“Vân Khải!” Vừa thấy Vân Khải, Cung Thiên Tình đứng phắt dậy, suýt thì nhảy cẫng lên, nếu không phải có Phong Thanh Huyền ở đây thì đã nhào lên rồi. Vân Khải quay sang mỉm cười với nàng, nàng hơi giật mình, hình như hắn có gì đó khác so với trước đây… “Nhanh hơn bổn tôn nghĩ một chút.” Phong Thanh Huyền thấp giọng nói, đôi mắt quan sát một chút, tiểu tử này nhanh hơn tưởng tượng của ông rất nhiều, đồ đệ của mình vốn nghịch thiên, có vẻ tiểu tử này cũng có tư chất như thế. “Nhờ Phong lão tiền bối chỉ điểm, Vân Khải không dám lười biếng.” Giọng nói hữu lực đáp người, mặc dù trên người Vân Khải có không ít vết thương, nhưng tinh thần cả người lại sáng láng, hơi thở cũng hùng hậu hơn trước rất nhiều. “Ừ!” Phong Thanh Huyền nhàn nhạt đáp lại, đứng dậy cầm ly trà trống trên bàn, “Nghỉ ngơi một lát đi rồi tiếp tục.” “Vâng!” Vân Khải cung kính trả lời, Phong Thanh Huyền xoay người vào trong nhà, lúc này Cung Thiên Tình mới chạy tới, nhìn vết thương chằn chịt lớn nhỏ trên người Vân Khải, không đau lòng thì là giả, “Không sao chứ?” Nàng lo lắng hỏi. Vân Khải cười lớn nắm lấy tay Cung Thiên Tình, dẫn nàng ngồi xuống, “Không sao, sao muội lại ở đây?” Cung Thiên Tình đỏ bừng mặt, “Muội… Muội hơi lo lắng cho huynh… Phong lão tiền bối chịu cho muội vào, nhưng vẫn không thể muội không ngừng lo được.” Vân Khải cười vuốt tóc Cung Thiên Tình, biết nàng vẫn luôn lo lắng cho mình, “Chẳng phải huynh vẫn đang nguyên vẹn đứng trước mặt muội sao? Phong lão tiền bối nghiêm khác với huynh là chuyện tốt, có thể lớn mạnh trong thời gian ngắn như thế là nhờ có Phong lão tiền bối đích thân chỉ giáo.” Cung Thiên Tình gật đầu, “Chỉ là Phong lão tiền bối khó gần quá, vẫn phải tiếp tục sao?” Vân Khải gật đầu, “Phong lão tiền bối nói cần tiếp tục, nói huynh còn nhiều chỗ khiến ông không hài lòng, huynh cũng không thể lãng phí năng lực của mình được, tương lai nếu có thể giúp Phong nhi huynh cũng không thẹn rồi.” “Vả lại, Vân gia có thể lên được như ngày hôm nay không thể không có công của Vân Phong, nếu huynh có thể chia sẻ một chút thì tốt rồi.” Cung Thiên Tình cười ngọt ngào, “Không biết nàng ở Nạp Khê tộc ra sao, mặc dù Tứ Đại Gia Tộc liên hiệp, nhưng trong đó cũng có không ít ẩn hoạn.” Vân Khải nhíu mày, “Phong nhi ở Nạp Khê tộc chắc chắn không sao, tuy nhiên Hiên gia khiến ta rất chú ý.” “Mấy ngày trước, tộc trưởng Nạp Khê tộc truyền tới tới, nói Vân gia đề phòng Hiên gia và Bặc Nguyên gia, nhất là Hiên gia.” Cung Thiên Tình nhíu mày, “Trước đây muội từng nghe Vân Phong nói, mặc dù Vân gia bị đè ép mạnh mẽ, tuy nhiên có liên quan rất lớn tới lực huyết mạch, còn kẻ ra tay