác để về nhà sao? Khứu giác này rộng thật đấy! Theo phương hướng do con chuột trên tay tiểu nam hài cung cấp, Lam Dực tiến về phía trước, tốc độ của Sư Ưng vốn mau, chỉ chốc lát đã rời khỏi phạm vi Phong Vân đế quốc, tiểu nam hài vẫn tràn đầy lòng hiếu kỳ, con chuột mập kia ngồi trên đầu gối của hắn, thi thoảng đưa mũi ngửi ngửi, trông như đang phân biệt phương hướng. Vân Phong nhìn con chuột béo, phạm vi khứu giác của nó phát triển tới mức này sao? Lại có thể dùng đường khí như vậy để trở về? Nếu lộ trình xa xôi, cái mũi của con chuột này không khỏi… quá thần kỳ đi? “Con chuột này… cũng do vị sư phụ kia nuôi sao?” Khúc Lam Y lên tiếng hỏi, tiểu nam hài cười lên, “Đúng thế, đúng là sư phụ nuôi, chỉ là sư phụ không thích nó lắm.” Bé trai vuốt ve bộ lông bóng loáng trên người con chuột, con chuột này thực ra thì trông giống… con chồn hơn “Chít chít!” Phi hành nửa ngày, con chuột béo trên đầu gối nam hài đột nhiên đứng dậy gào to lên, nhảy xuống khỏi đầu gối tiểu nam hài, cực kỳ nhốn nháo, tiểu nam hài vội đưa tay tóm lấy nó, nhăn nhó, “Chạy loạn kêu bậy cái gì? Chẳng trách sư phụ không thích ngươi, ta cũng không thích ngươi.” “Nó không hề cố ý phát ra tiếng kêu đó.” Vân Phong nhíu mày, động vật rất mẫn cảm, nhất là đối với nguy hiểm và nỗi lo, tương đối chính xác. Vân Phong đứng lên, cười lạnh đón gió, “Đợi lâu như thế, bất luận là ai cũng có thể động thủ.” “Nghĩa… là sao?” Vẻ mặt tiểu nam hài mê man, con chuột bị ấn trên đầu gối như bắt đầu nổi điên vùng vẫy, Khúc Lam Y nhìn xuống, “Ngươi mau thu nó lại đi, nếu không mất nó là không có khả năng quay về đâu.” Tiểu nam hài gật đầu, nhanh chóng nhét con chuột đang hoang mang sợ hãi vào trong không gian dung khí, vừa hoàn thành hành động này, Lam Dực đột nhiên nghiêng sang một bên, Khúc Lam Y nhanh chóng bắt lấy tiểu nam hài, có một công kích vừa lướt qua người của Sư Ưng. “Chủ nhân, thế công của đối phương rất mạnh, xem ra là muốn ép chúng ta lùi về sau.” Tiếng Lam Dực vang lên, Vân Phong cười lạnh, bàn tay nâng lên tạo một đợt đao gió về một hướng khác. “Ầm!” Phong Nguyên Tố va chạm với năng lượng nào đó, phát ra tiếng nổ lớn. “Vèo vèo vèo!” Mấy bóng người phá không mà tới, chặn lại Lam Dực, tạo thành thế tam giác, phương hướng của Lam Dực bị khóa lại, đôi cánh Lam Dực rung động, dừng lại giữa bầu trời, đôi mắt lạnh lùng nhìn ba người trước mặt, không hề có chút lơ là nào. Vân Phong đứng trên lưng Lam Dực, một trong số ba người này nàng biết, chính là một trong ba người đấu giá đã vào vòng 2 kia. “Xem ra, ngươi chính là người hộ tống mà người bán đã đề cử? Triệu Hồi Sư, có bản lĩnh đấy.” Người cầm đầu chính là nam nhân ba mươi tuổi kia, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tiểu nam hài, cười lạnh, “Giao chất thuốc ra đây, ta sẽ không làm khó dễ cho các ngươi.” “Ta đã nói rồi, ta không có chất thuốc nào cả.” Tiểu nam hài lầm bầm, Vân Phong nhướng một bên mày, “Không chiếm được liền muốn trắng trợn cướp đoạt?” Chất thuốc cấp bậc Thiền Sư sao có thể để một đứa trẻ chiếm lấy được? Cho dù nó lấy được cũng chẳng biết giá trị của chất thuốc nằm ở đâu. Cầm cũng vô dụng. Thay vì đó, chi bằng giao cho người có khả năng phát huy tác dụng của chất thuốc.” Sắc mặt nam nhân ba mươi tuổi kia quắc lên, “Cho nên, đừng để ta nói lại một lần nữa, giao ra đây!” Vân Phong nhíu mày nhìn hai người đứng bên người nam nhân kia, trên người họ mặc cùng kiểu dáng y phục, cũng từng để lại ấn tượng cho Vân Phong. “Ngươi là người Thí Sát Minh?” Vân Phong nhíu mày, sắc mặt nam nhân ba mươi tuổi kia đại biến. “Sao ngươi biết được sự tồn tại của Thí Sát Minh? Chẳng lẽ… ngươi chính là Vân Phong?” Nam nhân ba mươi tuổi kia như choàng nhận ra vấn đề, vẻ mặt lạnh lẽo, “Ngươi đích thân tới hộ tống, chẳng lẽ bình chất thuốc kia thật sự bắt nguồn từ tay ngươi?” Vân Phong im lặng, nam nhân ba mươi tuổi kia