Một lúc lâu sau Hiên Dật mới quay đầu lại, đôi mắt sáng rực như có một ngọn lửa dấy lên ở bên trong. Sau đó gương mặt chuyển đi, như một bóng ra bước ra, Nạp Khê Lam Y, Vân Phong mà ngươi luôn hằng mong ước đang ở bên trong, tuyệt đối đừng khách khí đấy.
“Ngươi đi đâu thế?” Bặc Nguyên Di Sinh thấy y tính đi thì buồn bực, chẳng phải nên thủ ở đây sao?
“Đây là nơi của Nạp Khê tộc, chắc chắn sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, nếu ta và ngươi cả đêm không về thì phải làm sao đay? Có kết giới ở đây, bên trong xảy ra chuyện gì cũng không có ai chú ý, ở chỗ Khúc Lam Y ai làm dám vào?”
Hai người nhanh chóng rời đi, bên ngoài sóng êm gió lặng, đúng như Hiên Dật nói, chỗ ở của Thiếu Chủ Nạp Khê tộc chỉ có hai người có thể tuỳ ý ra ngoài, một là Tộc trưởng tộc Nạp Khê, người còn lại chính là Vân Phong. Hiện giờ hai người này ai cũng đang bận việc, cũng đồng nghĩa với việc sẽ không ai tới đây cả.
Khúc Lam Y bước vào phòng mình, vừa đẩy cửa bước vào, hình ảnh trong đầu đột nhiên tăng cấp, trở thành cảnh triền miên nóng bỏng, Khúc Lam Y cảm giác như đầu óc mình đã bị khống chế, hắn và Tiểu Phong Phong rõ ràng chưa từng làm chuyện đó, tại sao cảnh tượng trong đầu…
“Say…” Hắn lẩm bẩm, giọng khản đặc, cổ họng rát buốt, hắn tới bên cạnh bàn nhìn vào bình trà trên khay, nhưng không hề có chút cảm giác muốn uống nước chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1102374/quyen-6-chuong-47-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.