Chương trước
Chương sau
Toàn thân Hạ Thanh cứng đờ, nhìn Vân Lạc Trần hồi lâu vẫn không nói gì, Vân Lạc Trần cười khẽ, “Nói đùa thôi, chỉ là lâu rồi không gặp muội nên hơi nhớ chút.”
Hạ Thanh hơi thả lỏng người, mỉm cười với Vân Lạc Trần, “Ừ, đã lâu không gặp huynh vẫn khoẻ chứ? Trước giờ chẳng phải huynh đều ở Vân gia sao, tới đây có chuyện gì à?”
Vân Lạc Trần gãi đầu, “Đúng thực là có chút chuyện cần tới học viện Tụ Tinh, vốn là tính tìm năm vị trưởng lão, nhưng thật không khéo là họ không có ở đây.”
“Chuyện quan trọng lắm sao? Muội có thể giúp được gì không?” Hạ Thanh vội nói, Vân Lạc Trần cười lắc đầu, “Không phải chuyện gì lớn đâu, còn muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nữ nhân kia ra tay với muội thế, hơn nữa… trông cũng hận muội lắm.”
“Không có gì, chỉ là mấy suy nghĩ nhàm chán thôi.” Hạ Thanh khoát tay, “Đừng bận tâm, huynh biết hiện giờ sư phụ đang ở đâu không?” Mỗi lần Hạ Thanh gặp người có liên quan tới Vân Phong đều sẽ hỏi như thế, Vân Lạc Trần lại xấu hổ vò đầu, “Chuyện này thì huynh không biết… Vân Phong và Khúc Lam Y đã tới Nạp Khê tộc, bây giờ chắc vẫn còn đang ở đó.”
“Nạp Khê tộc?” Hạ Thanh kinh ngạc, “Nạp Khê tộc chẳng phải là gia tộc lánh đời trong Tứ Đại Gia Tộc sao? Sư phụ có quan hệ với họ?”
Vân Lạc Trần ngạc nhiên, “Chẳng lẽ muội không biết Khúc Lam Y chính là Thiếu Chủ Nạp Khê tộc sao?”
Trái tim Hạ Thanh run lên, nàng thực sự không biết điều này, trước đây chỉ lo tập trung tu luyện nên rất khi nghe được tin tức từ bên ngoài, lại còn đang ở trong học viện Tụ Tinh nữa, Hạ Thanh lại càng ít liên lạc với bên ngoài hơn, trong lúc đang chuyên tâm tu luyện thực sự nàng rất lơ đễnh, nàng chợt cảm thấy xấu hổ, chuyện của sư phụ có phải nàng biết quá ít không?
“Muội không biết cũng là chuyện bình thường…” Vân Lạc Trần thấy Hạ Thanh có chút tủi thân thì lên tiếng an ủi, “Chuyện này huynh cũng chỉ vừa mới biết gần đây thôi, Vân Phong cũng không nói nhiều, lần trước lúc nàng trở lại Vân gia còn nhắc tới muội, cũng rất quan tâm tới muội.”
Hạ Thanh cười gật đầu, “Ừ, chúng ta đi thôi, về đã rồi lại nói.”
Hai người trở lại bên trong học viện, Hoa Linh đã bị Thiên Quỳ đưa về, mặc dù bị thương thấy tới cả xương nhưng không bị thương tới căn cốt, dẫu vậy Hoa Linh vẫn oai oái la đau, Thiên Quỳ không thể không ở bên cạnh, Hoa Linh được xếp ở sân Đại Trưởng Lão, lúc Hạ Thanh và vân Lạc Trần trở lại, Dung Tâm đã sớm chờ trong viện Ngũ Trưởng Lão.
