Chương trước
Chương sau
Edit: Mavis Clay
Vân Phong cầm mảnh bản đồ suy nghĩ thật kỹ, nơi được vẽ bên trên nàng hoàn toàn chưa tới lần nào, cứ tìm kiếm một cách mù quáng cũng không được, có lẽ nên nhờ sư tôn nghía thử xem, với kinh nghiệm của ông có thể sẽ biết được khu vực này. Cội nguồn Quang Nguyên Tố không bị rơi vào tay người khác, nhất là Huyết Hồn, điều này khiến Vân Phong cảm thấy hết sức may mắn, so với năm hệ chính quang ám đặc biệt hơn, lỡ mà rơi vào tay Huyết Hồn hậu quả thực sự rất khó lường.
“Trước tiên tìm tiếp các mảnh bản đồ khác đã.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong ngạc nhiên, hắn mỉm cười, “Dù sao bản đồ cũng đã nằm trong tay chúng ta, không lo không tìm được cội nguồn quang nguyên tố, so với việc tìm quang nguyên tố, chi bằng tìm các mảnh bản đồ khác trước, sẽ có ích cho tiểu Phong Phong nàng nhiều hơn.
Vẻ mặt Vân Phong chợt lạnh đi, “Lam Y, chàng nghĩ như thế là vì ta sao? Xong chuyện đều lấy ta làm trung tâm?”
Khúc Lam Y ngạc nhiên, thấy vẻ mặt nàng như thế vội vàng lắc đầu, “Ta không có ý đó, chỉ là cội nguồn quang nguyên tố thực sự chưa cần vào lúc này lắm…”
“Tại sao lại không cần?” Vân Phong đột nhiên thét to lên, “Chàng nghĩ ta không biết Quang Ám Đồng Thể là gì sao? Mỗi lần cả hai nguyên tố xuất hiện cùng một lúc, chàng nghĩ ta là người mù hay sao mà không thấy hoa văn màu đủ trên người chàng?”
“Tiểu Phong Phong…” Khúc Lam Y lí nhí nói, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Mặc dù trên đường chàng chưa bao giờ nói, nhưng chàng không nói không có nghĩa là ta không biết. Trong lòng ta vẫn luôn nghĩ rằng chuyện của chàng là quan trọng nhất. Rốt cuộc Quang Ám đồng thể của chàng có nguy hiểm không, hoa văn màu đỏ kia có ý nghĩa gì, có phải chàng đang cố phải chịu những đau đớn gì mà ta không biết không?”
Tình cảm dường như bị bùng lên trong thoáng chốc, những lo lắng trước giờ chưa từng thốt ra, tích tụ dồn nén sự sợ hãi trong đáy lòng Vân Phong, bây giờ nàng bày tỏ hết mọi thứ, Khúc Lam Y nghe mà rung động, trái tim nghe thấy mà thương cảm.
Cuộc hành trình này trên vai nàng đã chịu không biết bao nhiêu trách nhiệm, nàng vẫn luôn bôn ba bận rộn, hắn nghĩ nàng sẽ chẳng chú ý tới mình đâu, bởi vì đã có quá nhiều chuyện khiến nàng đau đầu rồi, hắn cũng không muốn vì chuyện của mình mà làm ảnh hưởng tới nàng, thì ra nàng đều thấy được mọi thứ, trong lúc hắn không biết thì nàng vẫn đang lo lắng cho mình, nói ra những lời khiến mình rung động.
Khúc Lam Y vươn tay ôm chầm lấy cô gái đang không biết là tức giận hay bối rối vào lòng, siết lấy thật chặt vào lòng mình, thậm chí còn muốn khảm vào luôn cả trong người mình.
Trái tim trong lồng ngực hắn đập lên đầy mãnh liệt, nàng vẫn luôn quan tâm tới hắn như thế, lặng lẽ như thế, nhiệt tình như thế, tiểu Phong Phong của hắn, cô gái mà hắn yêu.