với Vân gia chính là Bặc Nguyên gia.” “Bặc Nguyên gia?” Trong đầu Vân Khải bốc lên ngọn lửa giận, Cung Thiên Tình như đang nghĩ điều gì đó nói tiếp, “Chuyện này ba vị trưởng lão Vân gia cũng cảm thấy hoài nghi, tuy là nói Bặc Nguyên gia ra tay, thì cảm thấy đúng hơn là có người mượn tay của Bặc Nguyên gia cầm dao.” “Có kẻ ở sau lưng điều khiển Bặc Nguyên gia?” Vân Khải nhíu mày, Cung Thiên Tình ngước lên, “Mấy điều này chỉ là suy đoán mà thôi, Vân gia đã tăng cường đề phòng không ít, Hiên gia và Bặc Nguyên gia muốn làm gì cũng không dễ nữa.” “Thù này chắc chắn sẽ báo!” Vân Khải nắm chặt quả đấm, tôn nghiêm gia tộc sâu trong xương cốt sôi lên, người Vân gia bị ám toán, sau này chắc chắn sẽ trả lại. “Cứ mạnh miệng đi, hãy lo cho tốt chuyện của mình trước đã.” Phong Thanh Huyền bước ra, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Vân Khải, “Với thực lực trước mắt của ngươi, chưa có tư cách nói những lời này đâu.” Vân Khải tối sầm mặt, “Phong lão tiền bối dạy phải.” Cung Thiên Tình muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt của Phong Thanh Huyền đảo qua làm nàng nuốt ngược lại vào. “Tiếp tục đi, còn ngươi… sớm trở về đi, đừng làm phiền.” Phong Thanh Huyền lạnh lùng nhìn Cung Thiên Tình, làm toàn thân nàng căng cứng, Vân Khải nhỏ giọng nói, “Về trước đi, ta ở đây vẫn ổn, yên tâm.” Cung Thiên Tình nhìn vài lần, cuối cùng gật đầu rời khỏi viện, Vân Khải chăm chú nhìn nàng rời đi, sau đó xoay người cung kính nói với Phong Thanh Huyền. “Vãn bối nghe theo Phong lão tiền bối chỉ dạy.” Phong Thanh Huyền nhướng mày, tính tình tiểu tử này không tồi, chịu khổ cũng rất khiêm tốn, ông lộn cổ tay, chén trà nóng bốc khói lại xuất hiện trên bàn, ông nhàn nhạt nói, “Đi đi.” Vân Khải gật đầu, không nói hai lời xoay người đi, chốc lát đã mất dạng, Phong Thanh Huyền ngồi bên bàn chậm rãi nhắm mắt lại, toàn thân lại chìm vào cảnh giới huyền diệu, đình viện lại trở nên yên tĩnh. Liên Minh Đông Tây thành lập hừng hực khí thế, tới giờ danh vọng đã lan khắp ba đại lục, Huyết Hồn với Liên Minh như bị nghẹn ở cổ họng, cũng từng phát động mấy lần tiến công nhỏ với Liên Minh, có thua có thắng. Tới nay, Huyết Hồn và Liên Minh Đông Tây đã đối đầu công khai, không chỉ Liên Minh Đông Tây chiêu mộ trợ thủ, Huyết Hồn cũng như thế, có đó có một vài thế lực hắc ám dưới trướng Huyết Hồn, khắp đại lục hai thế lực lớn lần lượt nổi lên, chờ đợi một trận bão lớn nhất ập tới. “Tổng quản, Huyết Hồn đánh lén một phân bộ của chúng ta ở Tây Đại Lục.” Ở một nơi Liên Minh Đông Tây ở Trung Đại Lục, Diêm Minh đang cùng thương thảo gì đó với nam vị trưởng lão thì có người