Chương trước
Chương sau
Bộ phận tiếp đãi của ba học viện đều đặt chung với nhau, mỗi học viện đều có giáo viên, Học Viện Vũ Thần ưu tiên Chiến Sĩ, học viện Ma Tang ưu tiên Ma Pháp Sư, còn Triệu Hồi Sư không ngoài dự đoán về phía học viện Tụ Tinh.
Thiệu Yên bước tới hàn huyên vì câu với các giáo viên của ba học viện, Vân Phong im lặng đứng bên cạnh. Ánh mắt lướt qua, chợt phát hiện ra một gương mặt quen thuộc ở học viện Ma Tang, Vân Phong thầm mỉm cười trong lòng, quả nhiên, Ngũ Đức lão sư nhất định sẽ có mặt trong những trường hợp tuyển sinh kiểu này.
Học viện Ma Tang chính là học viện đầu tiên mà Vân Phong theo học, lúc cuộc thi diễn ra cũng là do Ngũ Đức chủ nhiệm, ông rất đẻ ý với chuyện tuyển chọn nhân tài, chỉ là nhìn vẻ mặt hiện giờ của ông có vẻ không mấy vui mừng cho lắm.
Theo lý mà nói người trẻ tuổi có thể tới được bước này hầu như đều có tiềm lực phát triển, ai cũng đều rất xuất sắc, nói không khoa trương là nhân tài về hàng hàng lớp lớp.
Vân Phong nhìn vẻ mặt của Ngũ Đức không khỏi thấy tò mò, có thể trong ít số tuổi đạt tới được cấp bậc Quân Chủ, Ngũ Đức lão sư vẫn thấy chưa hài lòng sao?”
“Vân đại nhân, trong số những người trẻ tuổi này sẽ có người kinh tài.” Thiệu Yên nhỏ giọng nói, Vân Phong quay lại nhìn một vòng, trong sảnh có hai mươi mấy người trẻ tuổi, thực lực đều ở cấp bậc Quân Chủ, nhìn qua cũng không có ai đặc sắc hơn người.
“Đợi quan sát thêm đã.” Vân Phong nói, Thiệu Yên gật đầu, im lặng đứng sang một bên.
Sau vòng đầu khảm nghiệm thực lực sẽ bắt đầu phân nghề, hai mươi mấy người dựa theo thông tin sẽ được phân rõ ràng tới ba học viện, có thể lập tức phân ngay. Mười mấy người trẻ tuổi theo thứ tự được phân chia, bất luận là được phân tới đâu cũng đều rất vui vẻ
“Nhiều thanh niên như vậy… vậy mà không xuất hiện lấy nổi một Triệu Hồi Sư.” Phía bên học viện Tụ Tinh than một câu, lão sư của hai viện khác cười khẽ, Ngũ Đức nói, “Ngươi cho rằng mầm Triệu Hồi Sư tốt dễ kiếm thế à? Học viện Tụ Tinh cũng đâu được mấy mống như thế?”
“Đúng thế, mầm non quá ít.” Phía bên Học viện Tụ Tinh cảm thán, trong lòng Vân Phong không khỏi thầm mỉm cười.
Mười mấy thiếu niên lần lượt được phân phối từng người một, người đã được phân rời đi để cho người trẻ tuổi tiếp theo vào tiếp theo thứ tự, Ma Tang và Vũ Thần thu hoạch được khá nhiều, nhưng Tụ Tinh không có mống nào cả, không khỏi có chút ngán ngẩm.
Lúc này, một bóng cao gầy từ bên ngoài tiến vào, là một thanh niên cao ráo, lông mày nhỏ mắt nhỏ, làn da trắng trẻo, trông là thấy như một công tử bột, thu hút người ta nhìn chăm chú không phải là diện mạo của hắn mà chính là chiếc nhẫn khế ước hắn mang trên ngón tay.
Đôi mắt của tất cả mọi người sáng lên, Triệu Hồi Sư!
Thanh niên cao ngỏng kia bước tới, mặc dù trên mặt không thể hiện ra điều gì, nhưng đáy mắt cao ngạo kia đủ thể hiện rõ ràng, nhất là chiếc nhẫn khế ước trên tay, như muốn làm chói mù người khác. Ánh mắt của những người trẻ tuổi khác hiện lên sự hâm mộ, thanh niên trông như rất hưởng thụ, sự kiêu ngạo trong mắt càng hiện lên rõ hơn.
