Khi Vân Phong tỉnh lại, Khúc Lam Y đã rời đi được ba ngày. Mỹ nhân vẫn luôn nhắm mắt ngủ yên trên giường, cuối cùng lông mi cũng khẽ lay động. Nhục Cầu ngồi bên cạnh má của Vân Phong giật mình ngồi dậy, móng nhỏ vươn đến gãi nhẹ vài cái lên mặt Vân Phong, mắt to đảo một vòng, xác định được đúng là lông mi của Vân Phong khẽ run rẩy, kêu to: “Phong Phong!”
“Vân Phong!” Mộc Thương Hải chầu chực ở một bên nghe thấy tiếng kêu của Nhục Cầu lập tức mừng rỡ, đứng dậy vội vàng đi đến bên giường Vân Phong, nhìn lông mi lay động, biết được nàng sắp tỉnh.
“Phong Phong na, na na.” Nhục Cầu khẽ gọi, thỉnh thoảng lấy móng vuốt gãi nhẹ vài cái, lông mi của Vân Phong rung mạnh, mắt đen vẫn luôn đóng chặt cuối cùng cũng đã mở ra.
“Phong Phong!” Cơ thể Nhục Cầu vươn ra phía trước, toàn bộ cơ thể béo núc ních dán lên mặt Vân Phong. Bộ lông mềm mại khiến mặt Vân Phong rất nhột, không nhịn được phải giơ tay nhấc Nhục Cầu đang ở trên mặt lên.
Vân Phong nhìn ánh mắt lóe sáng của Nhục Cầu trước mắt, bất đắc dĩ cười: “Nhục Cầu, ngươi làm ta nhột quá đấy.”
“Na na!” Nhục Cầu vui sướng kêu một tiếng. Thấy Vân Phong tỉnh lại, cơ thể nhỏ nhắn uốn éo vài cái, cái đuôi xù xù sau mông cũng nhẹ nhàng quét qua mu bàn tay Vân Phong. Vân Phong cười ha ha, nửa người ngồi dậy cũng thấy được vẻ mặt vui vẻ của Mộc Thương Hải.
“Vân Phong, muội tỉnh rồi.” Mộc Thương Hải nhẹ nhàng nói một câu.
Vân Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1102185/quyen-5-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.