Edit: Mavis Clay Mặc dù Vân Phong đã tỉnh lại, nhưng thương thế không lạc quan cho lắm, toàn thân vẫn không thể hoạt động tự nhiên được, thi thoảng vẫn đau nhói. Không gian Tinh Thần của mình là thứ khiến nàng để ý nhất, bởi vì đòn cuối cùng quá cường hãn, mặc dù một nửa sức mạnh trong đó đã được Khúc Lam Y gánh chung, nhưng công kích còn lại vẫn rất khó để nàng tiếp nhận nổi. Năng lượng bên trong không gian tinh thần rất bất ổn, hơn nữa thân thể lại suy yếu, với tình hình hiện giờ nàng không thể vận Long Điện ra được, trong lúc chưa thể hồi phục hoàn toàn, Truyền Tống Trận ở tầng bốn cũng không mở ra được. Nói cách khác, sau khi rời khỏi Vô Tận Hải nàng và Khúc Lam Y chỉ có thể dùng cách bình thường để di chuyển qua các nơi, Khúc Lam Y tương đối hài lòng với điều này. Thay vì sử dụng Truyền Tốn Trận Long Điện, Khúc Lam Y thích đi cùng nhau hơn, để có thể có nhiều thời gian thân thiết với Vân Phong hơn. Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên vẫn khiến Vân Phong lo lắng, sau khi cơ thể hồi phục tới mức độ nhất định có thể mở được Long Điện rồi, nàng đưa Khúc Lam Y đi vào, sau khi hắn xác nhận rồi ra ngoài nói với nàng hai người đã không còn gì đáng ngại, nhưng cần được an tĩnh tu dưỡng vài ngày cho tốt. Vân Phong nghe vậy thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên, thời gian tu dưỡng ngắn hay dài là do Khúc thiếu gia tự định. Thời gian thoáng cái lại qua thêm hai tháng, có được năm tháng thân mật với nhau khiến Khúc thiếu gia vô cùng hài lòng, trong lòng tràn đầy gió xuân, ba tháng đầu bởi vì Vân Phong hoạt động không tiện nên đành để mặc cho Khúc Lam Y ôm ấp chiếm không ít tiện nghi, sau hai tháng cơ thể đã có cải biến rõ rệt hơn, cơ hội lợi dụng của Khúc thiếu gia không bao giờ còn nữa. “Tiểu Phong Phong, vi phu đã lâu rồi không gặp nàng… sao nàng lại nhẫn tâm…” Khúc Lam Y uất ức lên tiếng, dáng người cao gầy làm bộ sắp nhào tới. Vân Phong đỏ mặt, “Ta nhẫn tâm thế đấy!” Nhìn gương mặt hồng nhuận của nàng, ánh mắt Khúc Lam Y hơi lóe lên, không đành lòng chọc tiếp nữa, mấy tháng qua thực sự mình rất thỏa mãn rồi, nhưng tiểu Phong Phong thì lại xấu hổ không chịu được. Khúc Lam Y cười lớn, sau này vẫn nên tìm nhiều cơ hội khiến tiểu Phong Phong quen thân mật kiểu này mới được, dù sao lần này trở lại, hắn cũng sẽ không an phận như ngày trước nữa. Vươn tay véo nhẹ mặt Vân Phong, Khúc Lam Y duỗi tay ra, bất chấp nàng kháng cự ôm vào lòng, “Ôm nàng một cái thôi mà.” Hơi thở của nam nhân phà lên cổ hơi ngứa, Vân Phong đỏ mặt không giãy nữa, để mặc cho hắn ôm lấy mình, để mặc cho sự ấm áp này phủ kín lấy mình, “Lam Y, chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi.” Mặc dù trong lòng không muốn, mặc dù vẫn muốn hưởng thụ thêm cuộc sống như thế này với hắn, nhưng con đường thực tại vẫn cần phải đi tiếp. Khúc Lam Y im lặng vài giây, cuối cùng cười khẽ, càng ôm chặt Vân Phong hơn, “Đúng thế, nên đi thôi.” Vân Phong cười ấm áp, đặt tay lên cánh tay đang ôm lấy eo mình, sâu trong đôi mắt chảy xuôi dòng ấm áp sóng sánh, nàng