Chương trước
Chương sau
Edit: Mavis Clay
“Ngao Kim ca ca!” Một tiếng kêu mềm mại khao khát vang lên, Hắc Long tộc lập tức tách ra một con đường, một bóng dáng cao lớn xinh đẹp xuất hiện, tư thái quyến rũ kiều mị, nữ nhân kia kích động nhìn Ngao Kim, tay nàng thì đang đỡ một lão nhân sắc mặt cằn cỗi, hơi thở yếu ớt. Vân Phong thấy thế nhìn sang, đó là Tiểu Linh, và một nguyên lão của Hắc Long tộc.
“Khải lão đầu, thương thế của ông sao rồi?” Ngao Kim thấy sắc mặc Khải Trưởng lão Hắc Long tộc, sắc mặt tối hơn.
Khải trưởng lão cười, “Thiếu Chủ đừng lo, cơ thể ta vẫn còn chịu được, khụ khụ khụ…”
Tiểu Linh bên cạnh vội vàng vỗ vài cái cho nhuận khí, mắt đẹp nhìn về phía Ngao Kim, đang tính lên tiếng đột nhiên thấy Vân Phong sau lưng hắn, lập tức xù lên như con nhím, “Vân Phong! Sao ngươi lại ở đây?”
Âm thanh của Tiểu Linh làm ánh mắt của Hắc Long tộc tập trung lại, vốn còn có người không phát hiện ra giờ cũng đã phát hiện, trong nháy mắt ai nấy oán hận và tức giận. Vân Phong có chút thông cảm cho họ, Huyết Hồn suy cho cùng cũng là một nhóm nhân loại, vì họ trải qua lần này càng thêm bài xích, căm hận loài người cũng đúng. Nên nàng không có ý định so đo.
“Câm ngay cho lão tử!” Ngao Kim quát.
Tiểu Linh lại không buông, “Ngao Kim ca ca! Chẳng lẽ huynh quên là ai xâm lược Long Cốc tạo ra thảm trạng Long tộc hiện nay sao? Đều là nhân loại đáng hận. Đều là tại bọn chúng! Bây giờ sao nàng ta còn có mặt mũi bước vào nơi này? Vân Phong! Nếu như không phải Ngao Kim ca ca ở đây, ta nhất định sẽ xé xác ngươi.”
Vân Phong cười lạnh, phẫn nộ của họ nàng có thể hiểu, nhưng không phân tốt xấu chuyển hận thù lên người nàng, thì nàng không thể bỏ qua được.
“Lão tử nói rồi, ngươi câm miệng cho ta.” Đôi mắt lộ sát khí, Tiểu Linh còn muốn nói gì nhưng bị Khải trưởng lão vội vàng ngăn lại, tôn nữ mình mà còn dám nói nữa chắc chắn sẽ bị Thiếu Chủ cắt bay đầu, chẳng lẽ con bé không nhìn ra Thiếu Chủ coi trọng Vân Phong bao nhiêu sao?
“Gia gia!” Tiểu Linh bất mãn gào nhẹ, Khải trưởng lão vứt một ánh mắt, nhìn về phái Ngao Kim, “Thiếu Chủ, hiện nay tộc nhân rất tức giận và oán hận nhân loại, kính xin Thiếu Chủ hiểu, Tiểu Linh không phải là nhằm vào Vân Phong tiểu hữu.” Khải trưởng lão nói xong nhìn sang Vân Phong, lửa giận Ngao Kim vẫn chưa tiêu. Vân Phong cười khẽ tiến lên, theo bước chân của nàng, ánh mắt tức giận và thù oán cũng dời theo.
“Khải trưởng lão, chuyện này ta đã biết, ta hiểu tâm tình của các ngươi.”
“Ngươi hiểu cái gì chứ? Dối trá!” Tiểu Linh bất mãn lầu bầu.
Vân Phong làm như không nghe thấy, Khải trưởng lão cười, “Vân Phong tiểu hữu hiểu là tốt rồi, nếu đã biết cảm xúc của Long tộc, để tránh bất trắc, nên ít lui tới thì hơn, Vân Phong tiểu hữu nói thử xem?” Hai mắt Khải trưởng lão sáng lấp lánh, mặc dù lời nói bình thản nhưng nội tâm lại không hề bình tĩnh chút nào, dù là ông đức cao vọng trọng, cũng khó tiêu được phẫn nộ với nhân loại, ráng giữ lí trí mà nói như vậy đã là cực hạn rồi.
