Chương trước
Chương sau
Edit: Mavis Clay
Mấy ngày sau không thấy Tiểu Linh tới nữa, Vân Phong cũng thanh nhàn hơn, tình cảm của mình với Sắc Kim đại thúc rất rõ ràng, không mang hàm nghĩa đặc biệt gì hơn, mỗi lần Vân Phong nghĩ tới lời nói của Tiểu Linh là lại cảm thấy phiền muộn, chẳng lẽ nàng phải hoàn toàn phủi sạch quan hệ với Sắc Kim đại thúc sao? Chỉ vì Sắc Kim đại thúc đối với mình quá tốt?’
Suy nghĩ linh tinh mất mấy ngày, người bên Đông Hải đã tới, Ngao Kim phái người thông báo cho Vân Phong, nàng lập tức quăng suy nghĩ trong đầu sang một bên, mấy chuyện này nàng có nghĩ nữa cũng chẳng thông nổi, thôi thì cứ để thuận theo tự nhiên đi.
Tới đại sảnh, Ngao Kim và Khúc Lam Y đều đã ở đó, còn có cả người của Đông Hải, Vân Phong vừa bước vào đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên, “Phong Vân, đã lâu không gặp.”
Vân Phong ngẩng lên, là thiên chi kiêu tử của Đông Hải, Hạo Thiên. Cũng có thể gọi là một trong những cố nhân của nàng.
Hạo Thiên thấy nàng thì chỉ mỉm cười, không có thêm chút biểu hiện nào khác, Vân Phong cũng cười đáp lại, thật ra nàng đã sớm nghĩ tới người bên Đông Hải sẽ có liên quan tới Triêu Hi tộc, Hạo Thiên hoàn toàn xứng đáng là người có tư cách để tới Bắc Hải nghị sự với Long tộc.
“Hạo Thiên quen biết nha đầu?” Ngao Kim thấy hai người dường như có quen biết thì không khỏi tò mò, Hạo Thiên bật cười, “Cũng khá biết, từng có duyên vài lần.”
Vân Phong cười ha ha, “Không biết La Đằng sao rồi?”
Lông mày Hạo Thiên chau lại, hình như có chút ủ dột, “Vẫn thế, tính tình vẫn trẻ con, lúc nào cũng muốn chạy ra ngoài.”
Ngao Kim thấy hai người quen biết nhau thì không khỏi bật cười, “Ha ha, biết thì tốt. Cũng dễ nói chuyện nhau hơn.”
Khúc Lam Y chỉ lạnh lùng quan sát Hạo Thiên, lúc đó chỉ gặp hắn đúng một lần rồi bọn họ lên đường rời khỏi Đông Hải, chuyện giữa hắn và tiểu Phong Phong Khúc Lam Y cũng đã nghe nàng kể lại rồi, không thể không nói, người tự xưng là số một Đông Hải – Hạo Thiên này có thực lực và địa vị rất có lợi với họ, đó là nếu hắn chịu hỗ trợ.
Lúc Vân Phong rời khỏi Vô Tận Hải trước đây đã từng nói với Hạo Thiên là hãy chú ý về tình huống của Đông Hải, Huyết Hồn hắn cũng đã từng trải qua, hiển nhiên biết lợi hại trong đó, Hướng Hi tộc có quyền kiểm soát tuyệt đối với Đông Hải, hiển nhiên sẽ không cho phép một tổ chức con người như Huyết Hồn làm mưa làm gió ở Đông Hải, không ngoài dự đoán của Vân Phong, sau khi Hạo Thiên và La Đằng trở lại Đông Hải đã phát động tổng dọn dẹp, nhất là với hãy núi Thâm Uyên, với mục đích là nhổ cỏ tận gốc Huyết Hồn ở Đông Hải Vực.
“Lần trước sau khi trở lại, Triêu Hi tộc đã tiến hành tuần soát lại Đông Hải một lần nữa, nhất là dãy núi Thâm Uyên, chỉ tiếc là trong dãy núi đó đã không còn tung tích của bọn chúng, như đã bốc hơi ròi vậy.” Vẻ mặt Hạo Thiên hơi nặng nề, Vân Phong cũng nhíu mày, quả nhiên, Huyết Hồn đâu phải là kẻ ngồi chờ chết? Căn cứ đã bị phát hiện thì phải mau chóng rút lui, không thể để lại chút dấu vết nào, bọn chúng làm việc thực sự rất mau.