Lão sư của học viện Tụ Tinh hào hứng, đợi lâu như thế cuối cùng cũng được. Lão sư Tụ Tinh vội lật xem tài liệu trên tay, “…Vũ, Vũ Văn Hạo, không tồi, nếu thân là Triệu Hồi Sư cũng không có đạo lý không vào Tụ Tinh.”
“Đây là hiển nhiên, học viện Ma Tang và Vũ Thần chỉ có mấy cái nghề rách nát đầu đường mới đi.” Thanh niên lên tiếng, giọng nói hết sức chói tai, cả sảnh lập tức trở lên lúng túng, sắc mặt của các giáo viên học viện Ma Tang và Vũ Thần tối lại, những người trẻ tuổi khác lập tức chất vấn, “Tiểu tử, ngươi nói gì?” Mavis Clay Diễn đàn LQĐ
Thanh niên nhếch môi, ánh mắt nhìn lướt qua những người chung quanh, “Chẳng lẽ không đúng? Chiến Sĩ hay Ma Pháp Sư sao có thể so với Triệu Hồi Sư? Các người chẳng phải là mặt hàng đầy rẫy ngoài phố thì là gì?”
“Ngươi…” Những người trẻ tuổi khác đều nổi đoá, lão sư Tụ Tinh tối mặt nói, “Người trẻ tuổi thì nên khiêm tốn đi thì hơn.”
Thanh niên làm lơ nói tiếp, “Ta vào học viện Tụ Tinh là có điều kiện.”
Tất cả lão sư nhíu mày, điều kiện? Lão sư học viện Tụ Tinh cười lạnh, “Ngươi nói thử xem điều kiện của ngươi là gì?”
Trên mặt người thanh niên kia hiện lên sự cao ngạo, khẽ ho khan một tiếng, tay sửa sang lại một chút y phục của mình, cất giọng nói, “Ta vào Tụ Tinh là phải do Vân Phong tới dạy ta.”
Những lời nói này khiến toàn sảnh im bặt trong thoáng chốc. Vân Phong dạy ngươi? Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai?
Lão sư của Học viện Tụ Tinh đen mặt hơn, mở miệng nói, “Ngươi nói thử xem, tại sao phải để Vân Phong tới dạy ngươi?”
“Còn phải nói sao? Ta chính là Triệu Hồi Sư! Có mấy Triệu Hồi Sư nào trong thời gian ngắn đã đạt tới được Quân Chủ như ta? Chỉ có mỗi Vân Phong đánh đồng được với ta thôi, cũng chỉ có nàng mới có tư cách dạy ta.”
Ngũ Đức cười lạnh, “Tiểu tử ngươi có tư cách gì mà ở đây xuất khẩu cuồng ngôn, còn vọng tưởng muốn đánh đồng với Vân Phong, thật sự cho rằng không có ngươi thì không được sao?”
Thanh niên nhíu mày, sau đó cười lớn, “Nếu các ngươi từ chối, ta sẽ đi rêu rao với bên ngoài, Liên Minh Đông Tây chẳng qua chỉ có thế, lấy ta làm ví dụ, ta coi còn có Triệu Hồi Sư nào tới tìm các ngươi làm chỗ dựa không, ta nghĩ, có khi Huyết Hồn có hứng thú với Triệu Hồi Sư nhỉ?”
Sắc mặt của mọi người trong sảnh lạnh đi, chỉ có thanh niên kia đứng cười ở đó, không chút lo ngại nói, “Sao nào, các ngươi nghĩ kỹ đi.”
Thiệu Yên nhíu mày, bây giờ nên làm sao đây? Cũng không thể để một Triệu Hồi Sư đi về phía Huyết Hồn được. Nhưng mà… yêu cầu của thanh niên này thực không khỏi quá… Thiệu Yên không khỏi nhìn sang bên cạnh, mặc dù sắc mặt của Vân Phong không hề thay đổi, nhưng toàn thân Thiệu Yên lại lạnh run lên.