Vân Phong nhếch môi không nói gì, Ngao Kim nhíu mày khó chịu, “Khảo lão đầu, ông nói nhiều thế? Lão tử còn chưa nói gì, ông đã thay lão tử quyết định rồi?”
“Ngao Kim ca ca, gia gia nói đâu sai, bây giờ…”
“Ngươi còn nói thêm một câu nữa, lão tử rút gân ngươi.” Ngao Kim đột nhiên rống lên, uy áp Kim Long hạ xuống, tộc nhân Hắc Long tộc chấn kinh, sợ hãi xông lên đầu, Tiểu Linh lập tức liếc mắt không dám nói nữa.
“Toàn bộ dỏng cái tai lên nghe kỹ cho lão tử. Biến cố hôm nay của Long tộc là tại đám chết bầm Hồng Long và lũ súc sinh Huyết Hồn. Không có bất kỳ liên quan gì tới Vân Phong. Các ngươi có thể oán hận con người, nhưng kẻ nào dám động thủ với Vân Phong, thì đừng trách lão tử không chấp nhận ngươi.”
Bốn bề yên lặng như tờ, ánh mắt tức giận như thủy triều hồi nãy thu lại rất nhiều, Hắc Long tộc không dám ngẩng đầu nhìn Vân Phong, trong lòng ai nấy đều hiểu rõ, Ngao Kim rất bao che cho Vân Phong, bọn họ mà thật sự dám tổn thương nàng, lời Thiếu Chủ không hề nói đùa.
Uy áp trong mắt quét qua từng người, Ngao Kim nói, “Trong khoảng thời gian ta rời khỏi đây, đám chết bầm Hồng Long và Huyết Hồn có hành động gì không?”
“Không hề có động tĩnh gì cả, bọn chúng tạm thời không vào Long Cốc.” Khải trưởng lão nói, “Chỉ là… Long Cốc này đã không còn an toàn, Thiếu Chủ, chúng ta nên đổi nơi sinh sống thôi.”
“Chúng ta phải rời khỏi đây?” Người Hắc Long tộc nghe vậy rối rít nói, có chút thương cảm, Long tộc sống trong Long cốc từ rất lâu rồi, bây giờ phải đi thật sự không bỏ được.
Ngao Kim nghe những lời này có chút phiền lòng, “Ta nghĩ tới rồi, tính chọn Vô Tận Hải làm nơi ở của Long tộc.”
“Vô Tận Hải?” Đám người Hắc Long tộc bắt đầu bàn tán.
Khải trưởng lão trầm mặc một lát rồi gật đầu, “Tất cả đều nghe theo Thiếu Chủ an bài, chỉ là… chúng ta nên làm sao để tới Vô Tận Hải đây, dù sao bên ngoài…”
“Việc này giao cho ta.” Vân Phong lên tiếng.
Khải trưởng lão kinh ngạc nhìn nàng, “Vân Phong tiểu hữu, ngươi nói vậy là ý gì? Chuyện Long tộc không cần con người nhúng tay vào.”
Bản tính Long tộc luôn cao ngạo, cho dù rơi vào khốn cảnh cũng không tình nguyện cúi đầu cầu xin người khác thương xót, Khải trưởng lão nói những lời này tràn ngập cao ngạo, trong mắt ông Vân Phong chỉ là một con người có thực lực mạnh một chút mà thôi, nàng có bản lĩnh gì mà có thể di dời toàn bộ rồng tới Vô Tận Hải?
Vân Phong giật khóe môi, không để ý tới lời Khải trưởng lão nói, mục đích trong lòng nàng rất chắc, lần này làm đều là vì Ngao Kim, thái độ của những người khác ra sao không liên quan gì tới nàng, nàng cũng không muốn có va chạm với người Long tộc, hiện nay Ngao Kim đã không còn là Ngao Kim trước đây nữa, nàng không muốn tạo phiền phức cho Sắc Kim đại thúc, để hắn lâm vào thế khó.
“Khải lão đầu!” Ngao Kim khó chịu quá lên.
Ông lập tức ho khẽ, “Ý thuộc hạ là… chuyện Long tộc không nhọc Vân Phong tiểu hữu.”