có thể mong đợi không, vào một lúc nào đó thật xa sau này, nàng và hắn có thể có được cuộc sống ấm áp và khỏe mạnh như thế này, cùng với nhau vượt qua từng ngày từng tháng. Quyết định lên đường, bước đầu hai người cần phải rời khỏi Vô Tận Hải, nhưng trước khi rời đi cần phải đưa hai con rồng trong Long Điện về đã. Sau khi rời khỏi Vô Tận Hải Vân Phong tính đi thăm đại ca Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm, rồi tới Vạn Thú Sơn Mạch, dù sao Trạch Nhiên cũng còn chuyện cần xử lý ở đó, bước tiếp theo là phải nghĩ thật kỹ nên tìm lối vào Thú Vực ở đâu, bên trong Vạn Thú Sơn Mạch vẫn còn căn cứ của Huyết Hồn, Vân Phong muốn thám thính thử, hy vọng linh hồn tổ tiên sẽ ở đó. “Đi thôi.” Khúc Lam Y buông tay Vân Phong ra, cầm tay nàng dắt ra ngoài sơn động, nhìn ánh sáng lóe lên ở cửa động đằng trước, khóe môi nàng nâng lên, nắm chặt lấy tay Khúc Lam Y, theo bước chân hắn đi lên phía trước. Vừa ra ngoài động, cơ thể lại bị ôm vào lòng, toàn thân nhẹ bẫng, Vân Phong ngước lên bắt gặp sườn mặt đẹp đẽ của Khúc Lam Y, cười lên khúc khích, vòng tay ôm lấy eo hắn, yên tâm để hắn đưa mình đi. “Vèo!” Một tia sáng với tốc độ cực nhanh xẹt qua bầu trời thế giới dưới biển, giống như có một ngôi sao băng đang rơi xuống, tốc độ nhanh tới mức chả nhìn thấy rõ là cái gì. Đi qua tới đâu các hải tộc tò mò nhìn lên tới đó, gặp quỷ à? Sao ban ngày lại có sao băng? Khúc Lam Y ôm Vân Phong chạy thẳng, Vân Phong cũng dần kết luận được đây là nơi nào, thật trùng hợp, nơi này là khu vực phía bắc trong tứ hải, Long tộc cũng trùng hợp ở đây, thật đỡ tốn công đi kiếm người. Mavis_LQĐ Vân Phong đã nói với Khúc Lam Y chuyện đưa Long tộc tới Vô Tận Hải định cư, hắn nghe xong chỉ hừ một tiếng, càng gần về hướng Long tộc gương mặt tuấn tú của hắn lại càng âm trầm, hắn không khỏi ôm chặt nàng hơn, dù sao cũng sắp phải tới một nơi để gặp một người mà hắn hết sức khó chịu – Ngao Kim. “Vẫn chưa có tin gì sao?” Lửa giận của Ngao Kim bốc cháy ngùn ngụt, tiếng quát vang dội cả Vương Cung, phần lớn thành viên Long tộc đều run sợ trong lòng. Từ sau khi Vân Phong rời đi thì không truyền về bất kỳ thông tin gì làm Ngao Kim vẫn luôn không yên tâm, lúc đó rõ ràng nha đầu đã đồng ý với mình, khi phát hiện ra căn cứ Huyết Hồn sẽ không manh động mà báo cho mình biết rồi mà. Nhưng đã qua hơn nửa năm rồi, một chút tin tức về nha đầu cũng không có. Mỗi lần Ngao Kim nghĩ tới đây là lại thấy hoảng hốt không tập trung nổi, hai người Long tộc kia cũng không liên lạc được, điều này khiến hắn càng nóng nảy hơn, chỉ cần nghĩ tới việc Vân Phong có chuyện, hỏa khí của hắn lại bùng lên. Thời gian càng dài càng ứ đọng, tính khí của Ngao Kim đã dâng tới mức cực hạn, hắn không thể đợi thêm nổi nữa. Hắn phải tự tới đó một chuyến giải quyết mới được. “Thiếu Chủ, Thiếu Chủ!” Khải trưởng lão vừa kêu vừa thở hổn hển chạy vào. Ngao Kim lạnh lùng nhìn lướt qua, “Khải lão đầu, lão tử cảnh cáo ông! Lần này bất kể vì lý do gì cũng không được ngăn cản ta! Để lão tử ra ngoài tìm nha đầu.” Để Khải trưởng lão thở hồng