đẩy cửa vào thông báo, Diêm Minh nghe xong chỉ phất tay, cửa phòng lại đóng lại. “Mấy ngày nay hành động của Huyết Hồn càng ngày càng thường xuyên, chẳng lẽ bọn chúng đã chộn rộn lên?” Đại trưởng lão tụ Tinh nói nhỏ, Nhị Trưởng Lão cũng lên tiếng, “Mặc dù Huyết Hồn phá huỷ một phân bộ của chúng ta, nhưng bọn chúng cũng không được lợi bất kỳ chỗ nào, suy cho cùng thế lực hai chúng ta vẫn ngang nhau.” Chiến đấu giữa hai phe hiện giờ đa phần đều nhỏ lẻ, có thua có thắng, hai bên đều ngang nhau. “Đây đều là những trận chiến nhỏ, cơ bản chưa là gì.” Tam Trưởng Lão Tụ Tinh nói, “Những kẻ quan trọng có thực lực của Huyết Hồn vẫn chưa xuất hiện, chúng ta vẫn chưa thể nào do thám được thực lực thực sự của bọn chúng.” “Tam Trưởng Lão nói không sai.” Diêm Minh nói, “Nhân vật quan trọng của Huyết Hồn tới giờ chưa lộ diện được nhiêu, cơ bản không thể nào tra được ranh giới cuối cùng của chúng, như thế thì chúng ta cũng chưa nắm chắc được nhiều.” “Tính bí mật của Huyết Hồn tương tối mạnh, tuy rằng trong đó có mấy kẻ từng đối đầu với nha đầu Vân Phong, nhưng rất khó để mường tượng ra được toàn bộ.” Ngũ Trưởng Lão nhìn Diêm Minh, “Diêm tổng quản có ý tưởng gì không?” Mặc dù Diêm Minh còn trẻ, nhưng không hề ảnh hưởng tới việc Liên Minh Đông Tây ngày càng lớn mạnh, những nhân vật lớn tuổi đều chưa từng xem thường thanh niên này, dù sao năng lực của Diêm Minh cũng còn sờ sờ ở đó, hắn thực sự không phụ với chức danh trông quản này. “Cấp cao của Huyết Hồn trước mắt chỉ có được từ tình báo của Vân Phong, ta cũng đã phát người âm thầm điều tra căn cứ của Huyết Hồn, nhưng đáng tiếc không có bất kỳ tin tức nào, mặc dù đã phá huỷ được vài phân bộ của bọn chúng, nhưng vẫn chưa có hiệu quả gì, chỉ là một số nhân vật hời hợt.” “Nói như vậy, tình hình Huyết Hồn chân thực chúng ta vẫn như con số không.” Tứ Trưởng Lão năng nề, Diêm Minh thở dài. “Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng thực sự là con số không.” “Nói như vậy, về điểm này chúng ta đang ở thế hạ phong rồi.” Đại trưởng lão lẩm bẩm, Diêm Minh đen mặt, “Có thể nói là thế.” “Tứ Đại Gia Tộc chẳng phải đã liên hiệp rồi sao? Trong Tứ Đại Gia Tộc có thăm dò được gì về Huyết Hồn không?” Ngũ Trưởng Lão thốt lên, Diêm Minh lắc đầu, Tam Trưởng Lão thở dài, “Tuy nói là Tứ Đại Gia Tộc liên hiệp, nhưng giữa họ còn có dính tới lợi ích, liên hiệp chỉ là để thừa nhận lẫn nhau, hơn nữa… Hiên gia và Bặc Nguyên gia vốn không tự nguyên gia nhập, vẫn có lòng phòng bị với hai gia tộc này.” “Đúng thế, huống hồ trong Huyết Hồn còn có người phản bội của Nạp Khê tộc, chắc chắn sẽ để lộ chút thông tin của Nạp Khê tộc, Hiên