Ánh mắt kia thật lạnh quá đi! Da đầu của Thiệu Yên chợt thấy tê lạnh, rùng mình từ đầu tới chân, nàng lờ mờ thấy lần này Vân Phong đã nổi giận, là sự tức giận thâm trầm.
Thanh niên hài lòng đứng đó, bộ dáng ngươi không cần ta thì ta sẽ chạy đi tới chỗ Huyết Hồn, những người trẻ tuổi khác thấy thế thầm thì thoá mạ, “Thực đúng là mất thể diện, kiểu đó mà cũng nói ra được?”
“Hắn quá tự cao rồi. Còn chỉ đích danh Vân Phong, Vân Phong có chịu hay không còn chưa nói.”
“Nhưng nếu không đồng ý hắn thì hắn sẽ rêu rao ra bên ngoài, còn có thể sẽ chủ động đầu nhập vào Huyết Hồn, nói như vậy thì phe Huyết Hồn bên kia nhiều hơn Triệu Hồi Sư, không chừng hắn còn lôi kéo thêm nhiều người nữa.”
“Khó thật…” [/Tuyết Lam/]
Thiệu Yên nhíu mày, có hơi sợ, nếu là đại nhân có lẽ sẽ giải quyết cực kỳ dễ dàng, đây là lần đầu tiên gặp tình huống này, không ngờ có người lại dùng lý do này tới để uy hiếp. Nếu để lại người như thế, về sau cũng chẳng có chút tác dụng gì. Nên làm gì đây?
Các vị lão sư cũng nhăn mày, tiểu tử này lời uy hiếp rất rõ, không hề sợ hãi, hắn cũng có gan lắm, lại dám nói ra điều kiện như thế.
“Suy nghĩ kỹ chưa? Suy nghĩ không kỹ thì ta đi đấy nhá!” Thanh niên cất giọng to, vẻ mặt càng thêm tự mãn, trong lòng hắn đang đánh trống đùng đùng, không lo bọn họ không đồng ý, chỉ cần trở thành đồ đệ của Vân Phong, hắn chắc chắn sẽ nhận được vô số chỗ tốt. Nghĩ tới những chỗ tốt được nhận từ Vân Phong, lòng thanh niên không khỏi nóng lên, nếu có thể mò được cả ma thú tốt để khế ước vậy thì lại càng tốt hơn.
Cả sảnh lớn yên ắng, ánh mắt của các vị lão sư tràn đầy tức giận, lão sư học viện Tụ Tinh thở dài, “Vân Phong có chịu nhận ngươi làm đệ tử hay không chúng ta cũng không dám bảo đảm.”
“Ta đây mặc kệ! Đấy là chuyện của các ngươi, điều kiện của ta là phải trở thành đệ tử của Vân Phong!” Ánh mắt thanh niên sáng quắt, vẻ tham lam bên trong không thể che giấu được nữa. Vân Phong nhìn thẳng vào đôi mắt kia, hay lắm, suy nghĩ ngu xuẩn như thế mà cũng dám tính lên đầu nàng? Còn vọng tưởng lấy Huyết Hồn ra để uy hiếp? Có phải quá ngây thơ rồi không?
“Nếu Vân Phong không chịu thu ngươi thì sao?” Vân Phong im lặng nãy giờ chợt lên tiếng, làm Thiệu Yên giật bắn người, toàn bộ lão sư nhìn lại, có chút ngạc nhiên với thân phận với Vân Phong, thanh niên nhíu mày khinh thường nhìn sang, “Ngươi là ai?”
“Không cần phải để ý tới ta là ai, ngươi chỉ cần trả lời vấn đều của ta.” Ánh mắt của Vân Phong lạnh lẽo, vô hình tạo thành cảm giác áp bức, sắc mặt thanh niên trắng nhợt, khí thế yếu đi, “Ta… ta mặc kệ, nếu nàng không thu ta… ta lập tức… gia nhập vào Huyết Hồn.”
