Chương trước
Chương sau
“Sao nàng lại làm được? Tinh Thần Lực của nàng sau một lần sử dụng dung hợp nguyên tố đã hết sạch rồi mà, cơ bản là không thể sử dụng thêm một lần dung hợp được nữa.” Tao lão đầu nhăn mày nói, vẻ mặt kinh ngạc không cách nào tin nổi.
Người kia cười tới híp cả mắt, “Ha ha ha, nha đầu này, thì ra còn có cả trò này à? Đúng là thật bất ngờ.”
“Như vậy là sao?” Tao lão đầu vẫn kinh ngạc, người kia người lớn đi ngang, cánh tay vung lên, “Là như thế đó, hiển nhiên là phải tận mặt hỏi thử nha đầu này rồi, Tao lão đầu, nha đầu không chỉ đánh cả ba đứa, mà còn đánh ba đứa cùng lúc nữa đấy.”
Người đó vẫn mím chặt môi, hồi lâu vẫn không nói được lời nào, trong lòng toàn là nghi vấn, sao Vân Phong lại vẫn làm tiếp được? Sức mạnh kia rõ ràng không phải nên ở trong cơ thể nàng.
“Tao lão đầu, ông nói được là phải làm được đấy. Thời điểm tu luyện của nha đầu này cũng nên kết thúc rồi.”
“Hừ, biết rồi.” Người được gọi là Tao lão đầu vung tay lên, không gian giữa hai người nháy mắt vỡ ra. Trên Niết Bàn Thông Thiên Lộ, Vân Phong nhìn ba ma thú khế ước sau vụ nổ nguyên tố dung hợp hoá thành ba màu sắc khác nhau tiêu tán đi, sau đó thì cảnh tượng xung quanh bắt đầu mờ dần, tiếp đó là dòng sức mạnh cường đại kéo lấy cơ thể nàng hướng về một nơi của tháp Niết Bàn.
Khi hai chân đáp xuống mặt đất bằng phẳng, bốn phía đều không có tiếng động nào, Vân Phong mở mắt ra, đập vào mắt là màn đêm vô tận, sau đó ánh sáng dần thẩm thấu vào, khiến nàng phải nheo mắt lại, khi đôi mắt đã dần thích ứng với ánh sáng, nàng mới nhìn rõ được mặt của người đang đứng trước mặt mình.
Một người mặt mày niềm nở, người còn lại thì như đang suy tư gì đó, trong mắt lại mang theo sự nghi ngờ.
“Vân Phong, cuối cùng cũng gặp ngươi rồi.” Người đang cười nói, giọng nói vô cùng hoạt bát, Vân Phong chuyển mắt, người đang lên tiếng là một lão bà bà dáng vóc thấp bé, mái tóc trắng xoá ánh lên tia bạc, trông cực kỳ khéo léo gọn gàng, giọng nói lại vô cùng cởi mở.
Người còn lại thì là một lão nhân nghiêm túc, mái tóc cũng trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn, nhưng lại khiến Vân Phong có cảm giác xa cách không thể lại gần.
“Hai vị tiền bối chính là người trước đây đã nói chuyện với ta?” Vân Phong hỏi, lão bà bà cười rộ lên, đưa tay chỉ vào người còn lại, “Nói chuyện với ngươi là lão già kia, cũng chính là lão hay gây khó khăn cho ngươi.”
Vân Phong thầm “ặc” một tiếng, Tao lão đầu? Ánh mắt nàng không tự chủ nhìn về phía khuôn mặt nghiêm túc máy móc kia, lão nhân thâm trầm nói, “Ngươi đã làm thế nào? Căn cứ theo suy đoán của ta, ngươi không có khả năng giải quyết cả ba ma thú một lượt được, rốt cuộc ngươi đã dùng phương pháp gì?”
Vân Phong im lặng, chuyện về Na Tà nàng không tính nói thẳng ra ngoài, huống hồ hai người này là ai nàng vẫn chưa rõ được.
Thấy Vân Phong không nói gì, lão bà bà cực kỳ bất mãn nói, “Tao lão đầu! Thái độ của ông không khá hơn nổi hả? Nha đầu này đã đắc tội ông đâu? Ông nhất định phải dùng giọng điệu này để nói chuyện với con bé thế?” D đ L Q Đ
Người còn lại sững sờ, không biết phải đáp lại như thế nào, Vân Phong mỉm cười, vị này có vẻ rất che chở cho nàng.