“Đã kiểm tra Đông Hải mấy lần rồi, bọn chúng như mất tích rồi vậy, hoặc là đã rời khỏi Đông Hải. Cho dù như thế, Triêu Hi tộc cũng không ngừng tìm kiếm, tuyệt không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào.” Vẻ mặt Hạo Thiên nặng nề, “Há có thể để cho một đám nhân loại gây mưa gió ở Vô Tận Hải được!”
Khúc Lam Y thoáng nhíu mày, con người… suy cho cùng hắn và Vân Phong cũng là con người không phải sao? Hạo Thiên này thực ra không mấy ảnh hưởng bởi thù hận giữa hải tộc và nhân loại.
“Khụ khụ, hiển nhiên rồi, Long tộc ở Bắc Hải cũng sẽ tăng cường chú ý, Tây Hải và Nam Hải ta cũng sẽ thông báo.” Ngao Kim nói, Hạo Thiên gật đầu, “Được Long tộc trợ giúp, thật là vinh hạng.”
“Người mà ta nói với ngươi, phía bên Đông Hải có tin gì không?” Ngao Kim nhìn Hạo Thiên, hắn cười lên, “Ta thực sự rất tò mò, rốt cuộc người kia đã làm gì mà lại kết thù đại hận với Long tộc tới vậy? Khiến Thiếu Chủ Kim Long bất chấp mọi thứ đuổi giết tới Đông Hải?’
Ngao Kim cười lúng túng, mắt Hạo Thiên hơi lóe lên, dường như đang cố ý dò thám, Vân Phong đứng lên, “Chuyện này do ta nhờ Sắc Kim đại thúc, người kết oán với người đó là ta, chứ không phải là Sắc Kim đại thúc.”
Hạo Thiên kiềm nén nhíu mỳ, Ngao Kim ngạc nhiên, “Nha đầu…”
Vân Phong mỉm cười, “Ly Ly tộc bị tiêu diệt, ta tin ngươi cũng biết rất nhiều chuyện, đều có liên quan tới ta, giữa ta và Ly Ly tộc có rất nhiều thù hận.”
Hạo Thiên im lặng như đang suy tư điều gì, nói như vậy thực sự lại rất hợp lý, Thiếu Chủ Kim Long dường như rất quan tâm tới nàng, quan hệ của hai người cũng không phải chỉ là quen thuộc nhau, “Thì ra là thế, không ngờ Thiếu Chủ Kim Long lại có tình có nghĩa tới vậy.”
Ngao Kim giật nhẹ khóe miệng, Hạo Thiên này đúng là khôn khéo, giao thiệp với loại người này thực đúng là mệt chết đi được mà.
“Phía bên Đông Hải có tin gì của người nọ không?” Vân Phong hỏi, mắt Hạo Thiên hơi lóe lên, “Có thì có… Chỉ là…”
“Chỉ là sao?” Ngao Kim cau mày.
“Chỉ là vì chuyện của Long tộc nên Triêu Hi tộc không dám chậm trễ, tung tích của người kia đã tìm ra ở Đông Hải rồi, Triêu Hi tộc cũng đã cố gắng hết sức, về phần tiếp theo thì ngài tự giải quyết đi, Triêu Hi tộc không tiện nhúng tay vào.”
Vân Phong gật đầu, Triêu Hi tộc có thể làm tới cỡ này suy cho cùng là vì nể mặt Long tộc, nàng ở giữa nên cũng được hưởng lợi, chuyện sau này dĩ nhiên là nàng phải tự giải quyết lấy, giành lấy mảnh bản đồ trong tay kẻ kia.
“Được rồi, sau đó ta sẽ cùng ngươi tới Đông Hải.” Vân Phong nói, Hạo Thiên cười, “Dĩ nhiên là được.”
Hạo Thiên tới chơi vài ngày, thương lượng với Ngao Kim một vài thứ, Vân Phong cũng tính cùng hắn tới Đông Hải, Khúc Lam Y thì khẽ cau mày, “Tiểu Phong Phong, Hạo Thiên này… lúc trước có mâu thuẫn với nàng.”
Vân Phong gật đầu, đúng thế, lúc trước Hạo Thiên tràn đầy thù hận chủng tộc với nàng, cả hai cũng đã từng đánh nhau một trận, nhưng có lẽ cũng vì trận chiến kia, Hạo Thiên đã trở nên cầm lên được thì cũng buông xuống được.