hộc vài cái xong, mắt vàng hơi lóe lên, “Khải lão đầu! Nếu như ông còn dám nói chữ “không”, lão tử không khách khí với ông đâu.” “Sắc Kim đại thúc, sao tính khí của thúc càng ngày càng nóng thế?” Một tiếng cười mang chút bất đắc dĩ vang lên trong không khí, quen thuộc đến mức khiến trái tim Ngao Kim khẽ nảy lên, nhanh chóng phi ra ngoài. “Nha đầu!” Ngao Kim xông ra ngoài, bộ dáng vô cùng vội vàng, trong tầm mắt hiện lên một thiếu nữ xinh đẹp đang cười chân thành đi tới, nụ cười trên môi điềm tĩnh, trái tim của Ngao Kim lại giật lên. Nàng vẫn không sao! “Thiếu Chủ, ta tới là để nói cho ngài biết, Vân Phong tới.” Khải lão đầu vất vả dồn hết hơi nói ra, thầm than mình đã già thật rồi, Ngao Kim kéo cằm, cười lúng túng hắng giọng một cái, “Biết rồi, Khải lão đầu ông đi làm việc đi.” Khải lão đầu thầm than thở rồi đứng dậy ra ngoài, ông còn chưa kịp nói lời khác… “Ơ, đã lâu không gặp, thì ra ngươi không thay đổi nhiều lắm.” Một giọng nói khác vang lên, Ngao Kim ngạc nhiên, khẽ nheo mắt lại, bên ngoài đang có một người khác từ từ tiến vào, dáng người cao gầy, ngũ quan tuấn mỹ, tóc đen mắt đen, còn có vẻ mặt đáng đánh đòn khiến Ngao Kim thật muốn huơ quyền đấm lên. “Ngươi còn biết xuất hiện lại à?” Ngao Kim lạnh lùng nhíu mày, đôi mắt lóe lên vài tia lửa giận, Khúc Lam Y thấy thế khẽ hừ lạnh, “Sao, làm hỏng chuyện tốt của ngươi?” Ngao Kim siết chặt nắm tay, hơi thở rồng tràn ra, Vân Phong thấy hai người như vậy thì rất bối rối, họ mới gặp nhau thôi mà sao mùi thuốc súng nồng thế? “Sắc Kim đại thúc lần này ta tới là để trả đồ lại chỗ cũ.” Vân Phong vội vàng nói sang chuyện khác, Khúc Lam Y lạnh lùng dời mắt đi, Ngao Kim ngẩn ra, Vân Phong đưa hai người Long tộc ra khỏi Long Điện, hai người họ vừa nhìn thấy Ngao Kim lập tức quỳ xuống, “Thiếu Chủ!” Ngao Kim khẽ cau mày, “Nói như vậy, ngươi đã tìm được căn cứ Huyết Hồn, còn giao tranh với họ?” Vân Phong gật đầu, kể lại giản lược tình huống lúc đó một lần, Ngao Kim nghe xong tối sầm mặt, “Chẳng phải lúc đó đã nói, ngươi phải báo lại cho ta biết hay sao?” Vân Phong bất đắc dĩ, “Tình huống lúc đó không cho phép làm thế, ta chỉ có thể tiến lên thôi.” Ngao Kim thở dài cái thượt, “Nha đầu này thật là, tính tình…” “Được rồi, đồ cần trả đã trả rồi, chúng ta lập tức cáo từ.” Khúc Lam Y vươn tay bắt lấy bả vai Vân Phong, lạnh lùng nhếch môi với Ngao Kim, mặt Ngao Kim sầm xuống, Vân Phong lúng túng giật khóe miệng, “Lam Y, như vậy không ổn lắm đâu…” Nào có đạo lý vừa tới đã đi rồi? “Long tộc còn có rất nhiều việc phải làm, chúng ta không nên làm phiền họ lâu.” Khúc Lam Y nói, Vân Phong nghĩ lại thấy cũng đúng, “Sắc Kim đại thúc, vậy chúng ta…” “Đợi đã!” Ngao Kim nói, nhìn cánh tay vững chắc vòng trên vai Vân Phong, vẻ mặt u ám, ngước lên nhìn thẳng vào Khúc Lam Y, “Tiểu tử, ta có vài lời muốn hỏi ngươi.” Khúc Lam Y nhíu mày, chậm rãi buông Vân Phong ra, “Ở đây?” Ngao Kim thấp giọng cười, “Đi theo ta.” Thân hình lóe lên lướt lên trời cao, Khúc Lam Y nhếch môi xoay mặt cười nói với Vân Phong, “Ở đây chờ nhé, vi phu đi một