“Không cần phải trả lời vấn đề của lão già này đâu, ông ta chỉ có chút không cam lòng mà thôi, có một số thứ cứ hễ vượt khỏi dự tính của hắn là hắn lại liền cho rằng tuyệt đối không có khả năng.” Lão bà bà cười lớn, thái độ với Vân Phong cực tốt. “Nha đầu à, ngươi đừng quá thận trọng, có thể gọi ta là Tử bà bà, mặc dù tuổi của ta có khi cỡ thái tổ bà bà của ngươi.”
“Tử bà bà.” Vân Phong mỉm cười, biết hai bị trong tháp Niết Bàn đều không phải người bình thường, chắc đều là những người lão yêu tinh sống trên cõi đời này, có khi là người ngang đời với sư tôn.
“Về phần lão già kia, ngươi đừng so đo, gọi lão là Tao lão đầu cũng được.” Lão bà bà cười lớn, làm Vân Phong cảm thấy hơi ngại, cho dù thế nào nàng cũng không thể gọi vị tiền bối kia là Tao Lão đầu được.”
“Khụ khụ, Thượng Khôn.” Tao lão đầu kia nói, bà lão khinh thường hừ một tiếng, Vân Phong nghe vậy cung kính cúi người, “Thượng Khôn tiền bối.”
“Đừng khó dễ với cô bé như thế, nàng chịu gọi ông là tiền bối rồi ông vẫn nhịn sao?” Bà lão lại chọt khịa khiến Thượng Khôn không chịu nổi nữa, “Ngươi nói đủ chưa?”
Vân Phong thấy vậy vội nói, “Tử bà bà, không sao đâu, nếu không nhờ có cuộc hành trình tu luyện ở Niết Bàn Thông Thiên Lộ, ta đã không thể có được những lĩnh ngộ mới với nhiều thứ.”
“Có nghe chưa?” Vẻ mặt Thượng Khôn hơi thả ra, Tử bà bà biết Vân Phong đang cho lão già này một bậc thang đi xuống đành khoát tay, “Thôi, Tao lão đầu nay vốn thế, nha đầu, mau nói với Tử bà bà, vừa rồi làm sao ngươi làm được thế?”
Vừa dứt lời, Thượng Khôn lập tức quăng tới ánh mắt hiếu kỳ, hai người rất mong đợi vừa rồi Vân Phong làm thế nào đã làm được, theo lẽ thường mà nói nàng không thể nào làm được, nhưng nàng đã thành công, trong đó chắc chắn có nguyên nhân khác.
Vân Phong sững sờ, đối mặt với hai vị lão nhân với ánh mắt nóng bỏng và hiếu kỳ kia, nàng lúng túng giật nhẹ khoé miệng, nàng không muốn nói về chuyện của Na Tà, nhưng chuyện này lại không thể nói qua loa cho có được, cuối cùng nàng đành phải lí nhí đáp, “Do hên ạ!”
“Do hên?” Hai vị lão nhân lập tức nhíu mày, bà lão thì cười phá lên, “Sự may mắn này… nên giải thích như thế nào đây?”
Vân Phong lúng túng, “Trước giờ vận khí của ta luôn rất tốt… Hai vị tiền bối phải hiểu là… thứ này không thể giải thích rõ được.”
Thượng Khôn nhíu mày, tiểu nha đầu này rõ ràng là có ý gạt không muốn nói, toàn bộ đều chối bằng vận khí, lý do thật đúng là gượng ép. Bà lão rõ ràng là không tin, muốn tiếp tục truy vấn như Thượng Khôn đã lên tiếng ngăn lại, “Nếu là vận khí thì chúng ta cũng chả tra hỏi được gì.”
“Hử? Tao lão đầu ông chẳng phải là…” Bà lão còn chưa nói xong thì đã bị Tao lão đầu lườm lại, bà nghi ngờ nhưng không nói thêm gì nữa.
“Được rồi, ngươi đã đi xong Niết Bàn Thông Thiên Lộ rồi, có thể ra ngoài được rồi.” Thượng Khôn khoát tay, một Truyền Tống Trận xuất hiện trước mặt Vân Phong, nàng nhìn Truyền Tống Trận trước mặt nhưng vẫn chưa đặt chân vào, “Sao thế, không muốn đi?” Thượng Khôn nhướng mày, Vân Phong chỉ cười.