“Chiến đấu thắng bại đã phân, thù hận giữa ta và hắn đã xong rồi.” Vân Phong nói, Khúc Lam Y vẫn nhíu chặt ngọn mày không hề thả lỏng, “Chuyện Ngao Kim nhờ hắn thăm dò, có lẽ không đơn giản như nàng vẫn tưởng đâu.”
Vân Phong cười, “Ta biết, hắn chắc chắn sẽ tò mò, không chừng còn có thể sẽ đi theo, những chuyện này đành phải tùy cơ ứng biến vậy.” Vân Phong cũng không quên, khi đó Hạo Thiên cũng truy đuổi mảnh bản đồ, nếu biết người mà nàng đang điều tra nắm giữ mảnh bản đồ, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Sau mấy ngày ở Long tộc thương lượng, Hạo Thiên lên đường trở về Đông Hải, lần này Vân Phong và Khúc Lam Y sẽ đi cùng hắn, vẻ mặt của Ngao Kim rõ ràng rất muốn đi cùng, nhưng hắn đã không còn là Ngao Kim tự do tự tại trước đây nữa, rất nhiều trách nhiệm và bất khả kháng đè lên vai hắn.
Buổi tối trước khi đi, Ngao Kim tới viện Vân Phong ở, không ngoài dự đoán thấy Khúc Lam Y cũng ở đây, Khúc Lam Y thấy hắn tới thì nhăn mày, “Muốn tới tiễn à?”
Ngao Kim cười khan, con ngươi vàng óng theo bản năng nhìn về phía Vân Phong, đưa tay gãi mái tóc mềm mại, tay còn lại khoát khoát, “Uống rượu, tối nay tới là để tìm các ngươi uống rượu.”
“Uống rượu?” Khúc Lam Y đầu tiên là nghi ngờ, sau đó cười lớn, “Uống rượu cũng không tồi.”
“Cũng hay.” Vân Phong cười gật đầu, ba người ngồi trên bộ bàn ghế đá trong đình viện, phong cảnh buổi đêm ở Vô Tận Hải có màu sắc rất đặc biệt, trên đầu là nước biển tối tăm, không có sao cũng chẳng có trăng, nhưng trong nước biển lại có lấm tấm điểm sáng, khiến xung quanh phủ lên một lớp hào quang huyền ảo.
Ngao Kim mở bình ra, hương rượu nồng đậm lan toản, thấm vào tận ruột gan. Vân Phong chưa từng gặp loại rượu này, đây là lần đầu tiên, cũng khó có được cơ hội như thế này, rảnh rỗi uống rượu đàm đạo, nàng cũng không muốn bỏ qua.
Ba người uống rượu dưới ánh sáng mông lung, mùi rượu lâng lâng, Khúc Lam Y và Ngao Kim uống rất vui, Vân Phong thì nhỉ nhấp một tý, rượu này không mạnh chút nào, vào miệng có cảm giác tê nhè nhẹ, Ngao Kim cực kỳ quan tâm tới khẩu vị của nàng, nàng rất hiểu rõ điều này.
Trời đêm rất đẹp, tửu bất túy nhân nhân tự túy*, gương mặt của Ngao Kim đã hơi đỏ, hắn uống không nhiều rượu nhưng có vẻ đã say, mặt của Khúc Lam Y cũng hơi đỏ, trông tăng thêm phong thái ma mị.
*Tửu bất túy nhân nhân tự túy: rượu không làm say người người tự say
“Con bà nó, lão tử thật muốn quay trở lại những ngày trước đây, chẳng cần phải quan tâm cái gì cả, cái gì cũng không cần phải lo toang…” Ngao Kim uống rượu lèm bèm, gương mặt như tạc tượng nhuốm một tầng phiền muộn, “Quãng thời gian này lão tử trôi qua không vui chút nào cả, thật sự không vui chút nào cả…”
“Không vui cũng đành chịu thôi, sao ta lại không muốn trở lại như trước đây chứ, cái gì cũng không cần phải nghĩ, chỉ cần quan tâm tới chuyện của mình là được rồi.” Khúc Lam Y nói, nhìn về phía Ngao Kim, suy cho cùng mình và hắn cũng có chỗ tương đồng, trước đây chẳng cần bận tâm gì, mọi chuyện đều không để trong lòng mà cứ làm theo ý của mình, bây giờ bị gông xiềng của trách nhiệm buộc lại, là bọn họ tự nguyện như thế.