lát sẽ quay lại ngay.” Dứt lời, bóng của Khúc Lam Y cũng theo sau Ngao Kim, Vân Phong ngửa đầu nhìn lên, cuối cùng thở dài một tiếng đầy bất đắc dĩ. “Rốt cuộc là có gì mà không thể nói ở ngay trước mặt ta? Nhất định phải bí mật như thế…” “Vân Phong!” Một giọng nói phẫn nộ vang lên, Vân Phong ngạc nhiên, một bộ vuốt rồng lao tới trước mặt, bàn tay nàng đảo vòng, vươn tay khẽ bóp bắt lại cổ tay hóa vuốt rồng lao tới, nâng mắt lên thì thấy gương mặt tràn đầy lửa giận của “Tiểu Linh?” DiendanLQĐ “Vân Phong! Tại sao lại tổn thương Ngao Kim ca ca?” Đôi mắt thú của Tiểu Linh bừng bừng tức giận, Vân Phong tối tăm mặt mũi, buông cổ tay của nàng ấy ra, nhưng Tiểu Linh vẫn muốn xông lên, bị hai người mà Ngao Kim đã đưa cho Vân Phong cản lại. “Các ngươi buông ta ra! Để ta dạy dỗ nữ nhân phụ lòng này! Buông ra!” Tiểu Linh bị hai người Long tộc cản lại, hai tiểu hỏa kia vẫn mặt không cảm xúc không buông tay. Vân Phong thở dài, “Buông nàng ấy ra đi, với thực lực của nàng không làm gì ta được đâu.” Hai tiểu hỏa Long tộc liếc nhau, buông tay ra làm Tiểu Linh bật tới, “Ngươi đừng có xem thường người khác.” Vân Phong lật tay, hơi thở hải tộc dâng lên lập tức hóa thú. Mặc dù Tinh Thần Lực vẫn chưa được ổn định, nhưng sức mạnh cơ thể của nàng lại hồi phục rất hoàn hảo, bây giờ Tiểu Linh cơ bản không phải đối thủ của nàng. Vân Phong chỉ dùng chút sức đã có thể chặn lại được toàn bộ hành động của Tiểu Linh. “Kẻ phụ lòng nhà ngươi! Ngao Kim ca ca tốt với ngươi như thế, ngươi lại tổn thương huynh ấy như vậy.” Tiểu Linh bị Vân Phong chặn lại hết toàn bộ mọi hành động đến giãy giụa cũng không được, mắt mở to nhỏ lệ, đầm đìa nước mắt gầm lên với Vân Phong. Vân Phong nghe cho hết, rồi nhỏ giọng nói, “Ta không có phụ thúc ấy.” “Ngươi nói dối!” “Ta không nói dối, ta chưa bao giờ có tình cảm hay ý định gì với Ngao Kim cả, ta và thúc ấy chỉ là bạn thân, là huynh trưởng, không phải người thương.” Đôi mắt đen trong suốt nhìn thẳng vào Tiểu Linh, nàng nói bằng giọng thản nhiên không thẹn với lòng. Con ngươi Tiểu Linh co lại, toàn bộ khí thế nhanh chóng biến mất, Vân Phong thấy nàng không còn ý định tấn công nữa thì buông nàng ra, Tiểu Linh mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, “Ngao Kim ca ca thích ngươi như thế… Tại sao ngươi lại không để ý… Tại sao ngươi…” “Có một số thứ không thể nói rõ được, trong lòng ta đã sớm có người khác, ngoại trừ chàng ấy, ta không lọt mắt được bất kỳ người nào.” Vân Phong nói, toàn thân Tiểu Linh run lên, “Vậy tình cảm của Ngao Kim ca ca phải làm sao đây…” Vân Phong mím môi không trả lời, hai người chìm vào im lặng, Tiểu Linh ngồi bất động dưới đất thút thít, còn Vân Phong thì không nói lời nào. Không biết qua bao lâu, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng Ngao Kim, “Nha đầu đang làm gì thế, còn có cả… Tiểu Linh? Ngươi ở đây làm gì?” Tiểu Linh mặt đẫm lệ ngước lên, sau khi thấy Ngao Kim thì nước mắt càng tuôn ra nhiều hơn, đứng bật dậy, “Ngao Kim ca ca, xin lỗi…” Nói xong thì xoay người chạy đi mất. Ngao Kim khó hiểu, “Nàng