“Cũng không hẳn là thế, ta chỉ tò mò hai vị tiền bối là ai… Sao lại ở trong tháp Niết Bàn này, Niết Bàn Thông Thiên Lộ là như thế nào…”
“Có một số thứ như ngươi đã nói vậy, vận số.” Ánh mắt Tao lão đầu hơi loé lên, Vân Phong chợt hiểu ra gì đó, mỉm cười, “Vãn bối hiểu rồi, chỉ là vãn bối còn một chuyện cần nói.”
“Nói đi nói đi.” Bà lão cười khúc khích nói, “Bà bà ta cũng rất thích nói nhiều vài câu với nha đầu.”
“Hai vị tiền bối có biết chuyện của Huyết Hồn không?”
Vừa dứt lời, vẻ mặt hai vị lão nhân liền sững sờ, bà lão không khỏi thở dài, sắc mặt Thượng Không trầm xuống, “Ngươi không cần phải nói thêm nữa đâu, mặc dù ở trong tháp Niết Bàn, nhưng chúng ta vẫn biết được chuyện của thế giới bên ngoài, tháp Niết Bàn này là mọi thứ của Nạp Khê tộc, nhưng chúng ta không có nghĩa vụ làm việc cho Nạp Khê tộc, chúng ta chỉ phụ trách tháp Niết Bàn, chuyện khác không liên quan tới chúng ta.”
“Nhưng tiền bối…” Vân Phong nghĩ trong lòng rất đơn giản, hai vị tiền bối này nhất định thực lực bất phàm, nếu có họ trợ giúp, đối kháng với Huyết Hồn chắc chắn có nhiều phần thắng hơn. Hiển nhiên vẫn phải cần họ tự nguyện.
“Đừng nghe lão già kia nói bậy, không phải là chúng ta không muốn giúp, mà là chúng ta có muốn cũng không giúp được, hai chúng ta không thể rời khỏi tháp Niết Bàn.” Bà bà thấp bé nhỏ giọng thở dài, vẻ mặt Thượng Khôn cũng sa sút, Vân Phong khó hiểu, “Không thể nào ra ngoài được?”
Bà lão gật đầu, “Không thể đi được, tháp Niết Bàn này giam cầm chúng ta mãi mãi, chúng ta không thể ra ngoài được, thì hiển nhiên cũng không thể giúp gì được cho ngươi.”
Vân Phong im lặng, nàng tin lời Tử bà bà nói, “Vãn bối hiểu rồi, đa tạ hai vị tiền bối đã chỉ điểm, Niết Bàn Thông Thiên Lộ, tựa như trùng sinh vậy.” Vân Phong lòng đầy cảm kích khom lưng hành lễ, mặc dù Niết Bàn Thông Thiên Lộ trùng trùng nguy hiểm, có rất nhiều tình huống bất ngờ xuất hiện, bẫy rập vô số. Nhưng nếu không đi hết Niết Bàn Thông Thiên Lộ, nàng sẽ không lĩnh ngộ được cảnh giới hiện nay, thực lực cũng sẽ không thay đổi nghiêng trời lệch đất như thế.
Bà lão cười ha ha, Tao lão đầu cũng ngạc nhiên, Vân Phong cung kính và khiêm tốn như thế khiến hai vị lão nhân rất vui mừng, người biết cảm ân không có bao nhiêu.
“Mặc dù chúng ta không thể rời khỏi tháp Niết Bàn, nhưng có vài thứ có thể đưa cho ngươi, dù sao hai lão già chúng ta cũng không dùng được nữa, hy vọng nó có thể trợ giúp cho ngươi.” Bà bà nói, Thượng Không nhíu mày, thật sự cho sao?
Thấy vẻ mặt của Thượng Khôn, Tử bà bà có chút bất mãn, “Tao lão đầu, ta muốn cho hiển nhiên là đồ của ta, không lấy của ông đâu, yên tâm.”
Thượng Khôn nhất thời lúng túng, ông không phải có ý đó, bà bà hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ đi, Vân Phong đứng đó mỉm cười, người trước đây đã từng nói chuyện với nàng là Thượng Khôn tiền bối, mặc dù giọng điệu của ông không tốt, còn hay gây khó dễ cho nàng, nhưng vị lão giả này với mỗi lời nói cử chỉ nàng đều có thể thấy được sự mong đợi trong đó, trước đây lúc nàng nói muốn rời khỏi trong giọng ông chứa đầy sự thất vọng và tức giận, bây giờ Vân Phong có thể hiểu được phần nào.