Ngao Kim thở dài thườn thượt, “Lão tử thực hâm mộ ngươi, Khúc Lam Y…”
Khúc Lam Y nhướng mày, không đáp lại mà đưa ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, rồi lại rót đầy.
“Ngươi có thể có được nữ nhân mà mình yêu, lão tử thì có cố cả đời cũng không được…”
Khúc Lam Y lại uống cạn ly rượu, liếc mắt nhìn Vân Phong bên cạnh, chợt phát hiện nàng đã gục xuống bàn ngủ mất rồi, môi hắn khẽ nhếch, ngủ rồi cũng tốt, có vài lời không nghe cũng được.
“Nếu lão tử bày tỏ tâm ý của mình sớm hơn, có lẽ đã…” Mắt Ngao Kim ngà ngà nhìn Vân Phong, lóe lên tia sáng khác thường.
Khúc Lam Y cười khẽ, “Sớm hơn thì sao chứ, ta và tiểu Phong Phong chắc chắn vẫn sẽ ở bên nhau.”
Ngao Kim nấc một hơi rượu, vươn tay về phía trước muốn sờ lên gò má của nàng, Khúc Lam Y lạnh lùng vung tay chặn lại hành động của hắn, “Ngao Kim, lời nói trước đây ngươi còn nhớ không?”
Ngao Kim cười khổ, lắc lắc đầu đứng lên, “Nhớ, dĩ nhiên là lão tử vẫn nhớ, say mà thôi.”
Khúc Lam Y đứng lên, đưa một ly rượu qua, Ngao Kim cười ha hả nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, “Đã nói là rất dễ dao động, thì ra lão tử cũng giống như người phàm.”
Khúc Lam Y bật cười không nói gì nữa, mắt Ngao Kim hơi lóe lên, nhanh chóng khôi phục sự thanh tỉnh, vẻ say thoáng biến mất, “Lão tử đi đây, các ngươi lên đường thuận lợi, ngày mai lão tử sẽ không tiễn các ngươi đâu.”
“Tạm biệt.” Khúc Lam Y nhỏ giọng nói, Ngao Kim thở dài, nghiêng mình rời đi, chỉ để lại một vệt vàng chói.
Vân Phong vẫn đang gục trên bàn ngủ say, Khúc Lam Y cười cưng chiều, khom người ôm nàng vào trong lòng, nhìn gò má hơi ửng đỏ của nàng, hắn cười khẽ, “Thật là ngủ thiếp mất rồi?”
Vân Phong trong ngực vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, vẫn là hương vị ngọt ngào, nụ cười dịu dàng nở rộ trên gương mặt tuấn mỹ, Khúc Lam Y mỉm cười ôm nữ nhân đã chìm trong giấc ngủ say vào trong nhà, đêm nay, mùi rượu vẫn còn đó, khiến mọi thứ say trong mộng.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Vân Phong mở mắt ra liền bắt gặp gương mặt của Khúc Lam Y, mặc dù hai người mặc nguyên y phục đi ngủ, nhưng tư thế cũng rất mờ ám, Vân Phong được Khúc Lam Y ôm vào lòng, thân thể hai người dán sát vào nhau, quấn lấy nhau, cách y phục vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi, nàng sẽ cựa mình, bàn tay bên hông tăng sức kéo nàng đang muốn lui lại vào trong ngực.
“Tỉnh rồi à?” Giọng hắn hơi khàn lại mang chút gì đó khêu gợi, làm Vân Phong không khỏi đỏ bừng mặt không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám lí nhí đáp lại, bàn tay bên hông mò mẫm, nhiệt độ từ lòng bàn tay tỏa ra nóng hổi.
“Đứng lên đi?” Vân Phong thử hỏi, nhưng đổi lại là tiếng cười khẽ của nam nhân kia, bàn tay bên người đột nhiên tăng sức đổi tư thế của hai người, hắn đè nàng ở dưới, từ trên nhìn xuống nàng, đôi mắt lấp lánh đầy sinh đẹp.
Vân Phong chợt thấy lo lắng và luống cuống, toàn thân Khúc Lam Y tỏa ra hơi thở quyến rũ, khiến nàng không thể không nghĩ tới dáng vẻ nữ nhân của hắn lúc còn ở Học Viện Ma Tang, rất xinh đẹp.