ấy có làm gì ngươi không?” Ngao Kim lo lắng nhìn sang Vân Phong, nàng lắc đầu, Khúc Lam Y theo ở sau như có điều suy tư liếc nhìn, nói, “Nếu đã không còn chuyện gì nữa, chúng ta đi thôi.” Ngao Kim gật đầu, “Nha đầu, để hai người này theo ngươi đi.” Ngao Kim chỉ hai thanh niên Long tộc. Vân Phong ngạc nhiên, “Sao vậy được?” Ngao Kim cười lớn, “Có gì mà không được? Ở đây lời của ta là tuyệt đối! Ta muốn người nào theo ngươi thì nhất định phải đi theo.” “Sắc Kim đại thúc, người Long tộc vốn đã không nhiều rồi, huống chi ta cũng đâu cần, bọn họ…” “Tiểu Phong Phong.” Khúc Lam Y lên tiếng đi tới, “Mặc dù thực lực hai con rồng này giống nhau, nhưng thời khắc quan trọng vẫn sẽ giúp được nàng một lần, nếu đã là ý tốt của hắn, ngu sao mà không nhận?” Vân Phong ngạc nhiên, sao đến Khúc Lam Y cũng bảo nàng nhận vậy? Đây đâu phải là đồ, đây là hai con rồng còn sống nguyên đó. “Nha đầu nghe lời đi! Cho ngươi thì ngươi cứ nhận đi. Coi như là…” Ngao Kim đang nói tự nhiên im bặt, Khúc Lam Y hắng giọng, “Cứ giữ đi, nàng sẽ cần tới họ.” “Đúng thế, cứ nhận đi! Nếu như ngươi không nhận, lão tử sẽ ngay lập tức lột da bọn hắn!” Mắt Ngao Kim lóe lên sát khí, Vân Phong biết hắn nghiêm túc, đành bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng, “Được, ta nhận!” Ngao Kim cười ha hả, đưa tay vuốt đầu Vân Phong, lật tay một cái lấy ra một chiếc bình nhỏ màu vàng, Vân Phong thấy thế thì ngạc nhiên, Khúc Lam Y cũng kinh ngạc, “Ngao Kim, ngươi…” “Thiếu Chủ!” Hai tộc nhân Long tộc vẫn luôn im lặng thấy máu Kim Long không khỏi quýnh lên, Ngao Kim vung tay. “Lão tử muốn cho ai thứ gì, không tới lượt các ngươi từ chối.” “Nhưng Thiếu Chủ…” Hai thanh niên Long tộc còn muốn nói thêm nhưng bị Ngao Kim lườm tới, “Hai người các ngươi nếu dám có chút lòng phản bội nào với nha đầu, lão tử chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Ánh mắt hai thanh niên Long tộc lóe lên, cuối cùng đồng loạt quỳ xuống, “Vâng, cẩn tuân Thiếu Chủ phân phó.” Ngao Kim lại nhìn sang Vân Phong, nàng kiên định lắc đầu, “Ta tuyệt đối không thể nhận thứ này được, thúc lấy lại đi.” Ngao Kim cười lớn, “Rồng cũng đã nhận rồi, máu tính là gì chứ, nha đầu nghe lời đi!” “Không được!” Vân Phong kiên định từ chối, “Ta biết máu Kim Long thể hiện điều gì, ta không thể nhận được.” Ngao Kim ngẩn người, ngũ quan cứng đờ như tượng nhíu chặt lại với nhau, Khúc Lam Y đứng cạnh im lặng không nói gì. Vậy mà Ngao Kim lại cho cả máu Kim Long, tình cảm của hắn với Vân Phong… Đôi mắt Khúc Lam Y hơi lóe lên, tiếp tục im lặng. EditbyMavis_LQĐ “Nha đầu này, chút máu này không đáng kể chút nào, cầm lấy đi!” Ngao Kim nhét bình máu vào tay Vân Phong, nàng tối sầm mặt, đẩy tay từ chối, “Ta thật sự không nhận được, thật sự không thể mà!” “Nha đầu, ngươi…” Ngao Kim muốn cười nói gì đó, nhưng thấy gương mặt nghiêm túc khác thường của Vân Phong, nụ cười trên khóe môi liền biến mất. “Ta biết Sắc Kim đại thúc quan tâm ta, từ lúc bắt đầu gặp nhau thúc đã luôn gọi ta là nha đầu, còn ta vẫn luôn gọi thúc là Sắc Kim đại thúc, trong lòng