“Ngươi cho rằng điều này có thể khiến Vân Phong thoả hiệp sao?” Vân Phong tiếp tục nói, thanh niên đứng đó, trong mắt hiện lên sự tức giận. Người này là ai vậy? Mặc dù có chút giận nhưng vẫn phải khuất phục dưới ánh mắt của Vân Phong, “Ta mặc kệ nàng có thoả hiệp hay không, đây chính là điều kiện của ta. Không đồng ý thì hậu quả các ngươi tự hiểu.”
“Vân Phong đối xử với những người bên cạnh nàng rất tốt, nếu có thể trở thành đồ đệ của nằng chắc chắn cũng đếm không hết được chỗ tốt, có lẽ… ma thú trong tay nàng cũng có thể cho ta.” Vân Phong nói, trong lòng thiếu niên kia cả kinh. Nàng, sao nàng biết được?
Ý lạnh trong mắt Vân Phong sâu hơn, nàng chẳng cần đoán cũng biết suy nghĩ đó, ánh mắt tham lam của hắn hiện lên rất rõ.
“Ngươi… ngươi nói nhăng gì đó.” Thanh niên phủ nhận, “Ngươi là ai, có tư cách gì nói ta.”
Vân Phong nhíu mày, ánh mắt nhìn xoáy vào thanh niên, “Ta hỏi ngươi một lần nữa, nếu Vân Phong không đồng ý, ngươi thật sự sẽ tham gia vào Huyết Hồn, hơn nữa còn cổ động những người khác?”
Đôi mắt của thanh niên sáng lên, hiển nhiên là hắn ta chỉ nói bừa mà thôi, nếu Vân Phong thật sự không chịu, sau này hắn cũng chẳng biết phải làm gì. Thanh niên cắn răng, “Đúng thế! Nếu không đồng ý, ta sẽ chuyển qua tham gia vào Huyết Hồn. Các ngươi hẳn không muốn nhìn thấy điều này đâu nhỉ.”
Vân Phong cười phá lên, “Lần cuối cùng, ta sẽ không hỏi nữa, ngươi nói thật?”
Bụng thanh niên kia hơi quặn lại, “Các ngươi rốt cuộc có đồng ý hay không? Bớt ở đây nói nhảm đi.”
Các lão sư của học viện Tụ Tinh vỗ bàn. “Đừng nói là Vân Phong, chỉ riêng Tụ Tinh cũng chẳng chứa nổi vị phật lớn như ngươi, tiểu tử, ngươi từ đâu thì cút lại về đó đi. Muốn gia nhập Huyết Hồn thì tuỳ ngươi.”
Thanh niên sững sờ, đối mặt với tất cả ánh mắt giễu cợt của sảnh thì nổi lòng tự ái, hắn vốn tưởng là tính toán tốt, lại không ngờ hoàn toàn bị dập tắt. Đáy lòng không khỏi sinh ra oán hận. Được! Vậy thì hắn liền tham gia vào Huyết Hồn, đây là do họ ép! Hắn còn phải rêu rao cổ động những người khác.
Ánh mắt căm phẫn của thiếu niên bùng lên, cười lạnh xoay người tính đi, Vân Phong đột nhiên nói, “Đợi đã.”
Thanh niên cao ngạo xoay lại, “Sao nào, hối hận? Ta nói cho các ngươi biết, bây giờ hối hận cũng muộn rồi! Trừ phi Vân Phong chủ động tới giữ ta!”
Tất cả mọi người thầm mắng trong lòng, thật không biết xấu hổ. Giữ lại mới là lạ đó!
Vân Phong giương môi, “Như ngươi nói, chúng ta cũng không thể để tình trạng Triệu Hồi Sư tham gia vào Huyết Hồn được.”
Thanh niên cười lớn, vẻ hả hê lại hiện lên, hừ, cũng biết các ngươi sẽ hối hận rồi, trong đầu lại bắt đầu ảo tượng đủ chỗ tốt sau khi trở thành đồ đệ của Vân Phong, chưa đợi hắn nghĩ xong, một sức mạnh vô hình như chớp đánh tới, như mũi gai đâm vào cơ thể hắn.
Ngũ quan thanh niên nhất thời hổ lốn lại với nhau, cơ thể oằn lại lấy tay ôm lấy bụng mình, đau đớn không thôi. đi3đ@nLqĐ
Ánh mắt Vân Phong lạnh băng, “Không thể thả ngươi về phía Huyết Hồn, thì đành phải phá huỷ thân phận Triệu Hồi Sư này của ngươi thôi.”