“Tiểu nha đầu, có phải là muội ra tay trước không?” Dung Tâm nhíu mày nói, Hạ Thanh mím môi không muốn nói nhiều, “Tỷ ấy sao rồi, không có chuyện gì chứ?” Hạ Thanh hỏi, Dung Tâm nhíu mày, “Hoa Linh có chuyện gì được? Bị thương ngoài da thôi mà vẫn la đau, cái tính đại tiểu thư nhiều năm lại nổi lên, thực đúng là y xì như Ngọc Liên.”
“Ngọc Liên?” Vân Lạc trần và Hạ Thanh nghi ngờ, Dung Tâm hầm hừ khinh thường, “Là đệ tử môn hạ của Đại Trưởng Lão bị xoá tên trước đây, do nhằm vào tiểu sư muội, cái loại người không biết tự lượng sức mình, bị xoá tên là đáng đời.”
“Tỷ ấy ổn là tốt rồi.” Hạ Thanh lạnh nhạt nói, Dung Tâm không khỏi thở dài, “Tính tình của muội thực đúng là giống tiểu sư muội, rõ ràng là nàng ta ra tay trước, muội cần gì dễ tha thứ như thế. Nếu là huynh đã sớm đáp trả lại thật hậu hĩnh rồi.”
Vân Lạc Trần cười khẽ, “Tội gì phải phí thời gian và sức lực lên một người như thế? Vân Phong vẫn luôn như vậy, Thanh Thanh là đệ tử của nàng hiển nhiên cũng thế.”
“Đệ tử?” Dung Tâm rú lên đầy quái dị, khiếp hãi nhìn Hạ Thanh, “Muội là đệ tử của Vân Phong?”
Hạ Thanh gật đầu, “Chưa tính nói chuyện này sớm, không muốn bị chú ý nhiều.”
Dung Tâm lập tức vòng vài vòng quanh Hạ Thanh, lẩm bà lẩm bẩm. “Chẳng trách chẳng trách… Ta thấy thế nào cũng có bóng dáng của tiểu sư muội, té là ra đệ tử của tiểu sư muội. Tiểu sư muội có đệ tử, chậc chậc… thật không hổ là tiểu sư muội.”
Hạ Thanh bất đắc dĩ, “Thân là đệ tử của sư phụ, muội vẫn cần phải cố gắng nhiều hơn, muội bây giờ vẫn chưa đủ khả năng.”
Dung Tâm cười ha hả vỗ vai nàng, “Khiêm tốn cái gì chứ, tiểu sư muội có đệ tử như muội là tự hào lắm đấy, bình thường tiểu sư muội dạy muội cái gì nói cho huynh nghe với?”
Hạ Thanh lúng túng giật khoé miệng, nàng chỉ sống cùng với sư phụ vào mấy ngày đầu, từ lúc một mình lên đường học tập chỉ gặp lại sư phụ có một lần mà thôi, mặc dù chưa gặp lại nữa nhưng những việc làm của Vân Phong Hạ Thanh vẫn luôn để trong lòng.
“Thanh Thanh đã sớm rời khỏi Vân Phong tu luyện một mình rồi,nói là dạy… đúng hơn là dạy sự tự lập.” Vân Lạc Trần nói, Dung Tâm vẫn còn muốn thoả trí tò mò, Vân Lạc Trần vội cắt, “Dung Tâm huynh, năm vị trưởng lão hiện không có ở đây, người ngoài như ta ở Học Viện Tụ Tinh có phải hơi không ổn không?”
“Có gì mà không ổn chứ? Muốn ở lại bao lâu cũng được. Ngươi cứ yên tâm ở lại đây đợi năm vị trưởng lão là được rồi.” Dung Tâm oang oang nói, đôi mắt sáng rực nhìn Hạ Thanh, nàng biết hắn lại muốn hỏi tiếp nên không khỏi lùi về sau nửa bước, “Dung Tâm sư huynh, muội còn có việc phải đi tìm trưởng lão chất thuốc, đi trước nhé.” Nói rồi nàng xoay người bỏ chạy, Vân Lạc Trần thấy thế cũng đi theo, Dung Tâm thấy hai người vội vã đi mất thì thở dài chán chườn, đưa tay sờ cằm chuyện Hoa Linh, mây đen trong lòng lại dậy lên, mấy năm nay nữ nhân kia thực sự thay đổi nhiều, vốn tưởng là tính tình dịu dàng, không ngờ lại độc ác tới như thế.