ta, thúc là bạn thân, là huynh trưởng, là người Vân Phong ta cả đời không bao giờ quên.” Mắt Ngao Kim hơi sáng lên, bàn tay khẽ run, trái tim bắt đầu đập loạn, cảm giác đau đớn lẫn ngọt ngào đan vào nhau dâng lên trong lòng, khiến trái tim hắn vừa bối rối vừa đau đớn. “Sắc Kim đại thúc, nha đầu đã trưởng thành rồi, mặc dù nàng chưa đủ già dặn, chưa đủ cường hãn, nhưng vẫn không ngừng tiến lên phía trước, cho nên…” Vân Phong còn tính nói tiếp, nhưng Ngao Kim đột nhiên bắt lấy vai nàng, sức lực hơi lớn, đầu hắn chậm rãi thấp xuống, “Hãy để ta… có thể làm chút gì đó cho ngươi đi, chỉ cần có thể giúp được ngươi, cái gì cũng được.” Ánh mắt Vân Phong ngẩn ra, nàng im lặng. Khúc Lam Y đứng lên cạnh nheo mắt, chộp lấy Vân Phong đoạt lại từ tay Ngao Kim, Ngao Kim và Vân Phong ngạc nhiên, Khúc Lam Y nhíu mày, “Ngao Kim, ngươi muốn đánh với ta một trận à?” “Hừ! Lão tử đang chờ câu đó đây!” Vẻ mặt Ngao Kim và Khúc Lam Y lập tức biến đổi, không khí vừa mới hòa hoãn lại lập tức trở nên giương cung bạt kiếm. Vân Phong bật cười nhìn hai đôi mắt khác màu trước mặt. Khúc Lam Y đưa tay lấy bình máu Kim Long, Vân Phong ngạc nhiên, “Lam Y, chàng…” “Đây là máu Kim Long đó, dù là cường giả cũng không có được đâu.” Khúc Lam Y đảo tròn bình nhỏ trong tay, dòng máu vàng óng ánh lóe sáng lên nhàn nhạt, “Tiểu Phong Phong cứ nhận đi, mai mốt lỡ có gặp chuyện gì bất ngờ, máu Kim Long còn hữu dụng hơn cả Quang Nguyên tố đó.” “Nhưng…” Vân Phong vẫn muốn phản bác, Khúc Lam Y đã lật cổ tay, chiếc bình biến mất tăm. “Ngao Kim, không ngại để thứ này ở chỗ ta trước chứ?” Ngao Kim hừ lạnh không nói gì, Vân Phong thở dài bất đắc dĩ, thật sự như vậy sao? Thu hai Long tộc vào Long Điện, Vân Phong và Khúc Lam Y cũng chuẩn bị rời đi. “Thông tin về Huyết Hồn cũng được coi là một phần quan trọng với ta, lão tử muốn dạy dỗ tử tế cái đám Hồng Long chết bầm kia, phía bên Vô Tận Hải ta sẽ chú ý thám thính, một khi có động tĩnh Huyết Hồn, chúng ta hỗ trợ nhau.” Vân Phong gật đầu, có chút nhức đầu làm thế nào để đả thông giữa lục địa và Vô Tận Hải, Khúc Lam Y kéo nàng khỏi suy nghĩ, “Được, lúc thực sự đánh nhau với đám người kia, nhất định sẽ không thiếu ngươi.” Ngao Kim hừ lạnh, “Khúc Lam Y, chăm sóc nha đầu cho tốt.” “Khỏi cần ngươi nói! Đi thôi.” Khúc Lam Y lập tức đưa Vân Phong phi thân rời đi, tốc độ nhanh tới mức Vân Phong chỉ có thể với giọng lại hô lên, “Sắc Kim đại thúc, ta đi nhé!” Ngao Kim nhìn hồi lâu, mãi đến khi bóng dáng mảnh mai kia đã khuất dạng hắn vẫn đứng nhìn, một nụ cười chợt nổi lên bên khóe môi, giao nha đầu cho tiểu tử kia, mình có thể yên tâm rồi. Rời khỏi lãnh thổ Long tộc, Khúc Lam Y kéo Vân Phong chạy như điên, xem ra sắp nhảy ra khỏi mặt biển Vô Tận Hải rồi. Vân Phong nhìn sườn mặt Khúc Lam Y, cảm thấy bầu không khí vừa nãy giữa hắn và Ngao Kim bằng cách nào đó hòa hợp hơn rất nhiều. “Chàng và Sắc Kim đại thúc đã nói với nhau những gì thế?” Vân Phong không nhịn được tò mò hỏi. Khúc Lam Y bật cười, quay mặt lại, trong mắt là nụ cười mà Vân Phong không thể hiểu được, “Bí