Ngao Kim nhíu mày, “Ta biết các ngươi cao ngạo, không chấp nhận Vân Phong trợ giúp, lần này lão tử nói rõ với các ngươi, không chấp nhận nàng trợ giúp, các ngươi đừng hòng nghĩ rằng sẽ rời được Long Cốc này.”
“Ngao Kim ca ca sẽ dẫn chúng ta an toàn rời đi. Không cần tới nàng hỗ trợ. Một con người trợ giúp Long tộc? Mèo giả từ bi khóc chuột!” Tiểu Linh giận dữ nói, chỉ việc nhằm vào Ngao Kim, Tiểu Linh đã không có bất kỳ hảo cảm gì với Vân Phong, hiển nhiên không nguyện ý tiếp nhận bất kỳ trợ giúp nào từ nàng, tộc nhân Long tộc khác cũng thấy có chút nổi nóng, vào lúc này lại cúi đầu với con người, chẳng phải là hạ thấp ba phần Long tộc họ sao?
“Đám rồng chết bầm các ngươi…” Ngao Kim tức gần chết, bản tính và quan niệm Long tộc đã ăn sâu bén rễ từ lâu, làm hắn rất chán ghét, ví dụ như tính tham lam ích kỷ, còn có cuồng vọng tự đại, trong suy nghĩ của hắn, nếu như hắn không phải Kim Long, đã sớm mặc kệ cái cục diện rối ren này rồi, đám rồng chết bầm kia thích làm gì thì làm.
“Các ngươi khỏi cần như thế.” Vân Phong lạnh lùng nói, ánh mắt tràn ngập ý lạnh, “Long tộc chả thân quen gì với ta cả, ta không có lý do gì để giúp các ngươi hết.”
“Hừ! Quả nhiên là hư tình giả ý!” Tiểu Linh khinh thường nói, Vân Phong cười lạnh, giọng càng lạnh hơn, “Ta đây không phải là giúp các ngươi, ta hy vọng các ngươi tự hiểu rõ điều này, người mà ta giúp là Ngao Kim, nếu thúc ấy là thủ lĩnh Long tộc, đương nhiên không thể vứt bỏ các ngươi không để ý tới, trong lúc các ngươi vẫn còn đang so đo tôn nghiêm có bao nhiêu phân lượng, có từng nghĩ tới thúc ấy chỉ vì làm thế nào để các ngươi bình an di dời, vắt nát cả óc, một mình lao tới Vô Tận Hải hay chưa?”
Tiểu Linh kinh ngạc nhìn Ngao Kim, Hắc Long tộc nhìn Ngao Kim, Khải trưởng lão cũng thế, trước đây hắn rất hay đột nhiên biến mất, lần này bọn họ cho là Ngao Kim cũng như vậy, lại không ngờ rằng nơi hắn tới lại là Vô Tận Hải, còn là tới đó vì họ.
“Thiếu Chủ…” Khải trưởng lão đỏ vành mắt, nhiều năm như vậy, thiếu niên nuông chiều thành quen trong lòng ông mới đó đã trưởng thành rồi.
“Ta không hề muốn giúp đâu, dù sao giữa chúng ta vẫn còn vài vấn đề chưa tính toán rõ ràng với nhau đấy.” đienanLqD Vân Phong lạnh lùng nhìn Tiểu Linh.
Tiểu Linh cắn môi cúi đầu, Hắc Long tộc im lặng như tờ, toàn bộ tộc nhân đều cảm thấy xấu hổ vì hành động vừa rồi của mình. Trong lúc Thiếu Chủ của họ bôn ba bận rộn giải quyết hiểm cảnh, bọn họ lại đang vì mặt mũi tôn nghiêm của mình mà tính toán chi li.
“Thiếu Chủ, ngài nói gì thì chính là thế.” Khải trưởng lão thở dài, chậm rãi nói, Ngao Kim thầm thở phào một hơi, muốn cái đám rồng chết bầm này cam tâm tình nguyện tiếp nhận trợ giúp của Vân Phong thật sự khó, Khải trưởng lão nhìn sang Vân Phong, “Ngươi nói không sai, nhưng lần này chúng ta thỏa hiệp cũng là vì Thiếu Chủ thôi.”