“Ngươi…. Ngươi!” Toàn thân thanh niên run run, trên mặt nhễ nhại mồ hôi, đôi mắt tràn đầy phẫn hận nhìn Vân Phong, không gian tinh thần của hắn… đã bị bóp vỡ Không gian tinh thần bị phế, Tinh Thần Lực cũng theo đó trở nên vô dụng, Triệu Hồi Sư… cũng chẳng còn nữa.
“Oành!” Nhẫn khế ước trên tay nháy mắt hoá thành bọt tiêu tán trong không khí, ánh sáng từ chiếc nhẫn bay ra, không còn Triệu Hồi Sư, khế ước với ma thú bị giải trừ.
“A!” Thanh niên gào lên đầy khổ sở, khế ước chủ tớ bị phá vỡ khiến cơ thể hắn không chịu nổi những đau đớn tổn thương. Ma thú lấy lại được tự do nhe nanh không chút khách khí lao về phía thanh niên, lão sư học viện Tụ Tinh lập tức ra tay, một chưởng vung về phía ma thú, ma thú kêu lên một tiếng, thấy tình thế không ổn lập tức co chân chạy ra ngoài biến mất dạng.
Thanh niên co quắp trên đất, chật vật không thôi, giây trước hắn còn là Triệu Hồi Sư cao cao tại thượng ngạo nghễ, giây sau đã trở thành một kẻ tàn phế.
“Chết ở đây sẽ khiến danh dự của Liên Minh Đông Tây xấu đi.” Lão sư Tụ Tinh nói, lạnh nhạt ngồi xuống, đôi mắt Thiệu Yên hơi chớp lên, không ngờ Vân Phong lại thẳng tay phế bỏ đi một Triệu Hồi Sư.
Tất cả những người trẻ tuổi ở đây đều sững người nhìn thanh niên dưới đất, đáy lòng thầm kính sợ với nhân vật sắc mặt bình thường lại ra tay hung ác tới như thế. Thanh niên kia cũng đáng đời, lại dám lợi dụng việc tìm tới Huyết Hồn để uy hiếp, như thế chẳng phải là động vào giới hạn chịu đựng của Liên Minh Đông Tây sao?
Cánh cửa lần nữa lại được đẩy ra, Diêm Minh mặt không cảm xúc bước vào, Thiệu Yên thấy thế hơi ngạc nhiên, “Đại nhân?” Chẳng phải đại nhân nói buổi trưa mới quay lại sao? Sao lại nhwnh như thế?
“Diêm tổng quản.” Lão sư ba viện thấy Diêm Minh đều đứng dậy, Diêm Minh nhìn thanh niên nằm dưới đất, lại quét mắt về phía Thiệu Yên, rồi nhìn Vân Phong đang dịch dung bên cạnh, khoát tay, “Mang hắn ra ngoài.” Thủ vệ ngoài cửa lập tức đi vào mang thanh niên kia đi, hắn đã sớm ngất từ đời nào, cuộc đời của hắn cũng vì lòng tham của bản thân mà thay đổi.
“Có kiểu người này vào là do ta suy nghĩ không chu toàn, hắn dám động vào giới hạn của Liên Minh Đông Tây, đáng bị nhận kết quả đó..” Diêm Minh nói, “Sau này ta sẽ chú ý thêm, lão sư ba viện bỏ qua cho.”
“Người ra tay cũng không phải chúng ta mà là nha đầu trông bề ngoài có vẻ không có ấn tượng gì kia, nhưng lại xuống tay rất chuyên nghiệp.” Ngũ Đức cười nói, Diêm Minh nhìn về phía Vân Phong mỉm người, xoay người nhìn những người trẻ tuổi khác trong sảnh, “Liên Minh Đông Tây coi trọng từng người mới, bồi dưỡng các ngươi không phải là nghĩa vụ mà là đặt hy vọng vào các ngươi, nhưng chưa tính tới việc cô phụ mong đợi của chúng ta, các ngươi trên hết đừng nên phụ lòng của chính mình.”
Diêm Minh xoay người lại, “Ta còn có việc khác, cáo từ trước.”