mật.” Vân Phong sửng sốt, bí mật? Nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của nàng, Khúc Lam Y cười rộ lên quay mặt lại, nhìn về phía mặt biển trong suốt bị mặt trời chiếu vào, tên Ngao Kim kia, ngoại trừ thứ đó vẫn là một người bạn tốt. “Rào rào!” Một tia sáng xông ra khỏi mặt biển vọt thẳng lên trời. Từng giọt nước bắn ra lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời, làm mặt biển gợn sóng lăn tăn, hồi lâu vẫn không tản hết. Ánh sáng vừa vọt ra khỏi biển liền lao tới phía nam. Hít thở bầu không khí mới mẻ đã lâu không được hưởng thụ, Vân Phong không nhịn được mỉm cười, ở dưới Vô Tận Hải đã quá lâu rồi, không biết thế giới nhân loại thay đổi thế nào. Đại ca, Tiểu Cẩm ra sao, tiểu Khinh Thần du ngoạn như thế nào, còn có nha đầu Hạ Thanh kia nữa… Vân gia, Vân gia quân, Dong Binh Đoàn Hồng Phong, còn có rất nhiều rất nhiều thứ nữa xẹt qua đầu của Vân Phong, thời gian trôi qua tuy rằng không khiến chuyện biến đổi lớn, nhưng vẫn có một khoảng cách tương đối dài, những người kia có trải qua những ngày tháng như trước đây không? “Có muốn tới Tây Đại Lục xem thử chút không?” Ôm Vân Phong dừng lại trên không, Khúc Lam Y nhỏ giọng hỏi. Vân Phong cười rộ lên, “Tới Tây Đại Lục chút cũng được, không biết tình hình ở đó có gì thay đổi không.” Một gương mặt tuấn tú lóe lên trong đầu, thiếu niên năm đó bây giờ có phải đã trở thành một nhân vật nổi tiếng của Tây Đại Lục rồi không? “Không biết tiểu tử Diêm Minh kia bây giờ ra sao rồi.” Khúc Lam Y nhếch môi, Vân Phong và hắn nhìn nhau cười lên, sau đó lại nghĩ tới điều gì, “Đúng rồi, lần trước có người của tộc chàng ra ngoài…” Khúc Lam Y cau mày, “Ta cóc quan tâm tới mấy chuyện khác, ta chỉ quan tâm tiểu Phong Phong nàng.” Vân Phong bật cười, nghe được trong lời nói kia chứa bao nhiêu tức giận, “Ngọc Liên trở về Nạp Khê tộc rồi?” Sắc mặt Khúc Lam Y âm trầm hơn, “Nếu không phải nể mặt lão già, ta đã sớm vung chưởng đánh chết nàng ta! Lại dám tới tìm nàng.” Vân Phong bật cười, Ngọc Liên quả thực đúng là tự mình đa tình mà. “Hả? Ta còn tưởng là cô ta là hôn thê của chàng đấy.” Vân Phong cười nhìn gương mặt của Khúc Lam Y bay đi một nửa vẻ tuấn tú, “Nữ nhân chết tiệt đó! Lời nói mất mặt như thế mà nàng ta cũng nói ra miệng được.” Vân Phong cười lên khanh khách, Khúc Lam Y bất đắc dĩ cúi nhìn cô gái đang cười vui vẻ trong ngực mình, “Nàng cũng biết giễu cợt vi phu rồi sao? Có phải tiểu Phong Phong không biết ta lo nàng cỡ nào không?” “Sao đâu, sau này ta trở về cùng chàng.” Vân Phong kéo nhẹ tay Khúc Lam Y, tiếng cười trầm ổn phát ra từ lồng ngực hắn, “Tất nhiên rồi, nàng dâu xấu sớm muộn gì cũng phải ra mắt cha mẹ chồng mà.” Vân Phong đỏ bừng mặt trợn mắt trừng Khúc Lam Y, “Đúng rồi, ta vẫn chưa hỏi chàng, sao chàng tìm thấy được ta? Ta ở chỗ đó, theo lý mà nói không ai tìm tới được mới phải, chẳng lẽ là nhờ ngọc bội đen sao?” Khúc Lam Y mỉm cười, “Coi là vậy đi, chính là Quang Nguyên Tố mà ta đã để lại trong ngọc bội giúp ta tìm tới nàng. Ta còn đang lo không biết Quang Nguyên Tố có bị tiêu hết