Vân Phong cười lạnh không nói gì nữa, Ngao Kim bất mãn gạt gạt mái tóc vàng, “Đừng láo nháo lảm nhảm nữa! Đều đã đến đủ hết chưa?”
Khải trưởng lão nhìn một lượt, gật đầu, “Đều đã đến đủ thưa Thiếu Chủ, không thiếu một ai cả.”
Ngao Kim gật đầu với Vân Phong, nàng nói, “Kế tiếp ta sẽ di dời các ngươi tới một nơi tuyệt đối an toàn, đợi đến khi tìm được mảnh đất phù hợp ở Vô Tận Hải, sẽ thả các ngươi ra ngoài lại.”
“Ý ngươi là Truyền Tống Trận?” Khải trưởng lão nói.
Ngao Kim phiền não, “Khải lão đầu, sao ông nói nhiều thế? Tất cả mọi người nghe kỹ cho lão tử. Sau khi Truyền Tống Trận sáng lên toàn bộ nhảy hết vào đó cho lão tử.”
Toàn bộ tộc nhân Long tộc lơ mơ khó hiểu, không biết sau khi họ nhảy vào sẽ tới nơi nào, nhưng Ngao Kim đã nói thì không thể không nghe lệnh. Thấy bọn họ đã chuẩn bị xong, Ngao Kim cắt lòng bàn tay mình, vỗ mạnh xuống không gian dưới chân Vân Phong. Máu màu vàng chậm rãi chảy xuôi, Vân Phong cũng dung nhập hơi thở của mình vào đó, Truyền Tống Trận dẫn tới tầng năm Long Điện mở ra.
“Xoẹt xoẹt!” Một luồng sáng chói mắt làm tán loạn mái tóc của Ngao Kim, hắn gào thét, “Nhảy ngay cho lão tử!”
“Vèo vèo vèo!” Dưới lệnh của hắn, tộc nhân Long tộc không hề phản đối nhảy vào ánh sáng, nhanh chóng bị nó nuốt chửng, nhìn các tộc nhân nhảy vào trong, Tiêu Linh có chút trẩn trương nói nhỏ, “Gia gia, Vân Phong có khi nào thừa cơ này…” Khải trưởng lão cũng nao nao trong lòng, nhưng mà ông hiểu, bây giờ Long tộc không còn con đường nào khác để đi.
Từng tộc nhân một nhảy vào Truyền Tống Trận Vân Phong và Ngao Kim hợp lực mở ra, nhìn từng người biến mất, vẻ mặt Ngao Kim giãn ra không ít, sau khi toàn bộ tộc nhân đã nhảy vào Truyền Tống Trận, nhìn lên sa mạc cát vàng trống rỗng trước mặt, Ngao Kim hít một hơi thật sâu, “Có tên rồng chết bầm nào nghe tiếng lão tử mà chưa tới không?”
Âm thanh vang vọng trong cốc hồi lâu, Ngao Kim và Vân Phong im lặng chờ một lát, “Xem ra không sót ai nữa.” Vân Phong nói, Ngao Kim gật đầu, hắn quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng, “Nha đầu, lần này nhờ có ngươi ở đây.”
Vân Phong cười, “Đừng khách khí với ta như thế, Sắc Kim đại thúc giúp ta không ít.”
“Mấy thứ đó tính là gì, không bằng lần trợ giúp này của ngươi cho ta, nha đầu, ta…” Ngao Kim muốn nói nhưng bị nàng gật đầu cắt đứt, nàng cười, “Không cần nhiều lời đâu, thật đó.”
Ngao Kim nhíu mày, sau đó cười phá lên một tràng, vỗ vỗ vai Vân Phong, “Được! Không nói nhiều lời!”
Ngao Kim tung người nhảy vào nguồn sáng, Vân Phong nhìn mái tóc vàng như đang phát sáng của hắn, nâng khóe môi tươi cười, nhìn Long Cốc trống rỗng lần cuối, tung người nhảy vào, sau khi ánh sáng nuốt chửng nàng liền biến mất, bên trong Long Cốc chỉ còn lại sự yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió còn có tiếng cát bay lạo xạo.
Mà không lâu sau hôm đó, Hồng Long phản bội và Huyết Hồn lẫn nữa xông vào Long Cốc, vốn là muốn cho Long tộc một đả kích nghiêm trọng rồi uy hiếp Ngao Kim giao mảnh bản đồ ra. Lại không ngờ Long Cốc đã biến thành một tòa thành hoang, chẳng có một con rồng nào cả.