Dung Tâm xoay người tới viện Đại Trưởng Lão, bây giờ nhìn lại là Hạ Thanh đánh thương Hoa Linh, hình như hắn cũng nên tận tâm một chút mới đúng.
“Thật đúng là phiền phức.” Dung Tâm oán giận đưa tay vò đầu bứt tai, “Tiểu nha đầu Hạ Thanh lại là đệ tử tiểu sư muội, đáng lẽ phải sớm đoán ra rồi chứ… Hoa Linh mà biết muội ấy ra tay với đồ đệ tiểu sư muội, may mà tiểu nha đầu không bị thương gì, nếu mà bị thương chẳng phải Hoa Linh sẽ thê thảm rồi sao?”
Dung Tâm vừa đi vừa cười, “Lâu rồi không gặp… thực lực tiểu sư muội bằng năm vị trưởng lão không nhỉ?” Nhưng hắn ngay lập tức lắc đầu, “Hừm… Có khi phải cao hơn.”
Chuyện Hoa Linh bị thương lan khắp học viện Tụ Tinh, không biết biến tấu kiểu gì lại thành Hạ Thanh chủ động đánh người, Hoa Linh vì yếu thế lại bị động bị thương, các đệ tử môn hạ của Đại Trưởng Lão khá bất mãn với đệ tử Ngũ Trưởng Lão, dù gì thì Hoa Linh cũng có uy vọng khá cao trong số các đệ tử.
Đệ tử giữa hai trưởng lão thầm xảy ra không ít va chạm, nhân phẩm của Hạ Thanh ra sao người khác không biết, nhưng các đệ tử của Ngũ Trưởng Lão rất hung dữ, bất chấp lời đồn bên ngoài có ra sao, không khí giữa đệ tử hai bên ngày càng trở nên sắc nhọn, sắc mặt Thiên Quỳ ngày càng âm trầm, Hoa Linh vẫn ra vẻ điềm đạm đáng yếu, còn Dung Tâm thì vẫn cái bộ không màng thế sự.
Hạ Thanh chưa bao giờ giải thích lời nào, theo nàng, chuyện này không đáng tốn sức, rảnh rỗi chi bằng nàng dồn hết vào việc tu luyện thì hơn, mặc dù Vân Lạc Trần bất mãn trong lòng, nhưng dù sao đây cũng là việc của Tụ Tinh, hắn biết mình không nên xen vào.
Năm vị trưởng lão vẫn chưa về, Vân Lạc Trần tạm thời ở lại học viện Tụ Tinh, gần như ngày nào cũng kè kè bên cạnh Hạ Thanh, nàng chẳng nghĩ nhiều cái gì, dù sao thì quen biết cũng đã lâu.
Hai người hàn thuyên với nhau rất nhiều, bình thường đều là Vân Lạc Trần đặt câu hỏi và Hạ Thanh trả lời, nói rất nhiều thứ, nhưng hai người đều ăn ý né một đề tài, bất kỳ nội dung nào liên quan với Tiểu Hoả, Hoả Vân Lang.
“Đợi muội tới được Vân gia là có thể thấy nhị ca của Vân Phong rồi, còn có Phong lão tiền bối, cả nhiều người khác nữa.” Vân Lạc Trần nói, kể qua những nhân vật trong Vân gia một lượt, Hạ Thanh vui vẻ, “Vậy sao? Vậy là tốt quá.” Nhị ca sư phụ sống lại, sư phụ chắc chắn cũng rất vui, thật muốn được nhìn thấy tiền bối mà sư phụ tôn làm sư tôn, chắc chắn ông là một cường giả tuyệt đỉnh.