“Lam Y…” Vân Phong nói, gương mặt vừa đỏ vừa nóng, khiến nàng không biết phải làm sao, nàng đã không còn là một cô bé cái gì cũng không biết như ngày trước nữa rồi, mặc dù vẻ ngoài dừng lại ở lúc còn rất trẻ, nhưng thời gian của sự trưởng thành đã để lại dấu ấn trên cơ thể nàng, nàng đã trưởng thành rồi.
Tay của nam nhân chậm rãi hướng lên trên, lấn tới gò má của Vân Phong, món tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve, không dám dùng quá nhiều sức, cảm giác nhẹ nhàng tê dại lan tỏa ra từ nơi chạm vào, cơ thể của Vân Phong đã mất khống chế, để mặc cho hắn định đoạt.
Khúc Lam Y cười yếu ớt đầy quyến rũ, ngón tay thon dài vẽ từ mặt của thiếu nữ chậm rãi xuống dưới, tới cần cổ trắng noãn, mân mê chỗ động mạch đang nhún nhảy, cảm nhận nó đang đập một cách hữu lực, gò má của Vân Phong càng ngày càng đỏ, bắt đầu rịn mồ hôi, hơi thở nồng đậm mùi tình dục tỏa ra từ đôi mắt đen láy của Khúc Lam Y, khóa chặt cô gái dưới người.
“Lam Y, ta…” Vân Phong muốn nói gì đó, nhưng lại nhanh chóng không thốt được lời nào nữa, bàn tay của hắn bất chợt khiến trong đầu Vân Phong “pùm” một tiếng. Toàn bộ lời nói gì đã quên sạch.
Khúc Lam Y vừa nhìn vừa vươn tay cảm nhận cơ thể của nữ nhân mà mình yêu mến, cảm nhận sự mềm mại mà bàn tay vừa chạm vào, không tự chủ tăng sức thêm, hắn muốn nắm lấy, cảm nhận nhiều hơn…
“…Auzzz…” Chưa từng bị như thế nên Vân Phong khẽ rụt người lại, chút đau đớn từ ngực lan ra khiến nàng hơi không thích, đôi mắt mông lung của Khúc Lam Y hơi lóe lên, dường như đã khôi phục lại thần trí, ngón tay chợt thả lỏng, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn Vân Phong, lúc này gương mặt của nàng cực kỳ đỏ, đôi mắt có chút ướt át, ánh mắt vô cùng mê ly.
Khúc Lam Y lập tức đỏ bừng lại, da hắn cũng bắt đầu đỏ bừng lên, đột ngột dời người, xua tan khí nóng không ngừng tỏa ra quanh thân, “…Dậy rồi… Ta ra ngoài trước…” Khúc Lam Y nói xong thì không thèm quay đầu lại đẩy cửa ra ngoài, Vân Phong đỏ mặt ngồi dậy khỏi giường, cảm giác còn sót lại trên cơ thể vẫn còn, trái tim nhảy lên mãnh liệt, vì cảm giác lạ lẫm, vì không biết nên nói gì.
Khúc Lam Y đỏ mặt lao thẳng ra bên ngoài, hít thở mạnh lấy hơi, trái tim trong ngực nhảy lên mãnh liệt, máu trong người như đang kêu lên rần rật, xòe bàn tay mình ra, hắn nhìn một cách sững sờ, nghĩ tới hành động vừa rồi mà mình đã làm, mặt lại đỏ bừng lên.
“Thật đúng là khinh thường mình mà…” Hắn lèm bèm, màu đỏ trong con ngươi lan ra bị hắn cố mà đè xuống, trong đầu vẫn không ngừng phác họa lại vẻ thẹn thùng của Vân Phong, còn có tiếng kêu đau mềm nhuyễn, nếu hắn không tỉnh táo một chút thì đã đè nàng xuống dưới người mà ăn sạch sẽ rồi.
“Lam Y.” Tiếng Vân Phong vang lên, Khúc Lam Y giật bắn mình, xoay người lại thì thấy má nàng vẫn còn đỏ, không khỏi bắt đầu thấy lúng túng, Khúc Lam Y không khỏi thầm mắng mình vô dụng, khẽ cười bước tới cầm lấy tay Vân Phong, dẫn nàng đi.