Hồng Long kinh ngạc, Huyết Hồn cuồng nộ.
Hiện tại, thông qua Truyền Tống Trận, Long tộc tiến vào tầng năm Long Điện, sau khi vào không biết đây là đâu, chỉ biết đây là một khu vực rộng lớn bốn bề kín mít, toàn bộ tộc nhân Long tộc vào căn bản chẳng chiếm bao nhiêu diện tích. Dù toàn bộ rồng ở đây hóa chân thân, vẫn còn rộng dữ lắm.
“Nơi này là…” Tiểu Linh vừa bước vào liền cảm thấy quen thuộc, Long tộc có không ít người từng đặt chân tới Long Điện, nhưng không nhiều người tới được tầng năm, Hắc Long tộc Tiểu Linh là một trong số những người may mắn. Cho nên sau khi tới đây, trí nhớ Tiểu Linh tự động tìm hình ảnh đối chiếu, chỉ chốc lát sau đã biết đây là đâu.
“Long Điện… Nơi này là Long điện…” Tiểu Linh khó tin nhìn, mặc dù tầng năm đã thay đổi tướng mạo, nhưng không khí quen thuộc không hề thay đổi, đây chính là Long Điện nàng từng tới. Nhưng Ngao Kim ca ca chẳng phải đã nói… Long Điện mất rồi sao? Tại sao Truyền Tống Trận Vân Phong mở ra lại có thể vào được Long Điện?
“Tiểu Linh, nét mặt đó của con là sao?” Khải trưởng lão thấy mặt cháu gái mình lúc trắng lúc xanh, hỏi.
Tiểu Linh trợn mắt quay đầu lại, “Gia gia, đây là Long Điện! Là tầng năm Long Điện!”
“Con nói cái gì?” Khải trưởng lão thất kinh.
“Nơi này chính là Long Điện! Con từng qua nơi này rồi! Con nhớ rõ con đã đi qua trong này.” Tiểu Linh lo lắng tìm kiếm thứ gì đó, đột nhiên phát hiện ra, “Gia gia, nơi này từng là một tảng đá mà con bước qua. Không sai, đây chính là Long Điện, cực kỳ xác thực.”
Người Hắc Long tộc chấn động, Long Điện? Bọn họ lại thông qua Truyền Tống Trận của Vân Phong vào trong Long Điện? Đây là lý luận gì? Khải trưởng lão rối rắm đứng đờ ra, Thiếu Chủ nói Long Điện bị mất, nhưng lúc này họ lại đang đứng trong Long Điện, tại sao Truyền Tống Trận của Vân Phong… Chẳng lẽ Long Điện bị nàng trộm đi.
“Chắc chắn là chuyện tốt mà Vân Phong làm ra!” Đầu Tiểu Linh sáng lên, sau khi sâu chuỗi tiền nhân hậu quả, cuối cùng rút ra kết luận, “Truyền Tống Trận của nàng lại nối thẳng tới Long Điện, Ngao Kim ca ca nói Long Điện biến mất chắc chắn không gạt chúng ta. Chắc chắn là nàng ta! Nàng ta dùng thủ đoạn hèn hạ nào đó trộm đi Long Điện, chiếm thành của mình.”
Long tộc nghe thế hoàn toàn nổi giận, trong mắt họ Long Điện chính là đồ của Long tộc. Vân Phong lại dám lấy đi? Nàng thật to gan! Khải trưởng lão tâm tình phức tạp đứng tim, Tiểu Linh nói, “Gia gia, Long Điện vốn là đồ của Long tộc, Vân Phong chính là kẻ trộm. Bây giờ nàng đang dùng Long Điện tới giúp đỡ chúng ta, nàng căn bản không hề tốt bụng gì cả. Ngao Kim ca ca cũng bị nàng ta lừa rồi. Không chừng nàng ta đã uy hiếp ca ca gì đó. Hèn hạ! Vô sỉ!” Tiểu Linh giận dữ nhục mạ, các tộc nhân đồng ý, chỉ một thoáng đã đầy những tiếng mắng, rất nhiều Long tộc nhao nhao nói trả thù Vân Phong, để nàng trả lợi Long Điện, nhất thời làm tầng năm loạn thành một đoàn.