gia và Bặc Nguyên gia thì không rõ ràng Huyết Hồn, chúng ta cũng như thế, thế lực tổ hợp thành Liên Minh Đông Tây đã sớm không còn bí mật gì để nói.” “Vậy thì phải làm như thế nào đây? Không thể để chúng ta bị Huyết Hồn tính toán công khai như thế được.” Ngũ Trưởng Lão nói, Diêm Minh mím môi, “Trước mắt chúng ta chỉ có thể giữ lại toàn bộ bí mật về các nhân vật của Liên Minh, thực lực cao nhất của họ không được để tiết lộ.” “Nhân vật quan trọng… nha đầu kia, cả Thiếu Chủ Nạp Khê tộc, còn có ai nữa?” Diêm Minh cười, trong mắt thoáng qua ám quang, “Đã sớm thầm bồi dưỡng một nhóm thế lực rồi, để đối phó với Huyết Hồn hiển nhiên cần phải có cánh tay đề phòng.” Năm vị trưởng lão Tụ Tinh cười rộ lên, “Diêm tổng quản mặc dù trẻ tuổi nhưng lại tính toán trước mọi việc, chúng ta không khỏi bội phục.” Diêm Minh mỉm cười, “Năm vị trưởng lão đã khiêm nhường rồi, ta còn trẻ, rất nhiều thứ cần kinh nghiệm và học hỏi, cũng nhờ năm vị trưởng lão bôn ba tới lui, cộng thêm đệ tử Tụ Tinh giúp đỡ không ít, nếu không một mình ta ứng phó cũng không nổi.” Năm vị trưởng lão cười lớn, “Diêm tổng quan khách khí rồi, những gì Tụ Tinh có đủ năng lực giúp thì cứ việc nói, chúng ta chắc chắn sẽ không từ chối.” “Đa tạ năm vị trưởng lão đã qua lại một khoảng thời gian, chuyện tiếp theo cứ giao cho vãn bối xử lý, năm vị trưởng lão về Tụ Tinh nghỉ ngơi trước đi.” Năm vị trưởng lão chuẩn bị lên đường trở lại Học Viện Tụ Tinh, dọc đường rất tò mò về người tên Diêm Minh này, “Nha đầu Vân Phong rốt cuộc đã moi từ đâu ra một người như thế thế? Từng bước đều nằm trong lòng bàn tay hắn.” “Thực lực chỉ là bình thường, nhưng tài trí của hắn lại viễn siêu hơn người thường.” “Nếu thực lực Diêm Minh mà cũng như đầu óc của hắn, may mà không phải kẻ địch, nếu là kẻ địch thì cực kỳ phiền phức.” “Ha ha ha ha, nói thế cũng đúng, vẫn là nha đầu Vân Phong kia tinh mắt, có đổi lại thành chúng ta cũng khó mà phát hiện được một nhân tài như thế.” Đại Trưởng Lão cười lớn, “Quy mô Liên Minh Đông Tây mới thành lập mà lớn được như ngày hom nay, tiếp theo là phải làm sao để chỉnh đốn các thế lực lại với nhau, còn có mấy bộ tộc ma thú, chúng ta cũng không thể ra sức.” “Long tộc, Giao Nhân tộc, còn có Sư Ưng tộc, những tộc ma thú khác thì còn dễ, ba tộc này e là không phải Vân Phong đích thân ra mặt thì không ai có thể khống chế nổi, nhất là Long tộc.” “Đúng thê,s Học Viện Ma Tang và Vũ Thần, còn có công hội Dược Tề Sư đều xuất hiện nhân tài lớp lớp, Tụ Tinh của chúng ta cũng không thể tụt lại về sau được.” “Ha ha! Sao có thể tụt lại về sau được? Hạ Thanh môn hạ Ngũ Trưởng Lão chính là một nhân tài