“Sau này ta sẽ cẩn thận hơn.”
Vân Phong ngẩn ra, sau đó chợt hiểu được yscuar hắn, nhiệt độ trên mặt quay trở lại, không khỏi nhìn lên trên, bắt gặp vành tai của hắn đã đỏ hết cả lên, khẽ cười, nàng cúi đầu nói, “Ừ.”
Khúc Lam Y ngạc nhiên, sau đó ánh mắt trở nên vui sướng, bàn tay siết chặt lại, lần sau à…
Hai người tụ hợp cùng với Hạo Thiên, hắn nhìn hai người đầy khó hiểu, “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi à?”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Vân Phong và Khúc Lam Y chợt thấy lúng túng, bầu không khí đó khiến Hạo Thiên càng thêm khó hiểu, Vân Phong nói lảng sang chuyện khác, “Sắc Kim đại thúc đâu?”
“Thiếu Chủ Kim Long còn có việc nên không tới tiễn, hắn không nói với các ngươi à?”
“Nói vào tối qua rồi.” Khúc Lam Y đáp, Hạo Thiên gật đầu, “Vậy thì cùng ta về Đông Hải thôi.”
Vì thế ba người bắt đầu tiến về phía Đông Hải, Hạo Thiên dẫn đường ở trước, Vân Phong và Khúc Lam Y theo ở sau, nghĩ tới hôm qua mình say mất, Vân Phong chợt thấy xấu hổ, không nói được với Sắc Kim đại thúc hơn vài lời rồi, lần này đi không biết lúc nào mới có thể trở lại.
“Người Ly Ly tộc hiện giờ đang biến mất ở Minh Hoang Sơn Lĩnh, Triêu Hi tộc đã phong tỏa khu vực đó rồi, để tránh mất tung tích của hắn nữa.”
“Đa tạ.” Vân Phong nói, Hạo Thiên mỉm cười, “Bây giờ nói cảm ơn thì còn sớm, Triêu Hi tộc chỉ cho ngươi năm ngày rồi, nếu như trong năm ngày ngươi không tìm được người kia thì lập tức rút khỏi Minh Hoang Sơn Lĩnh ngay.”
Vân Phong nhíu mày, năm ngày?
“Hạn chế cả về thời gian sao?” Khúc Lam Y nhíu mày, Hạo Thien quay đầu lại, “Đây là thời gian ta có thể làm tốt nhất rồi, dù sao cũng là lãnh thổ của Triêu Hi tộc, nể mặt Thiếu Chủ Kim Long nên Triêu Hi tộc mới đồng ý làm thôi.”
“Ta biết rồi, năm ngày thì năm ngày vậy.” Vân Phong nói, Hạo Thiên lại quay đầu, không nói gì nữa. Trên đường tiến về phía Đông Hải, hướng thẳng về phía Minh Hoang Sơn Lĩnh, vừa tiến lại gần, Vân Phong đã cảm nhận được nơi đây được hơi thở bao vây dày đặc, Triêu Hi tộc quả là quan tâm, bao vây Minh Hoang Sơn Lĩnh tới nước chảy không lọt thế này thực đúng là không dễ.
“Ca! Ca về rồi!” Một bóng người chạy tới, vừa nhìn thấy Vân Phong thì ré lên.
“Vân Phong! Tại sao lại là ngươi?”
Vân Phong cười nhạt, trước mặt chính là La Đằng, “Là ta đây, đã lâu không gặp.”
“Ca! Vầy là sao? Chẳng phải là bàn chuyện ở Long tộc sao, sao lại có liên quan tới nàng ta?” La Đằng ngạc nhiên nhìn Hạo Thiên, hắn lạnh nhạt vứt lại một ánh mắt, “Nàng có quan hệ rất tốt với Thiếu Chủ Kim Long, chuyện này cũng có liên quan tới nàng, không cần phải ngạc nhiên.”
“Nhưng mà, nhưng mà, nhưng…” La Đằng thực sự rất muốn thốt lên: nhưng mà nàng là con người mà!
Hạo Thiên khoát khoát tay, “Tiểu La, đệ nên im mồm đi thì hơn, bên trong có dị động gì không?”
La Đằng ngạc nhiên, thấy vẻ mặt âm trầm của Hạo Thiên thì không dám nhiều lời, “Không có dị động gì cả, người Ly Ly tộc kia trốn ở trong đã nửa tháng không ra ngoài rồi.”