Vị tiền bối này mặc dù nói năng khó nghe nhưng tấm lòng lại mềm mỏng như đậu hũ, với mình cũng tốt.
“Đi qua Niết Bàn Thông Thiên Lộ, thực lực của ngươi sẽ tăng trưởng không ít, đừng cô phụ sự cố gắng ngày hôm nay.” Thượng Khôn nói, sắc mặt vẫn nghiêm túc cứng nhắc, Vân Phong mỉm cười, “Vãn bối ghi nhớ lời dạy.” Tư thái đó thật giống với phụ thân mặt than của nàng.
“Ừ!” Thượng Khôn gật đầu, không biết nên nói gì tiếp, “Tiểu Tử rất kỳ vọng với ngươi, ngươi đừng để bà ấy thất vọng, mặc dù thực lực hiện giờ của ngươi đã ổn, nhưng đừng vọng tưởng một mình đối chọi với Huyết Hồn, mọi thứ đều phải chuẩn bị cho thật kỹ càng.”
Vân Phong gật đầu, lẳng lặng nghe tiền bối dặn dò, “Huyết mạch của Nạp Khê tộc và Vân gia đều ẩn chứa sức mạnh rất lớn, ngươi và tiểu tử kia chính là một ví dụ điển hình, Huyết Hồn bên kia dù có nhiều cao thủ cường giả thế nào, cũng phải có lòng tin với bản thân.”
“Chậc chậc, cứ ra vẻ không liên quan gì tới ta, thế mà nói nhiều như vậy đấy.” Lão bà bà cười nhẹ đi tới, làm Thượng Khôn nhất thời lúng túng, cứng đờ uốn éo không nói gì nữa. Vân Phong cười trừ, Tử bà bà cười tà tà bước tới, giao thứ gì đó vào tay Vân Phong, nàng vội tiếp tay, cảm thấy lòng bàn tay trở nên nặng hơn.
“Đứa trẻ này, giữ thứ này cho kỹ, tương lai sẽ giúp cho ngươi rất nhiều đấy.” Tử bà bà cười khà khà đầy bí ẩn, Vân Phong nhìn chiếc hộp lập phương trong tay mình, trông cực kỳ nhỏ nhưng trọng lượng trong tay lại nặng vô cùng, “Thứ này… là gì ạ?”
“Đồ trong này, đợi tới lúc ngươi có thể mở ra là sẽ biết thôi.”
Vân Phong nghi hoặc, muốn hỏi gì nữa nhưng Thượng Khôn nói, “Chúng ta sẽ không cho ngươi biết điều thừa, chiếc hộp này có thể mở ra được thì toàn bộ là của ngươi. Được rồi, ngươi ra ngoài đi.”
Biết hai vị lão tiền bối sẽ không nói thêm gì nữa, Vân Phong gật đầu, nhìn chiếc hộp trong tay, với thực lực hiện giờ của nàng có lẽ vẫn chưa mở được chiếc hộp này… “Đa tạ hai vị tiền bối, vãn bối cáo từ.” Vân Phong khom người mỉm cười bước vào Truyền Tống Trận, Tử bà bà cười hoà ái, ánh mắt tràn ngập mong đợi, gương mặt nghiêm túc của Thượng Khôn cũng lộ được nụ cười, ánh sáng loé lên, sức mạnh cường lại lại kéo Vân Phong đi, mang nàng hạ nhanh xuống.
Không gian lực trói buộc lại kéo tới, Vân Phong niệm chú, chiếc hộp được thu vào không gian, trong đầu vang lên âm thanh của ma thú khế ước, “Chủ nhân.”
Nghe được những âm thanh đã lâu, ánh mắt Vân Phong tươi cười, họ không biết rằng nàng đã gặp họ trong Niết Bàn Thông Thiên Lộ, thậm chí còn đánh nhau, nhưng chính những điều đó đã tạo nên những thử thách và trải nghiệm mới với nàng. Họ trưởng thành, lớn mạnh tới nay đều là nhờ vào việc hỗ trợ lẫn nhau.