Vân Phong nói xong chợt rơm rớm nước mắt, nhất là khi được chìm vào cái ôm ấm áp kia, sự chất chứa tích tụ trong lòng nàng càng dâng cao, nàng chịu đựng rất nhiều, có quá nhiều chuyện đã lấy đi tinh lực của mình, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không chú ý tới người bên cạnh mình, mặc dù im lặng, nhưng nàng để đặt mọi thứ trong lòng, có một số chuyện nàng không nói nhưng vẫn luôn quan tâm một cách thầm lặng.
Nhất là khi trải qua những chuyện mất người thân, trái tim Vân Phong lại càng sợ hãi hơn, sợ mất đi, sợ cuối con đường này, những người nàng biết sẽ bỏ lại càng ngày càng nhiều. U Nguyệt, tổ tiên, còn có cả những người khác nữa. Và có thể nào… sẽ có cả… Lam Y?
Vân Phong chợt nhận ra, con đường này nhất định phải nhuốm đầy máu tươi, thậm chí tới thời khắc đại chiến cuối cùng, hy sinh là điều tất nhiên. Mặc dù nàng đã nhận ra được điều đó, nhưng trong lòng vẫn rất sợ.
Vừa nãy khi lấy được cội nguồn quang nguyên tố nàng vô cùng mừng rỡ, nhưng lại bị câu nói của Khúc Lam Y làm bật ngược, khiến nàng vừa giận vừa uất ức, chàng ấy nghĩ mình không quan tâm sao, chàng ấy cho là chuyện của hắn chả là gì với mình sao, mình không biết gì cả sao?
Hai người lẳng lặng ôm nhau, có vẻ đã không quá quan tâm tâm tư của nhau, Khúc Lam Y thầm thì, “Là ta đã nói sai, ý của ta không phải là như thế đâu, tiểu Phong Phong…”
Nàng im lặng đứng đó, cảm xúc đã bình ổn lại được một chút, hiển nhiên nàng biết hắn không có ý như thế, chỉ là hơi tức giận mà thôi. Trong lòng Vân Phong, cội nguồn quan nguyên tố mang ý nghĩa là nguồn sức mạnh hồi phục, vật đó nhất định sẽ có ích với Khúc Lam Y. Cho dù muốn nàng phải từ bỏ việc tìm kiếm các mảnh bản đồ khác, nàng cũng sẽ không từ bỏ cội nguồn quang nguyên tố.
Khúc Lam Y thở dài nặng nề, chậm rãi vuốt ve mái tóc của Vân Phong, “Sao nàng có thể không lo lắng cho ta được chứ… chỉ là ta… không muốn làm phân tán tinh lực của nàng,  dù sao nàng cũng còn rất nhiều chuyện phải làm…”
“…Có nhiều hơn nữa cũng có thể gác lại được.” Vân Phong lèm bèm, Khúc Lam Y bật cười, “Phải phải, nương tử nói phải, là vi phu bao lâu nay đã quá khiêm nhượng rồi, sau này chắc chắn sẽ không nghĩ như thế nữa, chuyện của ta bản thân ta sẽ ưu tiên lên hàng đầu.”
Vân Phong lẳng lặng gật đầu, trái tim Khúc Lam Y như muốn tan chảy, không khỏi ôm chặt nàng hơn mọt chút, nàng quan tâm hắn như thế, hắn phải thấy như thế nào nữa đây?
“Vậy thì tiếp theo tìm cội nguồn quang nguyên tố thôi, về phần những mảnh bản đồ khác từ từ để sau.”
Vân Phong ngẩng lên, nhìn thẳng vào Khúc Lam Y, hắn mỉm cười lại dịu dàng, cuối cùng nàng cũng mỉm cười, “Ừ, nơi được vẽ trên đây chàng đã từng thấy chưa?” Vân Phong rời khỏi cái ôm, đưa bản đồ cho Khúc Lam Y xem.
Hắn nhìn kỹ rồi lắc đầu, “Hoàn toàn chưa từng thấy, thế giới còn rất nhiều rơi mà chúng ta vẫn chưa hề tới, trải nghiệm của chúng ta vẫn còn thấp lắm.”