Hạo Thiên gật đầu, nhìn sang Vân Phong và Khúc Lam Y, “Các ngươi có thể vào, thời gian là năm ngày.”
La Đằng lại trợn tròn mắt. Không phải chứ, ca lại cho bọn họ vào trong đó? “Ca…” La Đằng lên tiếng, nhưng bị ánh mắt của Hạo Thiên đánh bật lại, Vân Phong gật đầu, “Đa tạ, năm ngày sau ta tự động sẽ ra ngoài.”
Hạo Thiên gật đầu vung tay lên, ý bảo Vân Phong có thể tiến vào, Vân Phong và Khúc Lam Y lập tức nhảy vào, thời gian năm ngày bắt đầu vô hình đếm ngược.
“Ca! Tại sao lại cho bọn họ vào đó? Có vào cũng cần phải phái người đi theo họ chứ?” La Đằng bất mãn khẽ gào lên, hắn vẫn luôn không cam lòng với Vân Phong, trên người nàng chắc chắn có bản mảnh đồ. Lần này vào Minh Hoang Sơn Lĩnh chắc chắn không chỉ đơn giản như thế.
Hạo Thiên khẽ nhíu mày nhìn hướng hai người Vân Phong rời đi, “Hiển nhiên là ta biết chuyến đi này của nàng tuyệt đối không đơn giản như vẻ về ngoài, nhưng Thiếu Chủ Kim Long đã nói rồi, Triêu Hi tộc không thể không nể mặt Long tộc được, năm ngày là thời gian mà ta đã đề ra.”
“Nhưng…” La Đằng còn muốn nói gì đó nhưng Hạo Thiên khoát tay, “Minh Hoang Sơn Lĩnh vô cùng rộng lớn, nếu muốn tìm thấy được người trốn trong đó, năm ngày cực kỳ thiếu thời gian.
La Đằng choàng hiểu, “Ý của ca là…”
Hạo Thiên cười khẽ, “Mỗi một hành động của Vân Phong đều sẽ có liên quan tới thứ gì đó, lần này chắc chắn cũng sẽ như thế, đợi là được rồi, chúng ta sẽ có thu hoạch.”
Sau khi tiến vào Minh Hoang Sơn Lĩnh, Vân Phong mới phát hiện ra khu vực này cực kỳ rộng lớn, trong năm ngày tìm được một phần còn khó chứ đừng nói là tìm ra được người.
“Năm ngày… Hạo Thiên này cũng giảo hoạt thật.” Khúc Lam Y thầm mắng, tên nhóc gọi là Hạo Thiên kia thật biết cách giả bộ, năm ngày đã là tranh thủ cho lắm rồi? Đốn mạt lắm!
Vân Phong khẽ cau mày, năm ngày rõ ràng là không đủ dùng, bây giờ làm sao để có kết quả trong năm ngày đây, Hoa tỷ sao? Nếu là Hoa tỷ thì có lẽ sẽ giảm được một lượng lớn thời gian, nhưng cội nguồn thủy nguyên tố đã làm các ma thú bị thương nặng, mặc dù chúng đều đang trogn quá trình hồi phục nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, dưới tình huống đó còn để Hoa tỷ làm việc nặng, rất có thể sẽ gây nguy hại tới nàng.
“Đành phải chia làm hai hướng thôi.” Khúc Lam Y nhìn khu vực rộng lớn trước mặt, “Có phát hiện được gì thì dùng ngọc bài truyền âm thông báo cho đối phương, bây giờ chỉ có thể làm như thế thôi.”
Vân Phong gật đầu, chia làm hai hướng là lựa chọn duy nhất hiện giờ. “Vèo vèo!” Bóng hai người tách ra theo hai hướng khác nhau, lao sâu vào Minh Hoang Sơn Lĩnh.
Vân Phong tiến thẳng vào bên trong, thu hơi thở lại, người Ly Ly tộc đang trốn ở bên trong, nhất định sẽ rất cảnh giác với từng ngọn cây cọng cỏ lay động bên đường, không nên bứt dây động rừng thì hơn. Nhưng vấn đề là khi thu lại toàn bộ hơi thở thì việc tìm kiếm sẽ trở nên khó khăn hơn.