mà.” “Nhắc tới lại thấy vận khí của lão Ngũ thực tốt, nha đầu Vân Phong là đệ tử của đệ, tiểu tử Vân Khinh Thần cũng là học trò đệ, bây giờ thêm một Hạ Thanh… Thật đúng là, chuyện tốt gì cũng bị đệ chiếm hết được.” Tam Trưởng Lão lắc đầu thở dài, Ngũ Trưởng Lão cười khanh khách hài lòng, “Hết cách rồi, ai bảo đồ đệ đệ toàn là Triệu Hồi Sư chứ, mấy lão già các huynh cứ hâm mộ đi ha!” Bốn trưởng lão còn lại không khỏi lắc đầu, Ngũ Trưởng Lão cười lớn, trong lòng không ngừng cười trộm, cảm thấy may mắn vì cục xương già mình đây là Triệu Hồi Sư, để mấy lão kia phải ước ao ghen tỵ. Bên trong học viện Tụ Tinh, bầu không khí đã căng tới mức hơn bao giờ hết, thương thế Hoa Linh mặc dù đã không còn nhưng trông vẫn còn suy yếu, môn hạ của Đại Trưởng Lão và Ngũ Trưởng Lão không ngừng xung đột với nhau, đệ tử của các trưởng lão khác không hoàn toàn theo phe nào, bên trong nội viện trở thành thế cục phân hoá, vì thế khiến Thiên Quỳ đau đầu không thôi. Vốn là một Tụ Tinh hoà hợp đồng lòng nhưng không hiểu sao lại biến thành cái dạng như ngày hôm nay, Thiên Quỳ rất tự trách, lúc năm vị trưởng lão trở về thấy nội viện Tụ Tinh loạn như thế này không khỏi sẽ thất vọng với mình. Đại Trưởng Lão trước khi đi tin tưởng mình như thế, nhưng mà hắn lại để nội viện Tụ Tinh trở nên hỗn loạn như bây giờ, rốt cuộc phải nên làm thế nào đây? “Đại sư huynh…” Hoa Linh đẩy cửa ra, thấy Thiên Quỳ đang ngồi nhăn nhó đen mặt, vội vàng đi vào, Thiên Quỳ ngẩng đầu lên, trong mắt thoáng hiện sự mất kiên nhẫn, “Muội vào đây làm gì? Có chuyện gì sao?” Hoa Linh cắn môi, “Đại sư huynh, sắc mặt của huynh không được tốt lắm, chuyện mà Đại Trưởng Lão phân phó huynh vẫn làm rất tốt, đừng tự làm bản thân mệt mỏi.” “Làm rất tốt?” Thiên Quỳ đột nhiên nhướng mày, một cỗ tức giận bùng lên trong ngực, “Đại Trưởng Lão mà biết nội viện Tụ Tinh hiện giờ trở thành cái dạng này chắc chắn sẽ cực kỳ thất vọng với ta. Đây chính là kết quả quản lý của đệ tử người tin cậy nhất.” “Đại sư huynh không hề sai! Là Hạ Thanh sai!” Hoa Linh cao giọng, “Nếu không phải muội ấy cố tình làm hại ta, còn không thèm xin lỗi, tình hình sẽ không trở nên như bây giờ, đệ tử môn hạ chỉ bất bình mà thôi, mọi người đều có lòng tốt.” Sắc mặt Thiên Quỳ đen hơn, âm trầm lườm Hoa Linh, “Cho dù Hạ Thanh có đả thương muội, với thực lực của muội thì đã sớm hồi phục rồi, muội cố tình kéo tới vài ngày nữa.” Mắt Hoa Linh hơi loé lên, “Ma thú hệ phong trong tay muội ấy khiến muội bị thương quá nặng, vết thương khép lại khó hơn muội nghĩ, đại sư huynh đang trách muội sao?” Thiên Quỳ hít một hơi, vẻ mặt cứng đi không ít, “Không có, muội ra