không, nếu thật sự như thế ta phải mệt óc một phen rồi.” “Là dựa vào Quang Nguyên Tố trong ngọc bội chỉ chàng tới tìm ta sao?” Khúc Lam Y gật đầu, “Ta rời tộc một mình, dựa vào cảm ứng Quang Nguyên Tố mà tới, một giây cũng không dám ngừng lại, cũng may tốc độ của ta khá mau.” Khúc Lam Y ôm chầm lấy nàng, “Dù chỉ là một giây, bây giờ cũng có thể trở thành sự đáng sợ.” “Ta không sao mà.” Vân Phong bật cười, cánh tay Khúc Lam Y ôm chặt hơn, “Nếu ta cũng có Quang Nguyên Tố thì tốt quá.” “Sao lại nói thế?” Khúc Lam Y cau mày, Vân Phong cười ha hả, chủ động vùi mặt vào lồng ngực rộng rãi của hắn, Khúc Lam Y thấy rặn mây đỏ trên má nàng lan tận tới mang tai, khiến vành tai xinh xắn cũng trở nên mềm mại hẳn đi. “Nếu như thế… Ta cũng có thể cảm nhận được chàng.” Giọng nói êm nhuyễn nhẹ nhàng bay ra, màu hồng lại càng đậm hơn, thậm chí Khúc Lam Y còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng tỏa ra từ trước ngực mình, môi khẽ nâng lên, không kiềm được cảm giác hạnh phúc đang dâng lên trong người. “Vậy sao? Thì ra là nghĩ như thế à.” Khúc Lam Y cười lớn, Vân Phong đỏ mặt không nói gì nữa, trái tim Khúc Lam Y mềm nhũn, hắn thật đắn đo không biết nên dừng lại hay là xông vào đáy biển lại, tìm một góc khuất nào đó không người hôn tiểu cô nương đỏ mặt xấu hổ trong ngực một phen. Nàng chiếm lấy lòng của hắn, thế giới của hắn từ từ chỉ còn mỗi nàng, ngoại trừ nàng không còn vừa mắt bất kỳ một nữ nhân nào nữa. Không khí ngọt ngào quanh quẩn trên đường, đây là lần đầu tiên Vân Phong lớn mật nói ra lời nói ngọ nguậy trong lòng mình như thế, nói xong nàng cũng cảm thấy hơi hối hận, dọc đường đỏ mặt nghiêm mày không dám nhìn thẳng Khúc Lam Y, cảm thấy quanh người hắn tràn ngập sự thỏa mãn. “Nương tử xấu hổ của ta, chúng ta sắp tới rồi.” Tiếng Khúc Lam Y cười nói vang lên, Vân Phong giật giật đầu, lúc nàng mới ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn còn đỏ ửng, làm Khúc Lam Y không nhịn được cúi xuống hôm trộm một cái, nàng trừng mắt lườm lại, hắn cười vui vẻ thành tiếng. Vân Phong ngước mắt nhìn lên, bọn họ chỉ tốn có một ngày một đêm đã từ Bắc Hải Vực tới biên giới Nam Hải Vực, nhìn vùng biển đen kịt dưới chân trải dài, phía trước là dải phân cách vẫn nằm ngay đó, một con đường rõ nét tạo thành một ranh giới rõ ràng, đen ngòm và xanh thẳm, phân chia không gian giữa con người và ma thú. “Vèo!” Khúc Lam Y ôm lấy Vân Phong xông qua đường biên giới, bước vào thế giới con người, hai người vừa vào vùng biển của thế giới con người xong đột nhiên nhíu mày. “Đã xảy ra chuyện gì?” Vân Phong cảm thấy hơi thở nơi này không hề tầm thường, có chút buồn bực, Khúc Lam Y cũng nhíu mày, ôm lấy Vân Phong dừng lại giữa trời, ánh mắt hai người cùng nhìn xuống phía dưới. Trước giờ có rất ít con người chạm tới Vô Tận Hải, sao bây giờ lại có nhiều cường giả con người tụ tập ở đây tới vậy? “Tiểu Phong Phong có cảm nhận được không?” Khúc Lam Y thầm thì, Vân Phong nghiêm túc gật đầu, “Ở đây… lại có cường giả Tôn Thần.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]