“Ừm, con đường này đã tới cuối rồi, nên ra ngoài thôi.” Vân Phong thở phào, trong lòng cảm thấy có chút thoả mãn, đám ma thú khế ước cười lên đầy ăn ý, trong lòng cũng dần thấy kích động, sau Niết Bàn Thông Thiên Lộ, ai cũng cảm thấy thay đổi nhiều.
“Tại sao còn chưa ra?” Ánh mắt Khúc Lam Y dán lên tháp Niết Bàn, cơ thể căng cứng như tảng đá. Tộc trưởng Nạp Khê đứng cạnh nhăn mày, “Ánh sáng trong tháp Niết Bàn đã tăng trở lại rồi, chứng tỏ nha đầu Vân Phong chưa sao.”
“Chưa sao thì phải ra ngoài mới đúng chứ?” Khúc Lam Y thấp giọng nói, hắn sắp hết kiên nhẫn rồi. Nếu tiểu Phong Phong thực sự có chuyện gì, chẳng lẽ hắn chỉ có thể ở đây ngồi chờ? Tận mắt nhìn nữ nhân của mình gặp nguy hiểm lại không thể giúp được gì?
“Tiểu tử, kiên nhẫn một chút.” Tộc trưởng thở dài, ông biết con trai mình sắp hết kiên nhẫn rồi, nhưng tháp Niết Bàn không thể so với cái khác được, lỡ mà có bất trắc gì họ cũng không thể nào giúp được, chỉ có thể dựa vào chính Vân Phong mà thôi, nếu không thì tiểu tử này đã không gấp thành như thế.
“Kiên nhẫn ướm bay sạch rồi, nếu không phải vẫn còn lòng tin với tiểu Phong Phong, ta đã không thể đợi thêm nổi nữa rồi.” Khúc Lam Y ngửa đầu, tình hình của nàng ra sao rồi?
Tộc trưởng Nạp Khê lắc đầu bất đắc dĩ, ông cũng không biết nên nói gì cho phải… Đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống như này, ông không biết phải xử lý như thế nào cả…
Trong lúc bầu không khí nơi đây đã sắp không thể chịu đựng thêm được nữa, một Truyền Tống Trận đột nhiên xuất hiện, luồng sáng chói mắt loé lên, như nguồn sáng hy vọng bỗng nhiên chiếu sáng toàn bộ thế giới của Khúc Lam Y.
“Tiểu Phong Phong!” Hai mắt Khúc Lam Y sáng vụt lên, đứng im ngay đó không tiến lên bước nào, không phải hắn không muốn tiến lên, mà chân như đang bị chôn tại chỗ.
Ánh sáng tản đi, hiện ra một bóng người, vẫn là bóng dáng mảnh mai, gương mặt xinh đẹp, nụ cười thanh nhã, Khúc Lam Y nhìn mà trái tim đập rộn ràng khó kiềm lại được. Đó là Vân Phong, nhưng lại không giống như Vân Phong.
Tộc trưởng Nạp Khê không khỏi hơi kinh ngạc, đứa trẻ này rõ ràng chẳng làm gì, nhưng lại cảm thấy như đã thay đổi. Một cảm giác khó nói thành lời dâng lên, đối mặt với Vân Phong như thế, thậm chí ngay cả ông cũng cảm thấy hơi khẩn trương.
“Lam Y, bá phụ, ta đã trở lại.” Vân Phong lên tiếng, nhìn hai người với vẻ mặt kinh ngạc trước mặt, Khúc Lam Y hồi thần lại trước tiên, ánh mắt sáng bừng, bước chân cuối cùng cũng di chuyển, tiến lên ôm chầm lấy Vân Phong vào lòng.
“Trở lại rồi… Chúng ta chờ lâu quá…” Khúc Lam Y nhỏ giọng nói, Vân Phong cười khẽ, đẩy nhẹ người hắn ra, nàng vẫn chưa quên còn có Tộc trưởng Nạp Khê đang ở bên cạnh, Tộc trưởng ho khan hai tiếng, “Trở lại là tốt rồi.”
Khúc Lam Y đành phải buông tay ra, trước mặt lão đầu không thể quá càn rỡ được, hắn thì chả sao nhưng cũng phải nghĩ tới cảm nhận của tiểu Phong Phong.
Vân Phong tiến lên một bước, “Đa tạ bá phụ, Niết Bàn Thông Thiên Lộ đã giúp vãn bối được lợi không ít.”