Thiệu Yên nghe vậy cũng đi theo, Vân Phong theo ở sau, ba người ra ngoài rồi Diêm Minh mới nói nhỏ, “Nếu ngươi không ra tay ta cũng sẽ ra tay, bất kỳ tai hoạ ngầm nào cũng không được phép tồn tại, một chút sai lầm cũng không được phép.”
Vân Phong giương mắt, Diêm Minh nhận ra nàng, hắn dừng lại nhìn nàng, “Suy cho cùng, ngươi vẫn còn quá mềm lòng.”
Vân Phong nhếch môi, nếu nàng không ra tay, thì thứ mất đi của thanh niên kia không chỉ là thân phận Triệu Hồi Sư, mà là cả cái mạng của hắn.
“Thiệu Yên nói ngươi buổi trưa mới quay lại, sao lại về sớm thế?”
Diêm Minh xoay người lại tiền về phía trước, “Chuyện thuận lợi hơn ta nghĩ nên mới quay về trước thời gian, ngươi không ở trong viện nên ta nghĩ nàng ấy sẽ dẫn ngươi tới đây.”
Thiệu Yên mím môi không nói gì, Vân Phong nói, “Là ta yêu cầu, nàng ấy chỉ phục tùng mà thôi.”
Diêm Minh nhìn chằm chằm vào Thiệu Yên một thoáng, không truy cứu tiếp nữa, “Hôm nay ngươi làm chuyện gì, thuận lợi thế nào?”
Diêm Minh cười, “Thuận lợi như thế là nhờ hồng phúc của ngươi đấy, ta chỉ cần nói ra tên của ngươi là đối phương không hề từ chối.”
Vân Phong nhướng mày, Diêm Minh hơi quay mặt lại, “Lăng gia chủ xưa nay không thích qua lại với người khác, hơn nữa tính khí còn thất thường, nhưng vừa nghe hai chữ Vân Phong thì lập tức đồng ý ý kiến của ta, thật khiến ta phải kinh ngạc.”
Lăng gia? Lăng Khiếu Vân? Vân Phong ngước mắt, “Người mà ngươi kiếm là Lăng Khiếu Vân?”
Diêm Minh gật đầu, “Đúng rồi, từ lúc Liên Minh Đông Tây thành lập tới nay, ta và Lăng gia chủ đã tiếp xúc qua vài lần, nhưng lần nào ta còn chưa kịp nói ra miệng thì Lăng gia chủ đã không kiên nhẫn được. Lần này ta còn tưởng rằng sẽ giống như mấy lần trước, lại không ngờ rằng trong lúc vô tình nói ra bên của ngươi lại đạt được hiệu quả kỳ diệu này.”
Vân Phong giật nhẹ khoé môi, Lăng Khiếu Vân có thể thoải mái như thế có lẽ là vì báo đáp ân cứu mạng nắm đó, suy cho cùng thật ra không phải nàng giúp đỡ, mà là Lam Y, Lam Y đã giữ lại vài huyết mạch Lăng gia, nên Lăng gia mới không bị tuyệt tích.
“Mặc dù Thương Hải huynh có khả năng khống chế không gian không ai bằng, nhưng Liên Minh Đông Tây cần sức mạnh này ở phương diện rộng hơn, nhất là một chút hỗ trợ là thứ ắt không thể thiếu.” Diêm Minh nói, “Sớm biết tên của ngươi có tác dụng như thế, ta đã nói từ lâu rồi.”
Vân Phong bật cười, Diêm Minh nói tiếp, “Vừa rồi Khúc Lam Y đưa tin, Nạp Khê tộc, Hiên gia và Bặc Nguyên gia sẽ tới Ảnh Ly thành vào bảy ngày sau.”
Vân Phong chợt cảm thấy nặng nề, người Hiên gia có khi nào là Hiên Dật không?
“Đang lo lắng điều gì thế?” Trong giọng nói của Diêm Minh có ý cười mơ hồ, Vân Phong lắc đầu, Diêm Minh thở ra một hơi, nhìn về phía trước, đầy thâm ý nói, “Bảy ngày sau cục diện sẽ càng thêm thú vị đây.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.