ngoài đi.” Hoa Linh lúng túng, “Đại sư huynh, chỉ cần Hạ Thanh chịu nhận lỗi với muội, nội viện sẽ không trở nên như thế này, đại sư huynh nên để Hạ Thanh đứng ra đi thì hơn, vốn là lỗi của muội ấy.” Chân mày Thiên Quỳ càng xoắn chặt hơn, “Được rồi, muội ra ngoài đi.” Hoa Linh làm gì Thiên Quỳ cũng không thèm để ý tới nàng ta, vì thế ả đành hậm hực xoay người đi ra ngoài, trong lòng càng thêm oán hận với Hạ Thanh, Thiên Quỳ đã sinh nghi với ả, nhiều năm qua ả không hề lọt mắt ai, trong lòng chỉ có hắn. Hạ Thanh mới vào Tụ Tinh không bao lâu đã câu mất đi lòng của Thiên Quỳ. Vân Phong thì thôi đi, đại sư huynh không có tình yêu nam nữ với nàng, nhưng mà Hạ Thanh này ả tuyệt đối không thể bỏ qua. “Đệ tử Vân Phong… Hừ! Toàn là không phải thứ tốt lành gì cả!” Hoa Linh hậm hực nói, xem ra cần một cây duốc nữa, nếu không đại sư huynh sẽ không hạ quyết định. “Dung Tâm, chân mày huynh sắp thành một đường rồi kìa.” Vân Lạc Trần lên tiếng, Dung Tâm vừa trở lại sửng sốt, sau đó bật cười đưa tay day mi tâm của mình, “Thế à? Ta không biết đấy! Tiểu nha đầu đâu rồi, không đi cùng ngươi sao?” Vân Lạc Trần gãi đầu, “Thanh Thanh nói là muốn ở một mình một lát, ta cũng không tiện làm phiền.” Dung Tâm nhíu mày, “Tiểu tử nhà ngươi dính lấy muội ấy từ sáng tới tối, sao bây giờ lại không đi theo nữa?” Vân Lạc Trần cười lúng túng, Dung Tâm thấy nét mặt này của hắn thì biến đổi sắc mặt, “Sao thế? Chẳng lẽ giữa các ngươi xảy ra chuyện gì?” “Không có gì đâu, huynh đừng suy đoán linh tinh.” Vân Lạc Trần vội vàng nói lảng sang chuyện khác, “Chuyện Hoa Linh thì sao, họ vẫn muốn Hạ Thanh phải xin lỗi trước sao?” Dung Tâm lập tức bay sạch vẻ vui vẻ, ngồi xuống thở dài, “Ừ, ta chưa bao giờ nghĩ tới nội viện Tụ Tinh sẽ có ngày lại nội đấu đấy, các vị trưởng lão mà còn chưa về nữa thì sợ không kéo dài được bao lâu đâu.” “Sao thế, chẳng lẽ họ còn gây hấn thêu dệt chuyện thêm?” “Cũng tựa tựa thế, chuyện đáng lẽ chẳng có bao nhiêu, nhưng Hoa Linh lại khích bác từ bên trong, tới bây giờ ta vẫn không ngờ tâm cơ của muội ấy lại sâu tới vậy, trước đây chỉ như một bình hoa, thật không ngờ.” “Ta tin tưởng Thanh Thanh.” Vân Lạc Trần chắc nịch nói, Dung Tâm thở dài, “Ta cũng tin tưởng tiểu nha đầu, huống hồ muội ấy là đệ tử của tiểu sư muội nữa, tiểu sư muội có thể thu muội ấy làm đồ đệ, phẩm hạnh của tiểu nha đầu chắc chắn tin được, ta là đang sầu không biết Thiên Quỳ sẽ làm như thế nào.” “Thiên Quỳ có thể làm gì được, chẳng phải cũng là đệ tử của Đại Trưởng Lão sao?” Dung Tâm lắc đầu vỗ vai Vân Lạc Trần, “Đây chính là chỗ ngươi không hiểu, trong Tụ Tinh, mặc dù địa vị của năm vị