Tộc trưởng Nạp Khê tộc cười khà khà gật đầu, “Nha đầu, xem ta thực lực của con đã đạt được độ hài lòng tương đối cao.”
Vân Phong mỉm cười, hơi thở bình ổn, liếc mắt nhìn Khúc Lam Y, nhận thấy được nụ cười trong mắt nhau, xem ra họ đều thu hoạch không ít.
“Ừ, thực lực của vãn bối tiến triển rất mạnh.” Vân Phong nhỏ giọng nói, từ từ thả nehj hơi thở ra, ánh mắt của Tộc trưởng Nạp Khê tràn đầy kinh ngạc. Đây là…
“Cảnh giới Thần Hoàng…” Khúc Lam Y thấp giọng bật cười, trong lòng cũng tự hào, cảnh giới Thần Hoàng… Tiểu Phong Phong không hổ là Tiểu Phong Phong.
“Có vẻ Lam Y cũng thế nhỉ.” Vân Phong cười tươi tắn, Khúc Lam Y cười ấm áp gật đầu đáp lại, “Đúng rồi!”
Tộc trưởng Nạp Khê tộc lại sửng sốt. Con trai của mình vậy mà cũng tới Thần Hoàng rồi? Lúc trước Khúc Lam Y ra tháp không hề thể hiện ra thực lực của mình vì lo cho Vân Phong, Tộc trưởng chưa kịp hỏi mà cũng không thắc mắc, con trai mình trước khi vào là Thàn Vương, sau khi ra là tới được Thần Quân, lại không ngờ rằng, hai đứa trẻ này cho ông niềm vui thật lớn, hai cường giả Thần Hoàng.
Người đời ai cũng biết rằng cường giả Thần Hoàng không có nhiều, địa vị cũng không hề tầm thường. Số cường giả mà ông biết hiện giờ chưa tới hai mươi người. Thực lực của ba người ông, Tộc trưởng Bặc Nguyên gia và Hiên gia cũng chỉ là Thần Hoàng. Hai đứa trẻ này vậy mà vượt hẳn qua Thần Quân, điều này thực sự khiến ông quá mức bất ngờ. Tộc Nạp Khê có bao nhiêu người cũng mạnh mẽ đi lên Niết Bàn Thông Thiên Lộ này, nhưng chưa từng có ai vượt hẳn qua một cảnh giới cả.
“Lão đầu, đừng có ngạc nhiên tới dữ vậy chứ.” Khúc Lam Y phụt cười, Tộc Trưởng Nạp Khê lắc đầu, “Hai người các con, ta đã coi thường rồi, vẫn coi thường rồi.”
Hai người bật cười, tảng đá trong tim Tộc trưởng vô tình lại nhẹ đi một chút, hai đứa trẻ này khiến ông thật vui, và sẽ còn nhiều hơn nữa…
“Trước mắt nhất định phải ẩn đi thực lực của hai con đã, không thể để cho người Huyết Hồn thấy hết toàn bộ thông tin của người chúng ta.” Tộc trưởng vui mừng nói, lập tức khôi phục lại sự tỉnh táo, Vân Phong và Khúc Lam Y gật đầu, trong lòng bắt đầu tính toán.
“Trong lúc hai đứa đang tu luyện đã có xảy ra chút chuyện, hai đứa có hứng nghe không?” tộc trưởng Nạp Khê tộc nói, cả hai hiển nhiên sẽ không từ chối, Tộc trưởng kể lại sơ lược chuyện xảy ra mấy ngày nay, nhất là động thái của Hiên gia.
Vân Phong nhíu mày, Hiên Dật lại đi lôi kéo Diêm Minh? Rốt cuộc hắn có ý gì? Chẳng lẽ muốn từ bên trong làm chia rẽ Liên Minh Đông Tây?
“Hành động của tiểu tử kia lớn như thế, còn không thèm che giấu chút gì, không phải là không sợ người khác biết được.” Khúc Lam Y lạnh lùng nói, “Không thèm giấu cái đuôi hồ ly luôn sao? Hiên gia và Bặc Nguyên gia cho dù kết minh cũng chẳng quá trung thực.”
Vân Phong nhíu mày, tộc trưởng Nạp Khê nói, “Phía bên Vân gia ta đã có nhắc nhở tăng cường chú ý, hai gia tộc kia cũng không phải là tự nguyện kết minh, chúng ta đều cần phải đề phòng, phía bên Hiên gia ta đã phái người cẩn thận chú ý, bọn họ có hành động gì ta sẽ là người biết trước tiên.”