“Chuyện của Vân Khải huynh có lẽ sắp xong rồi, không biết Vân Phong có thể về hay không.” Vân Lạc Trần nói, “Tới lúc đó muội cũng tới nhé, đừng bỏ qua.”
Hạ Thanh cười tươi, “Chắc chắn là đi rồi, hy vọng có thể gặp được sư phụ.”
“Nhất định sẽ gặp được, hôn sự của Vân Thăng đại ca muội chưa được tham gia, hôn sự của Vân Khải ca không được bỏ qua đấy, hơn nữa, Vân Phong và Khúc Lam Y đã thân quen với nhau, chắc bọn họ lập gia đình cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
Hạ Thanh gật đầu, tình cảm của sư phụ và Lam Y ca rất chắc chắn, sư phụ nhất định sẽ hạnh phúc.
Vân Lạc Trần nói tới đây liếc nhìn Hạ Thanh, một cơn gió thổi qua, giọng Vân Lạc Trần nhỏ lại như đang lẩm bẩm, “Muội thì sao? Có nghĩ tới chuyện khi nào thì… lập gia đình không?”
Hạ Thanh sửng sốt, chỉ mình, “Huynh đang hỏi muội sao?”
Vân Lạc Trần cười, “Hiển nhiên là đang hỏi muội rồi… chẳng lẽ muội không nghĩ tới sao?”
Mắt Hạ Thanh hơi loé lên, nghiêng đầu nhìn sang một nơi khác, ánh mắt bình đạm, “…Vấn đề này, ta đã sớm không còn nghĩ tới nữa rồi…”
“Tại sao lại không muốn? Muội là nữ tử, rồi sẽ có một ngày phải lập gia đình thôi.”
Hạ Thanh xoay đầu lại, cười khẽ, “Là nữ tử thì nhất định phải lập gia đình sao? Độc thân có gì không tốt chứ?”
Vân Lạc Trần xoắn lông mày, nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, trong lòng thoáng tức giận, nghĩ tới năm xưa, vào đêm mà Hạ Thanh khóc thầm, trong lòng nàng… vẫn không bỏ được con sói kia sao?
“Vẫn không bỏ được sao? Đã lâu như vậy rồi… muội và hắn sẽ không có kết quả đâu.” Vân Lạc Trần nói, mặt Hạ Thanh thoáng hiện vẻ bối rối, “Huynh nói gì thế… Muội không có…”
“Muội có!” Vân Lạc Trần hơi cao giọng, Hạ Thanh trầm xuống không nói gì thêm nữa, “Chưa nói tới cái khác, chỉ mỗi sự chênh lệch giữa ma thú và nhân loại, các muội nhất định đã không có kết quả rồi, dù có… cũng khiến người ta khổ sở, Hoả Vân Lang kia hiểu những điều này, nếu không nó đã chẳng tránh muội như thế… chẳng phải muội cũng biết rõ sao?”
Lòng Hạ Thanh chợt thấy đau nhói, bàn tay siết chặt, hiển nhiên nàng biết tại sao Tiểu Hoả lại né tránh và lạnh nhạt với mình. Nàng biết nên mới chọn bỏ đi, chọn mãi độc thân.
“Thanh Thanh, đừng tự giam bản thân nữa, hắn không thể chấp nhận được muội, người khác có thể.” Vân Lạc Trần nói, “Hắn rời khỏi muội cũng là để muội có thể hạnh phúc, muội có muốn trốn cũng không thể trốn cả đời được.”
Lòng Hạ Thanh lại nhói lên, “Đừng bèo nhèo nữa. Sao muội lại không biết những gì huynh nói được? Tiểu Hoả ca ca… Huynh ấy là vì muội… cho dù có hung dữ hay lạnh lùng với muội, tất cả những gì huynh ấy làm vì muội… muội đều biết. Nhưng muội không quên được huynh ấy! Không thể nào xoá đi được phần tình cảm này.”