“Vân Phong, ngươi hèn hạ vô sỉ! Mau trả đồ lại cho Long tộc!” Tiểu Linh ngẩng đầu lên rống to, những tộc nhân Long tộc khác cũng thế, mọi người rít giận thành tiếng, toàn là lời phỉ báng nàng, đúng lúc này…
“Đám rồng nhóc con các người, da các ngươi ngứa đúng không?” Giọng Ngao Kim vang lên, Long tộc lập tức im lặng, Ngao Kim cuồng nộ đi tới, “Đám rồng chết bầm các ngươi, vừa nãy mới nói gì đó?”
“Ngao Kim ca ca! Nơi này là Long Điện, Long Điện không biến mất, là bị Vân Phong vô sỉ kia…”
“Câm mồm ngay cho lão tử!” Ngao Kim trừng mắt hung tợn nhìn Tiểu Linh, quét mắt một lượt các tộc nhân, trong lòng đang suy nghĩ nên nói thế nào về vấn đề Long Điện, làm sao để bọn rồng nhóc con này biết, Long Điện vốn không phải là đồ của Long tộc.
“Từng câu từng chữ lão tử nói sau đó, nghiêm túc nghe cho lão tử! Lão tử không muốn nhắc lại lần hai!” Ngao Kim ngoan lệ gầm lên, người Long tộc yên tĩnh, sắc mặt hắn nghiêm túc, giọng nói nghiêm nghị, “Long Điện này không phải đồ của Long tộc, Long Điện có chủ nhân của nó, mà bây giờ, chủ nhân của nó chính là Vân Phong.”
“Cái gì?” Người Long tộc lập tức bất mãn gầm lên, kêu gào bất bình, Long Điện là của Vân Phong? Làm sao vậy được? 2dlqd
Ngao Kim nghe trong nháy mắt toàn là tiếng la, hít một hơi thật sau, đột nhiên hét lớn, “Kẻ nào dám đi cãi lại, lão tử bới da kẻ đó lên. Con rồng chết bầm nào không tin thì cứ rống tiếp đi!” Uy áp Kim long cuồng mãnh kèm theo tiếng rồng gầm làm cả tầng năm Long Điện chấn động vang vọng, tiếng kêu của Ngao Kim không chỉ làm kinh hãi tộc nhân ở tầng năm, còn kinh động tới những người ở nơi khác trong Long Điện, tỷ như Mộc Thương Hải đang an tĩnh tu luyện ở tầng hai.
Khi âm thanh Ngao Kim rống mơ hồ vang tới, tầng hai chỗ Mộc Thương Hải hơi chấn động nhè nhẹ, tuy rằng chỉ có chút xíu nhưng vẫn khiến Mộc Thương Hải giật mình mở mắt ra, nghĩ là Long Điện xảy ra chuyện gì, nhưng giây kế tiếp bóng dáng Vân Phong xuất hiện trước mặt hắn.
“Động tĩnh vừa rồi là gì thế? Đã xảy ra chuyện gì?” Mộc Thương Hải khẩn trương nhìn nàng, thần thái lo lắng.
Vân Phong ho khan một tiếng rồi khoát tay, “Không có gì đâu, ta chỉ thả tạm vài thứ vào Long Điện thôi.”
“Thứ gì thế? Hình thể lớn lắm à? Phát ra tiếng động lớn như vậy?” Mộc Thương Hải nghi hoặc nhìn nàng, rất khó tưởng tượng nàng đã bỏ cái gì vào, mà động tĩnh lớn tới nỗi ở tầng hai cũng cảm ứng được.
Vân Phong ngẫm nghĩ, bật cười, “Cũng không có gì ghê gớm lắm, sớm muộn gì cũng yên tĩnh lại thôi.” Nghĩ tới tình huống ở tầng năm Long Điện, nàng đánh ngáp, có thể để đám rồng kia im lặng chỉ có Sắc Kim đại thúc thôi, giống như những đứa trẻ vậy, có thể khiến bọn họ nghe lời chỉ có giáo viên chủ nhiệm.
Mộc Thương Hải vẫn không hiểu, trong đầu suy nghĩ Vân Phong đã bỏ thứ gì vào. Nàng miễn cưỡng ngồi xuống đất, khẽ nhế
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.