trưởng lão là ngang nhau, nhưng Đại Trưởng Lão là người lớn nhất, nên cũng có uy vọng cao nhất, Thiên Quỳ là đệ tử Đại trưởng lão trong lòng đệ tử Tụ Tinh càng có ý nghĩa đại diện hơn, ta nghĩ thần tượng trong lòng đệ tử Tụ Tinh, ngoại trừ tiểu sư muội chính là Thiên Quỳ.” Vân Lạc Trần nhíu mày, “Ý huynh là, một khi Thiên Quỳ ra mặt, Thanh Thanh nhất định phải xin lỗi?” Dung Tâm thở dài thườn thượt, “E là phải vậy, có điều với tính khí của tiểu nha đầu, có lẽ cũng cứng đầu y chang như tiểu sư muội. Xin lỗi á? Cơ bản là không thể.” Vân Lạc Trần bật cười, cánh tay gác sau đầu, ngửa người ra sau, “Chuyện Thanh Thanh chưa từng làm, tại sao phải xin lỗi?” “Nếu đổi lại là ngươi có lẽ kết quả cũng như thế.” Lông mày Vân Lạc Trần nhướng nhẹ, “Hiển nhien rồi, trong máu Vân gia luôn có sự bất khuất, nếu có thì chẳng ngại nói xin lỗi. Còn nếu không sai có chết cũng không cúi người.” “Ầy dà!” Dung Tâm đứng lên, “Các ngươi thì cứ ngông ngênh, nhưng ta thì sầu chết…” Vân Lạc Trần đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, “Dung Tâm, nếu Thanh Thanh không xin lỗi thì sao?” Dung Tâm im lặng hồi lâu cuối cùng nói, “Nếu Thiên Quỳ ra măt mà Thanh Thanh vẫn không chịu nói xin lỗi, rất có thể sẽ kích thích toàn bộ mâu thuẫn, không chừng sẽ kéo tới một cuộc hỗn chiến trong nội viện. Có điều nếu thật là thế… lúc năm vị trưởng lão trở lại chắc chắn sẽ tức giận.” Trong rừng cấm Học Viện Tụ Tinh, Hạ Thanh đang ngồi trên cành cây cao, Hoa ưng mỹ miều đứng bên gốc cây nhỏ, gương mặt lạnh nhạt, “Chủ nhân, lúc đó đáng lẽ ta nên khiến ả ta bị thương nặng hơn.” Hạ Thanh bật cười, “Vậy thì sao, Hoa Linh rõ ràng là thêu dệt chuyện, đừng so đo với loại người này.” “Hạ Thanh!” Tiếng Thiên Quỳ vang lên, Hạ Thanh nhìn xuống tàng cây, thấy Thiên Quỳ đang tiến về phía này, nàng tung người nhảy xuống, “Thiên Quỳ sư huynh!” Thiên Quỳ phức tạp nhìn Hạ Thanh, lời trần thuật của Hoa Linh hắn không hiểu được nhiều, Hạ Thanh là người thế nào hắn biết, Hoa Linh có thêm dầu thêm mỡ kiểu gì hắn cũng coi như không nghe thấy, nhưng lại không ngờ nàng ấy lại khiến chuyện lớn tới mức này. Mặc dù biết Hạ Thanh không sai, nhưng Thiên Quỳ không thể không tới tìm nàng. “Huynh tới tìm muội là vì chuyện Hoa Linh.” Hạ Thanh hơi nhíu mày, “Muội sẽ không nhận lỗi với nàng ta, là nàng ta ra tay trước, muội chỉ đánh trả thôi.” Thiên Quỳ nhíu mày, “Hiển nhiên huynh biết chuyện thế nào, Hoa Linh bẻ cong sự thật ta cũng biết, nhưng bây giờ chuyện lớn tới mức này, nội viện Tụ Tinh đã phân hoá rõ ràng rồi, tình hình không thể lớn thêm được nữa.” Hạ Thanh ngước lên, Thiên Quỳ mím môi, “Hạ Thanh, chuyện