So với những người khác, trải nghiệm của Vân Phong và Khúc Lam Y đã sớm không còn ít nữa rồi, hai người gần như đã đi hết những vùng đất mà người ta luôn ước ao được đi, thậm chí còn không dám nghĩ tới, cuộc hành trình cho tới nay, những kiến thức đã sớm vượt xa người bình thường, trừ phi là lão yêu quái, trong số những người cùng tuổi không ai có thể so sánh được.
“Chi bằng về tổng bộ Vân gia trước để sư tôn xem thử nhé.” Vân Phong nói, “Có lẽ ông ấy sẽ biết.”
Khúc Lam Y thoáng im lặng, “Vậy nếu… Phong lão tiền bối cũng không biết thì sao?”
Vân Phong tối sầm mặt, bàn tay không nhịn được siết chặt, “Ta tin sẽ có người biết được chỗ này, cho dù có phải loan truyền tin tức về nó ra.”
Khúc Lam Y ngạc nhiên, sau đó cười bất đắc dĩ, vẻ mặt cưng chiều, “Được, mọi thứ đều nghe theo nàng, nương tử nói gì thì cứ làm như thế, bây giờ chúng ta lên đường trở về thôi.”
Vân Phong gật đầu, thông qua truyền tống trận trong Long Điện hai người thuận lợi về lại thế giới con người, có truyền tống trận tiện lợi, hai người lại tới tiếp Nội Vực, Nội Vực vẫn yên bình như bao ngày, không hề có chút mâu thuẫn, Vân gia vẫn như mọi ngày, địa vị ở Nội Vực là tuyệt đối.
Vân Phong trở về ai nấy trong Vân gia đều rất vui mừng, mỗi khi nàng trở về là lại khiến người Vân gia vô cùng hưng phấn, dù sao cái tên Vân Phong cũng đã lan xa khắp mọi nơi, không ai không biết không ai không hiểu.
Ba vị trưởng lão biết nàng đã về hiển nhiên rất mừng, nhưng không làm phiền nàng nhiều, Vân Phong nói vội vài câu với ba vị trưởng lão rồi lập tức đi tìm Phong Thanh Huyền, ông rất ngạc nhiên khi lần này Vân Phong chưa gì đã quay lại, dù sao thu thập mảnh bản đồ cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.
“Sư tôn, người có biết chỗ này không?” Vân Phong không đợi Phong Thanh Huyền lên tiếng đã nói trước, đưa mảnh bản đồ ra, ông ngạc nhiên rồi bật cười, “Tốc độ của đồ đệ mau thật đấy, mới đó lại sở hữu thêm được một mảnh bản đồ lành lặn nữa rồi.”
Phong Thanh Huyền cẩn thận quan sát nơi được vẽ trên bản đồ, hơi nhíu mày, “Chỗ này… vi sư có ấn tượng, chỉ là trong lúc nhất thời không nhớ là ở đâu… Nhưng mà nhìn địa hình được vẽ ra trong đây thực sự rất quen mắt…”
Vân Phong vui vẻ, sư tôn có ấn tượng là chuyện tốt rồi. Cuối cùng cũng có manh mối có thể tìm kiếm.
“Đồ đệ à, để vi sư nghĩ kỹ lại đã nhé…” Phong Thanh Huyền hơi xấu hổ, đúng là già thật rồi, trí nhớ không được ổn nữa.
“Ừm, đồ đệ không vội, sư tôn cứ từ từ suy nghĩ đi.”
“Đúng rồi đồ đệ, diện tích của mảnh bản đồ này hình như hơi nhỏ, chẳng lẽ… là một trong hai loại quang ám?” Mắt Phong Thanh Huyền hơi sáng lên nhìn Vân Phong.
Nàng gật đầu, “Sư tôn nói không sai, đây chính là bản đồ của cội nguồn quang nguyên tố.”
Mắt Phong Thanh Huyền lóe lên, nhìn về phía Khúc Lam Y, thầm suy tư, “Biết rồi, để đó cho vi sư, vi sư sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
“Vậy không làm phiền sư tôn nữa.” Vân Phong hành lễ xong thì chuẩn bị rời đi, nhưng ông lại chợt lên tiếng, “Tiểu tử kia, ngươi ở lại, bổn tôn có lời muốn nói với ngươi.”