“Tên Hiên Dật kia tính toán cẩn thận, giỏi về mưu đồ, hắn sẽ không làm bất kỳ chuyện gì mà mình không nắm chắc, nếu hắn không quan tâm sẽ bị bại lộ, chứng tỏ ý đồ của hắn không chỉ đơn giản như ngoài mặt như thế.” Vân Phong nói, không thể áp dụng bất kỳ suy nghĩ bình thường nào lên con người Hiên Dật này, tâm tư của y quá thâm trầm, thường toàn phải quần một vòng.
“Nói như vậy cũng có khả năng.” Tộc trưởng Nạp Khê tộc nói, “Diên Dật có địa vị rất cao ở Hiên gia, thậm chí một số chuyện lớn của Hiên gia hắn có thể làm chủ được.”
Vân Phong và Khúc Lam Y đều ngạc nhiên, thân phận của hắn cao tới mức đó? Chuyện lớn Hiên gia mà hắn cũng có thể làm chủ được? Khúc Lam Y tuy cũng là Thiếu Chủ nhưng dù sao cũng vẫn còn Tộc trưởng Nạp Khê ở đây, toàn bộ chuyện lớn hiển nhiên chưa cần tới hắn quyết định.
“Nghĩ lại, người đang nắm quyền Hiên gia như đang có tính buông tay.” Khúc Lam Y nhíu mày, “Nếu như người nắm quyền Hiên gia đổi lại thành Hiên Dật, chuyện rất có thể lại biến đổi.”
“Ừ, nên phải chú ý sát sao Hiên gia, để phòng bất trắc.” Tộc trưởng Nạp Khê nghiêm mặt, “Chúng ta liên hiệp trông như rất nhiều thế lực, nhưng xét về đại cục thực sự, chúng ta vẫn còn rất yếu thế, nhân tố không ổn định quá nhiều, Huyết Hồn cũng biết được quá nhiều thứ.”
Vân Phong gật đầu, đúng như ông nói, mặc dù Liên Minh Đông Tây có không ít thế lực liên hiệp với nhau, nhưng vẫn chưa thành lập được thế lực quan trọng đối kháng với Huyết Hồn, một khi đại chiến bắt đầu sẽ để ra rất nhiều sơ hở, nhất là khi nhận biết với Huyết Hồn vẫn còn chưa đủ.
“Để nắm chắc phần thắng hơn với Huyết Hồn, vẫn nên tiếp tục tìm kiếm các cội nguồn nguyên tố còn lại, còn có các Huyễn Thú mất tích đã lâu.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y gật đầu, “Nhiều hơn phần thắng luôn tốt.”
“Phía bên Huyết Hồn cũng có hứng thú với mảnh bản đồ, nếu không bọn chúng đã không ra tay với Hiên gia và Bặc Nguyên gia.” Tộc trưởng Nạp Khê nói, cổ tay lộn lại lấy ra hai mảnh bản đồ, “Đây là hai mảnh bản đồ của hai nhà kia mang ra làm điều kiện kết minh, bị buộc bất đắc dĩ mới chịu lấy ra đấy.”
Đưa mảnh bản đồ cho Vân Phong, nàng lập tức dùng Nguyên Tố Lực dò xét, nhưng cả hai không có bất kỳ phản ứng nào. Ánh mắt Khúc Lam Y lạnh băng, “Lão đầu, thành ý kết minh của hai nhà này gần như là bằng không.”
“Sao thế?” Tộc trưởng Nạp Khê không hiểu, Vân Phong ngẩng lên, sắc mặt cũng phiếm lạnh, “Bá phụ, hai tấm bản đồ này là giả.”
Tộc trưởng trợn mắt, giả?
“Nếu thật là mảnh bản đồ thì sẽ có phản ứng với nguyên tố lực, nhưng vừa rồi con đã thử dò, chỉ là hai mảnh bình thường mà thôi.” Vân Phong nói. “Hiên gia và Bặc Nguyên gia dám đùa giỡn, bá phụ không biết sự thật bên trong, bị che mắt cũng là bình thường.”