“Thanh Thanh…” Vân Lạc Trần nhìn thần sắc đau khổ của nàng thì không đành lòng, Hạ Thanh nén lại trái tim đang nhói lên từng đợt của mình, mỗi lần nhớ lại tình yêu không có kết quả này là trong lòng lại thấy đau đớn. Nàng biết rõ là sẽ không có kết quả nhưng vẫn kéo tới tận bây giờ, trong mắt người khác có lẽ là một kẻ ngốc không biết buông bỏ.
“Muội không thử quên đi thì sao biết mình không thể quên được?” Vân Lạc Trần tiến tới nắm lấy vai Hạ Thanh, lắc người nàng, “Muội chưa bao giờ từng thử mở mắt xem xung quanh muội, hãy mở mắt của muội ra nhìn thử đi.”
Hạ Thanh ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt như muốn cháy rực của Vân Lạc Trần, có chút mờ mịt, ánh mắt của hắn như không thể đè nén được nữa,hắn ôm nàng vào lòng.
“Huynh làm gì thế?” Hạ Thanh giật mình, hai tay chống cự muốn vùng ra, Vân Lạc Trần siết chặt lấy nàng, tình cảm tích tụ trong lòng bùng lên như núi lửa, hắn sợ không thổ lộ sẽ làm bỏng chết mình.
“Huynh thích muội Thanh Thanh! Huynh thích muội!” Vân Lạc Trần hét lên, giọng nói vang bên tai Hạ Thanh, làm toàn thân nàng cứng đờ, “…thích muội… Ta vẫn luôn thích muội…”
…Thích… ta sao? Trong lòng Hạ Thanh tự thốt, ánh mắt sững sờ nhìn Vân Lạc Trần, hắn chậm rãi lùi lại, hai người mặt đối mặt, hắn ngượng ngùng đỏ mặt, ánh mắt sợ sệt nhìn nàng, thấp giọng nói, “Có gì kinh ngạc sao? Huynh thể hiện rất rõ mà, chỉ có muội không thấy được thôi.”
Hạ Thanh hơi phát hoảng, Vân Lạc Trần thích nàng? Bắt đầu từ lúc nào… sao nàng không biết? Mình thực đúng là không thấy được những thứ xung quanh, nếu không thì sao lại không nhận ra phần tình cảm đó của huynh ấy…
“Huynh có thể chờ muội… đừng vội từ chối huynh.” Vân Lạc Trần buông tay ra, lùi về sau một bước, Hạ Thanh vẫn đang thất thần, lẳng lặng nghe hắn nói, “Huynh hiểu tình cảm không thể miễn cưỡng, nhưng mà huynh có thể đợi. Thanh Thanh, hắn không cho được muội huynh có thể cho muội. Huynh có thể khiến muội hạnh phúc. Huynh cũng thật lòng hy vọng muội có thể có được hạnh phúc.” Ánh mắt của Vân Lạc Trần chân thành thiết tha, nói xong thì mỉm cười, “Huynh nghĩ muội cần thời gian suy nghĩ, nên huynh… về trước nhé.” Hắn nói xong quay đầu bỏ đi, có thể nhìn ra được sự xấu hổ và bối rối của hắn.
Hạ Thanh ngơ ngác nhìn bóng lưng hắn, sau khi Vân Lạc Trần đã đi, nàng chậm rãi ngồi xuống đất, cúi đầu nhìn mặt đất, tay chạm vào thềm lạnh lẽo, đôi mắt chợt nóng lên…
Thật sự thì… tới lúc này… nàng cố níu lấy tình cảm này, thật sự muốn tới lúc gặp lại có thể nói… Tiểu Hoả ca ca, biết huynh đã chọn từ bỏ, chỉ còn mỗi muội tiếp tục kiên trì… có phải trong mắt huynh ta cũng không khác gì đứa ngốc không?