Khúc Lam Y lập tức dừng bước, Vân Phong hơi khó hiểu, Phong Thanh Huyền cười khan. “Đồ đệ à, vi sư có thể mượn tiểu tử này một lát được chứ?”
Vân Phong đỏ bừng mặt đầy bối rối, ý của nàng không phải là thế, chỉ là thắc mắc không biết Khúc Lam Y và sư tôn sẽ nói gì… Có lẽ nàng nên dành chút thời gian để hỏi sư tôn thử xem thể chất song hệ của Khúc Lam Y là như thế nào, có thể ông sẽ có cách giải quyết.
Vân Phong ừ một tiếng rồi xoay người rời đi, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về chuyện mà Khúc Lam Y và sư tôn sẽ nói, chưa đi được mấy bước, một bóng người đã vọt tới. “Phong di!”
“Linh Vũ?”
Thiếu nữ dễ thương vui tươi chạy tới, khi thấy Vân Phong cực kỳ mừng rỡ, cười đáng yêu, “Phong di về rồi, nương con bảo con mau mau tới tìm di!”
Vân Phong ngạc nhiên, Vân Tường lại không đích thân đi? “Nương con sao lại để con tới?”
Vân Phong nắm tay nhỏ của Linh Vũ dẫn đi, cô bé bật cười, “Mẹ đang bận tức giận với cha đấy.”
Vân Phong nhướng mày, tính của Vân Tường vốn thẳng, còn hơi nóng tính, còn Bạch Khánh Phong thì hơi trầm, rất biết chịu đựng, nếu nói hai người này có mâu thuẫn cũng chẳng lâu được, dù sao tình cảm của hai người cũng rất tốt, hiển nhiên là tính tình nhỏ nhặt của Vân Tường đã trỗi dậy.
“Nương con vốn có tính khí như thế, cha con cũng để cho nàng ấy như thế luôn.” Vân Phong bật cười, Vân Linh Vũ cũng hơi tức giận, đột nhiên tối mặt, “Lần này… là cha quá đáng, nương thực sự rất tức giận đấy.”
Vân Phong nghe thấy thế thì bất ngờ, Bạch Khánh Phong yêu Vân Tường say đắm như thế lại làm cho nàng ấy tức giận? Theotinsh của Vân Tường, nếu thực sự tức giận thì là lỗi của Bạch Khánh Phong rồi.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” Vân Phong nhíu mày, Vân Linh Vũ nhíu mày, Lúc này mới nói, “Gần đây, có một số người tới Vân gia.”
“Một số người?”
Vân Linh Vũ gật đầu, “Vâng, trong lớp thúc bá của Vân gia có một số đã thành thân rồi, những người kia có thể coi là nhà mẹ đẻ, đều rất hâm mộ Vân gia, nên mới tìm tới.”
Vân Phong nhíu mày, như thế cũng không ổn, e là những kia không chịu an phận, muốn có một chút địa vị gì đó.
“Con ghét mấy người đó, ai nấy cũng đều tới vì danh tiếng của Vân gia, sau này càng ngày càng càn rỡ, bọn họ đã có rất nhiều hành động làm dơ đi danh tiếng của Vân gia.”
Sắc mặt Vân Phong tối đi, “Những việc này ba vị trưởng lão của Vân gia có biết không?”
Vân Linh Vũ lắc đầu, “Sao mà ba vị trưởng lão biết được, mấy người đó không hề làm lớn, nếu nói ba vị trưởng lão biết chắc chắn sẽ đuổi toàn boojhoj ra ngoài. Toàn là làm trong bóng tối…”
Vẻ mặt Vân Phong âm lãnh, theo thực lực và địa vị không ngừng lên cao, Vân gia cũng trở thành miếng bánh bao trong đầu kẻ khác, ai cũng muốn tới cắn một miếng. Bây giờ Vân gia coi như cũng nghiệp lớn, cũng nên dọn dẹp lạ một chút thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.