Sắc mặt Tộc trưởng Nạp Khê đen lại, Hiên gia và Bặc Nguyên gia cũng có gan lắm, dám đùa trắng trợn với Nạp Khê tộc như thế, có lẽ hai tộc kia tự tin sẽ không ai biết được, chỉ là không khéo Vân Phong và Khúc Lam Y lại biết sự thật bên trong.
“Cách làm này không thoát khỏi liên quan tới thằng Hiên Dật kia!” Giọng nói như rít qua kẽ răng, Khúc Lam Y tức giận, Vân Phong cũng cảm thấy thế, Tộc trưởng Nạp Khê nhíu mày, “Rốt cuộc Hiên gia có ý gì… Bọn chúng đang mưu đồ điều gì?”
“Cho dù hắn mưu đồ gì, mảnh bản đồ định là phải lấy rồi.” Khúc Lam Y lạnh lùng nói, “Muốn kết minh thì phải trả giá, bọn chúng không chịu đưa ra thì đừng trách ta dùng ám chiêu.”
Tộc trưởng Nạp Khê nhíu mày, chẳng lẽ tên nhóc này tính đi cướp đoạt?
“Không vội.” Vân Phong nói, “Với cá tính của Hiên Dật chắc chắn đã tính tới ngày bị phát hiện, đợt trước y đã tiếp xúc mấy lần với chúng ta, nhất là lúc tìm cội nguồn quang nguyên tố, hẳn là y đã lấy được không ít thông tin.”
Khúc Lam Y nhíu mày, đúng thế, hỗn chiến cội nguồn qua hệ quá loạn, huyễn thú quan hệ ra chiến trường càng khiến loạn hơn, còn có kẻ lúc nào cũng trốn một bên Hiên Dật. Từ nay về sau, lúc đầu nên sớm thu thập tiểu tử này trước tiên.
“Hiên Dật trước đây đã từng gặp mấy đứa?” Tộc trưởng Nạp Khê thở dài, “Hiên gia và Bặc Nguyên gia nếu trở thành kẻ địch có lẽ lại càng bất lợi với chúng ta.”
“Nếu hai gia tộc này đứng về phía Huyết Hồn, thì chúng ta khó giải quyết rồi.” Vân Phong nói, “Nhưng mà cũng không phải là chúng ta không thể, cùng lắm thì đối mặt với tình huống xấu nhất mà thôi.”
Tộc trưởng cười rộ lên, nha đầu này ngược lại lạc quan thật. “Vân Phong nói không sai, hiện giờ không kết minh thì chỉ có thể thành kẻ địch, không còn lựa chọn nào khác.”
“Thành kẻ địch sao…” Khúc Lam Y cười lạnh, “Bây giờ lại là thời cơ tốt, thừa dịp họ còn chưa chuyển lập trưởng, chúng ta tìm hiểu một phen, có lẽ sẽ dò được gì đó.”
Vân Phong cười khẽ, từ lúc nào mà Khúc Lam Y ranh mãnh thế nhỉ? Kiểu này mà cũng nghĩ được trong lúc quan trọng thế này? Tộc trưởng thở dài, “Tiểu tử nói đúng, nhưng mà quan trọng hơn cả chúng ta không phải làm sao để đối phó với họ, mà làm sao để gia tăng phạm vi năng lực có thể tin tưởng được lên. Về phần này, nha đầu Vân Phong à, tiểu tử Diêm Minh phòng bị không tồi.”
Mắt Vân Phong sáng lên, Diêm Minh sao? Điều này cũng khá hợp với phong cách của hắn.
“Nha đầu Vân Phong, Liên Minh Đông Tây phát triển trong tay hắn không ít, có thời gian con nên đích thân đi gặp hắn đi.” Tộc trưởng cười khà khà nói, “Diên Minh chắc cũng oán than lắm, mọi chuyện giao cho hắn đều không thành vấn đề, thân là minh chủ trên danh nghĩa con cũng nên thi thoảng xuất hiện.”
Vân Phong lúng túng giật nhẹ khoé miệng, Tộc trưởng Nạp Khê xoay người rời đi, Khúc Lam Y đưa tay sờ đầu Vân Phong, “Đi xem thử một chút cũng tốt, ta cũng rất có hứng thú muốn đi xem thử Liên Minh Đông Tây thế nào.”
Vân Phong lắc đầu ngao ngán, Liên Minh nói không sai, mặc dù là trên danh nghĩa, nhưng nàng tất tay như thế, cũng nên trở lại một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.