***
“Grừ!” Một tiếng gầm bất thình lình khiến Vân Phong giật bắn người. Lúc này nàng đang ở trong một chỗ ẩn náu để điều chỉnh trạng thái, mặc dù pha kịch chiến vừa rồi nàng giành thắng lợi, nhưng sức mạnh tinh thần đã bị tiêu hao hết một nửa, đề phòng lại bị đánh bất ngờ, nàng cần phải mau chóng khôi phục lại trạng thái tốt nhất, đang nhắm mắt thì đột nhiên nàng nghe được tiếng gào đau đớn xuất phát từ trong chính cơ thể của nàng.
“Tiểu Hoả?” Vân Phong mở mắt ra, dùng tâm niệm truyền âm, nhưng không nhận được bất kỳ lời đáp nào, âm thanh gầm nhẹ vừa rồi cũng không xuất hiện nữa, Vân Phong chờ thêm chốc lát nhưng vẫn không thấy Hoả Vân Lang có thêm bất kỳ động tĩnh gì, nàng không khỏi hoài nghi mình có nghe nhầm hay không.
Vân Phong lấy nhẫn khế ước hệ hoả ra, lúc này bên ngoài mặt nhẫn đang có một ngọn lửa bao bọc, nàng cẩn thận nhìn nó nhưng không thấy có bất kỳ manh mối nào, có lẽ là mình nghe nhầm thật rồi… Lúc chuẩn bị cất chiếc nhẫn khế ước vào, đột nhiên Vân Phong phát hiện chiếc nhẫn có gì đó không đúng.
“Đây là… vết nứt?” Vân Phong nheo nheo mắt, ánh mắt dồn vào nơi nào đó trên chiếc nhẫn, nếu không phải nàng nhìn kỹ, vết nứt này rất khó nhận ra. Nàng khó hiểu, vết nứt này xuất hiện trên nhẫn khế ước có phải tình huống Tiểu Hoả có biến đổi gì không? Hay là… gần hơn với lúc Tiểu Hoả Dục Hoả Trùng Sinh?
Sẽ là bên nào? Vân Phong không chắc với quyết định, nhẫn khế ước có vết nứt, chưa ai nhắc về vấn đề này với, chính nàng cũng không ngờ sẽ có chuyện này. Vết nứt này cực kỳ nhỏ, tạm thời Vân Phong không chú ý tới nữa, thu lại nhẫn khế ước, sau này lại quan sát kỹ sau.
Nàng đứng lên vỗ rơi cỏ vụn trên người, lật tay lại, các loại nguyên tố xuất hiện trong lòng bàn tay, nàng đã kiểm soát được các loại nguyên tố vô cùng tuyệt mỹ. Vân Phong giương khoé môi, Niết Bàn Thông Thiên Lộ cho nàng rất nhiều mấu chốt tôi luyện, khả năng khống chế nguyên tố lực tinh chuẩn như thế này là nhờ rèn luyện mà có được, tốc độ dung hợp nguyên tố sẽ hoàn thành nhanh hơn, năng lượng bùng nổ cũng sẽ càng kinh khủng hơn.
Sự tuyệt diệu của lực nguyên tố là nằm ở chỗ thăng bằng nắm trong tay, dù là nguyên tố lực nhỏ tới cỡ nào cũng phải vận dụng cho thích hợp mới có thể trở thành món vũ khí lợi hại.
Tôn Thần cấp năm, trước mắt đây là tiêu chuẩn của Vân Phong. Thực lực này là bước đầu tiên của nàng, lại từng bước tới cấp độ tiếp theo, chiến đấu với nàng mà nói bây giờ đã không thể quen thuộc hơn được nữa, bản năng chiến đấu của nàng đã được lên một tầm cao mới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.