Thổ Nguyên Tố… Vân Phong dừng bước, trước mắt Thổ Nguyên Tố là phương pháp xử lý mà nàng nghĩ là đáng tin nhất, len vào trong đất, hòa vào thành một thể với cả mảnh đất, ý tưởng vừa xuất hiện ngay lập tức phải hành động, Vân Phong hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhắm mắt lại, Thổ Nguyên Tố chảy ra từ trong cơ thể, chậm rãi dung nhập vào đất, nhanh chóng tỏa ra.
Vân Phong chậm rãi bước đi, mỗi một bước đều dừng lại tìm kiếm cẩn thận một phen, chỉ với mười mấy bước, phạm vi tìm kiếm của nàng đã lên tới trăm dặm. Như xuất hiện một vòng khổng lồ dưới chân, chỉ cần đi vào bước nàng đã có thể quét được một khu vực lớn xung quanh.
“Xem ra là chỗ này không có…” Mắt nàng hơi sáng lên, di chuyển nhanh hơn, quanh thân vẫn tiếp tục tìm kiếm trong khu vực, trong vòng năm ngày không biết mình có tìm được hay không, chỉ có thể cố gắng hết sức mà thôi.
Thời gian thoáng cái đã qua ba ngày, trong vòng ba ngày, Khúc Lam Y và Vân Phong đều lo việc tìm kiếm của bản thân, tiến trình của hai người không tồi, nhưng với diện tích mênh mông của Minh Hoang Sơn Lĩnh mà nói thì chỉ là một bước nhỏ mà thôi.
Ba ngày đã trôi qua, chỉ còn có hai ngày… Nghĩ tới đây tâm tình Vân Phong không khỏi sa sút, cuối cùng nên làm sao đây… cuối cùng nên làm gì đây.
“Ong!” Đột nhiên không gian chấn động, sau đó là hơi thở ma thú cường hãn tỏa ra.
Mắt Vân Phong sáng lên, đúng rồi! Nếu Minh Hoang Sơn Lĩnh là một khu đất hoang, thì hiển nhiên có ma thú cường hãn ẩn hiện. Chỉ cần tìm được nhân vật quan trọng của lãnh thổ này, mọi vấn đề sẽ được giải đáp. Đây là một ý tưởng mạo hiểm, ma thú được cho là quan trọng chắc chắn thực lực phải đứng đầu, không biết có phải là giống loài đặc biệt hay không, để hàng phục được ma thú như thế, không chỉ dựa vào thực lực của Vân Phong, mà còn phải dựa vào cả vận số.
“Lam Y!” Vân Phong lấy ngọc bài truyền âm ra, ngay lập tức liền có kết nối, “Phía tiểu Phong Phong có tiến triển?”
“Vẫn chưa, chỉ là ta có một ý tưởng.”
“Ý tưởng gì nói nghe xem thử.”
Chỉ chốc lát sau, hai bóng người lao về một phía trong Minh Hoang Sơn Lĩnh. Hai hơi thở cường đại của cấp bậc Thần Vương tỏa ra, kinh động cả Minh Hoang Sơn Lĩnh.
“Cường giả Thần Vương…” Một giọng nói trầm thấp vang lên, tiếp đó là tiếng cơ thể to lớn di chuyển, nghe cực kỳ uy nghiêm.
“Vô Nhai đại nhân, để chúng ta ra ngoài giải quyết là được rồi.”
“…Cũng được.” Giọng nói giáng xuống, mấy bóng người lắc mình rời đi, cơ thể to lớn khẽ di chuyển, “Không ngờ vừa mới bế quan ra ngoài đã gặp được cường giả Thần Vương rồi.”
Vừa nói xong, một bóng người nhỏ bé lảo đảo nghiêng ngã tới đây, giọng nói kia cười khẽ, “Sao thế, tiểu tử, ngươi vẫn chưa đi à?”
Bóng người nhỏ bé kia uốn éo vặn vẹo, cơ thể khổng lồ kia đột nhiên phì cười, “Thôi, ngươi đã thích nơi này thì cứ ở lại đi.”
Trong Minh Hoang Sơn Lĩnh, bóng hai người ở khu vực trung tâm, thế như chẻ tre.
“Vèo vèo vèo!” Mấy bóng người cường hãn xuất hiện, “Không được tiến lên, mau rút khỏi đây.”
Vân Phong và Khúc Lam Y cùng nhếch môi, hay lắm, tiếp theo, cuối cùng cũng có thu hoạch rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.