nhíu mày, so với một chai chất thuốc cấp bậc Thiền Sư, Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư quý giá hơn, có tác dụng hơn nhiều. Thí Sát Minh là tổ chức gì? Khúc Lam Y thầm nghĩ, hắn chưa bao giờ nghe tới cái tên này, hiện nay Liên Minh Đông Tây đang đối chiến với Huyết Hồn mà vẫn chưa hề nghe nói tới Thí Sát Minh, lại vì buổi đấu giá này mà ra ngoài, ẩn giấu tốt tới như thế? “Nếu ngươi thật sự là Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư, Thí Sát Minh chắc chắn sẽ tỏ ra vài phần kính trọng với ngươi, hiện nay Đại Lục rung chuyển ngút trời, nếu ngươi chịu đồng ý điều kiện của chúng ta, Thí Sát Minh này sẽ giúp ngươi một tay.” Vân Phong nhíu mày, thực sự sức quyến rũ của Dược Tề Sư cao hơn chất thuốc nhiều, người này thực lực không thấp, có thể nói là không phân cao thấp so với mình, nếu liều mạng ngay lúc này làm kéo thêm một đối thủ, đây là bất lợi với Liên Minh Đông Tây, nếu có thể lấy biện pháp hòa bình giải quyết vấn đề thì không tồi. nếu Thí Sát Minh có thể cung cấp trợ lực cho Liên Minh Đông Tây cũng là một chuyện tốt. “Điều kiện của ngươi là gì?” Nam nhân ba mươi tuổi kia nghe được câu này, trong lòng thầm thở phào, vẫn là đừng nên tạo mối quan hệ xấu với Dược Tề Sư thì hơn, kết bạn với Dược Tề Sư mới có thể lấy được nhiều chỗ tốt. Nam nhân cẩn thận suy nghĩ, muốn lôi kéo Dược Tề Sư nhất định phải đưa ra điều kiện khiến nàng hài lòng, nhưng mình thì không được quá thua thiệt. “Trong vòng 5 năm, nếu ngươi chịu chế tạo chất thuốc vô điều kiện cho Thí Sát Minh trong vòng năm năm thì Thí Sát Minh sẽ cam kết phái ra viện trợ ủng hộ Liên Minh Đông Tây, cho tới khi các ngươi chiến thắng mới thôi.” “Trong vòng năm năm?” Khúc Lam Y nói, “Các ngươi cho rằng thời gian này như nước chảy, trong năm năm vô điều kiện chế tạo chất thuốc cho Thí Sát Minh, với Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư mà nói chẳng phải là lỗ vốn sao?” “Lỗ vốn? Thiệt phải là chính Thí Sát Minh mới đúng, trong vòng năm năm Thí Sát Minh cần là chất thuốc, trong năm năm thì có thể làm ra được bao nhiêu bình chất thuốc cấp bậc Thiền Sư? Chúng ta thì vẫn phải xuất lực, rốt cuộc là ai thua thiệt đây?” Vân Phong trầm tư, mình vốn không phải là Dược Tề Sư cấp bậc Thiền Sư, nhưng mà điều kiện mà Thí Sát Minh đưa ra thực sự rất hấp dẫn, Liên Minh Đông Tây cần có nhiều ngoại lực gia nhập để đối kháng với Huyết Hồn, càng nhiều càng tốt. Thí Sát Minh là một tổ chức không hiện thế, thực lực lại không thấp, có thể tham gia Liên Minh Đông Tây là điều không thể tốt hơn. Thời gian năm năm thực sự không lỗ, theo như hắn nói, thời gian năm năm với chất thuốc có tỷ lệ thành công thấp như cấp bậc Thiền Sư thực sự không ra được bao nhiêu bình. Sư tôn có thể chế tạo thành công trong thời gian ngắn hoàn toàn là do số năm chế thuốc tích lũy lại mà nên, thời gian ngắn hoàn thành không quá khó khăn. “Trong năm năm cũng được, nhưng mà ta không thể nào ở lại Thí Sát Minh được, nếu cần đại khái có thể nói ra, ta làm xong các ngươi tới lấy là được, về phần dược liệu cần thiết, những thứ này phải do các ngươi phụ trách.” Vân Phong nói, định ra rõ ràng điều kiện, nếu không đồng ý… cũng không còn cách nào. “Thật đúng là không chịu ăn một chút thiệt nào, chuyện dược liệu không cần ngươi phải gom, điểm này chúng ta sẽ phụ trách, ngươi cũng không cần phải miễn cưỡng ở tại Thí Sát Minh.” Vân Phong nhíu mày, “Như vậy, chúng ta đã ký kết xong?’ “Vẫn chưa.” Nam nhân ba mươi tuổi lên tiếng, ánh mắt không hề khách khí nhìn nàng, “Ta và ngươi chẳng qua chỉ mới cam kết miệng, nếu ngày sau đổi ý thì dễ quá.” “Ý của ngươi là?” “Hai bên để lại tín vật cho đối phương, đồng thời cũng chính là bằng chứng của cuộc đàm phán này, ngươi phải cho ta tín vật, đó phải là bình thuốc cấp bậc Thiền Sư.” Vân Phong nhíu mày,
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]