này muội coi như vì nội viện phân tranh trở lại bình thường thôi, không phải xin lỗi như Hoa Linh nói, chỉ cần muội ra mặt, đệ tử các vị trưởng lão mới bình thường trở lại được, hiển nhiên đợi các vị trưởng lão trở lại đã rồi nói, có điều muội phải chịu uất ức một chút.” “Vèo!” Hoa Ưng lao ra, không khách khí oán lệ nói, Thiên Quỳ vội lách ra, Hoa Ưng lạnh lùng nói, “Con người! Chủ nhân ta đã nói là không xin lỗi, ngươi nghe không lọt à?” Ánh mắt Thiên Quỳ trầm xuống, “Hạ Thanh, cục diện hiện giờ…” Hạ Thanh nói, “Thiên Quỳ sư huynh, muội tuyệt đối sẽ không xin lỗi, chỉ vì chút chuyện tầm thường mà dẫn tới nội viện phân tranh, nếu Hoa Linh đã nói là do ta động tay thì hãy để toàn bộ đệ tử của nội viện ra mặt đi, muội sẽ đấu một ván với nàng, nếu như thật là nàng ta nói, muội sẽ xin lỗi.” Trong mắt Thiên Quỳ không khỏi hiện lên sự vui mừng, “Vậy cũng được, ta rất bất ngờ/ Hoa Ưng khinh bỉ nhìn Thiên Quỳ, hắn vội nói, “Huynh sẽ về ngay, là huynh quá ngu xuẩn, đầu óc không biết lắt léo.” Rồi rời đi, Hoa Ưng đứng bên cạnh ngờ vực, “Chẳng phải chủ nhân đã nói không đáng giá tốn sức cho người như vậy sao?” Hạ Thanh chuyển ánh mắt tới nơi khác, “Nàng ta vì thù oán cá nhân làm rùm beng chuyện, Tụ Tinh không phải là món đồ chơi trên tay ả. Sư phụ từng là học viên của Tụ Tinh, lúc đầu cùng Tụ Tinh đoàn kết nhất trí, nếu cục diện hôm nay mà để sư phụ biết được, người sẽ thất vọng lắm. Nàng ta muốn thì nhắm vào một mình ta là được rồi.” “Hừ, ả đừng nên dùng bất kỳ ám chiêu gì trong tỷ thí thì hơn.” Hạ Thanh cười khẽ, ám chiêu sao? Hoa Linh không ngại đối diện mất mặt, thì cố ý thua cũng được lắm. Hoa Linh có muốn cự tuyệt lời Thiên Quỳ cũng không thể, tin tức đã lan khắp nội viện, tình huống lúc đầu không ai biết cả, tỷ thú như thế này chỉ cần một bên đồng ý, cho dù Hoa Linh muốn đổi ý cũng không có cơ hội. Các đệ tử nội viện đều tới, thế lực phân hoá thành hai phe rất không vừa mắt nhau, nếu không phải có Thiên Quỳ và Dung Tâm trấn giữ, e là đã lập tức lao vào đánh nhau. Địa điểm tỷ thí là một sân rộng trong nội viện, đệ tử nội viện không một ai vắng mặt, Tụ Tinh cũng đang tụ tập không ít người, Hoa Linh và Hạ Thanh đứng trên lôi đài, Thiên Quỳ và Dung Tâm đứng ở hai bên lôi đài, tỷ thí hiển nhiên tới điểm dừng là dừng, Hoa Linh đứng trên lôi đài vẻ mặt phức tạp, nàng ta không ngờ rằng Hạ Thanh sẽ đưa ra đề nghị này, khiến ả không thể lùi cũng không thể tiến, nếu thua trên lôi đài thì ả còn mặt mũi nào? Nhưng nếu thắng thì phải làm theo lời nàng? Hạ Thanh, thì ra ngươi không phải là đèn dầu đã cạn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]