Chương trước
Chương sau
“Ồ? Tiểu tử, vậy mà ngươi lại là Ma pháp sư ám hệ?” Người mặc hắc bào nhìn Ám nguyên tố xuất hiện trên tay Khúc Lam Y, mắt loé lên, hứng thú vô cùng. Ba vị trưởng lão Vân gia thấy Khúc Lam Y dùng Ám nguyên tố thì đều chấn động.
Đôi môi mỏng khẽ cười, mắt hiện lên tơ máu, ngọc bội màu đen trong tay Khúc Lam Y dần thẩm thấu vào ngọc bội màu trắng, ngọc bội màu trắng phát ra tiếng dã thú gầm gừ. Người mặc hắc bào nghe tiếng thú gầm này thì đột nhiên tái mặt, sợi tơ màu đen đang cầm trong tay cũng siết chặt, cổ Vân Phong lại bị siết lấy, sắc mặt nàng trắng bệch, nhìn hai mắt Khúc Lam Y đang nhuốm đỏ.
“Lam, Lam Y...” 
Nghe Vân Phong gọi, lửa giận trong lòng Khúc Lam Y lại bùng lên. Hắn biết Tiểu Phong Phong lo hắn dùng Ám nguyên tố quá độ sẽ xảy ra chyện, nhưng hắn không thể đứng yên nhìn kẻ khác chạm vào nữ nhân của hắn.
“Hừ! Lão phu không sợ ngươi đâu!” Người mặc hắc bào hừ lạnh, Ám nguyên tố trong tay dọc theo sợi tơ đen đánh thẳng lên người Vân Phong.
Vân Phong thấy cảm giác lạnh băng bao phủ cả người mình, cơn lạnh ấy như thể muốn đóng băng cả linh hồn nàng. 
“Lão già, ngươi chán sống rồi!” Khúc Lam Y quát, năm ngón tay đang nắm ngọc bội siết chặt, một giọt máu tươi chảy ra thấm vào ngọc bội màu trắng. Ngay lập tức, một tiếng thú gầm chưa từng có như truyền từ trên trời xuống, dường như muốn phá tan cả không trung.
Ngọc bội màu trắng trong tay Khúc Lam Y đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, như một mặt trời nhỏ dâng lên, ánh sáng đó làm mọi người không mở mắt ra nổi. Từ ánh sáng như toát ra lời nhắc nhở, có một con dã thú khổng lồ từ thời viễn cổ đang ở trong đó.
Người mặc hắc bào đột nhiên nheo mắt, hoảng sợ. Đây là Quang nguyên tố. Quang nguyên tố cực mạnh vậy mà lại do Ám nguyên tố dẫn ra. Còn nữa, rốt cuộc thứ chui ra từ miếng ngọc bội màu trắng đó là gì... 
“Giết lão đi.” Mặt Khúc Lam Y khát máu, sát ý lạnh lùng lan toả. Cái bóng khổng lồ toát ra từ ngọc bội màu trắng hoá thành luồng ánh sáng xông thẳng vào người mặc hắc bào.
Tay người mặc hắc bào nắm chặt, người lóe lên, thân thể bị bọc trong quả cầu ánh sáng khổng lồ vồ hụt, Vân Phong bị người mặc hắc bào bắt giữ cũng bị tung lên không.
“Xông lên!” Đại trưởng lão Vân gia đột nhiên quát, ba vị trưởng lão cùng lúc xông tới cướp Vân Phong về. 
Người mặc hắc bào thấy vậy cười to: “Khặc khặc khặc, chỉ bằng các ngươi!” Áo bào kì dị mở to, tinh thần lực khổng lồ từ trong áo xông ra, ba vị trưởng lão Vân gia tránh được, Vân Phong nhắm chặt mắt. Người mặc hắc bào này thực lực rất mạnh, còn cao hơn cả ba vị trưởng lão của Vân gia.
Sắc mặt Khúc Lam Y căng thẳng: “Tôn Thần cấp sáu... Bổn thiếu gia xem thường ngươi rồi!”
Ánh sáng khổng lồ đổi hướng, thân hình to lớn như tia chớp lao lại gần, người mặc hắc bào cười, lách mình né tránh. Xem ra tia sáng khổng lồ kia tạo thành áp lực không nhỏ. Ba vị trưởng lão Vân gia lại gia nhập cuộc chiến, dù không thể gây thương tích gì cho người nọ, nhưng ít nhất có thể giúp phân tán sự chú ý. 
“Chủ nhân, thả chúng ta ra đi!” Bốn con ma thú khế ước không ngừng kêu gào trong đầu Vân Phong. Vân Phong lại không trả lời.
“Vân Phong, mau thả lão tử ra, có nghe không!”
“Tiểu Phong, Tiểu Phong! Yêu Yêu không muốn người xảy ra chuyện, thả chúng ta ra đi, được không!” 
“Chủ nhân, chủ nhân!”
Vân Phong nghe bốn con ma thú lo lắng nôn nóng trong đầu mình, quyết tâm cắt đứt truyền âm, nhìn gương mặt như vỏ cây khô quắt của người mặc hắc bào. Lão ta là Tôn Thần cấp sáu, bốn con ma thú đi ra cũng chẳng giúp được gì, huống hồ tinh thần lực của nàng lúc này đã gần như cạn kiệt.
“Khặc khặc khặc, chỉ bằng các ngươi vẫn không làm gì được lão phu đâu! Tiểu tử, ngươi quả thực có chút bản lĩnh, nhưng trong mắt lão phu cũng chẳng đáng gì cả.” Người mặc hắc bào siết chặt sợi tơ đang quấn lấy Vân Phong, lẩn trốn rất nhanh. 
Mắt Khúc Lam Y không ngừng nhuốm đỏ, máu tươi thấm ra thẩm thấu vào miếng ngọc trắng cũng ngày càng nhiều. Thao túng lão già trong ngọc bội tốn rất nhiều khí lực, Tôn Thần cấp sáu... với hắn bây giờ có hơi khó giải quyết.
“Cho dù như thế, bổn thiếu gia cũng không thể để ngươi mang nàng đi!” Tay siết thật chặt, dã thú khổng lồ bọc trong ánh sáng ngửa đầu, phát ra tiếng gầm rung trời. Tiếng gầm này như đánh thẳng vào linh hồn, khiến linh hồn cũng phải run lên.
“Xoạt!” 
Tia sáng màu trắng bị nứt, một cái sừng khổng lồ chui ra, ngay sau đó là đôi mắt lóng lánh ánh sáng. Người mặc hắc bào trừng to mắt, Vân Phong cũng rùng mình. Dã thú khổng lồ này... rốt cuộc... là con gì?
Đôi mắt lóng lánh lộ ra uy nghiêm nói không nên lời. Vân Phong thấy tim mình suýt ngừng đập, uy áp khổng lồ phả vào mặt. Áo đen trên người lão già không gió vẫn tung bay, Ám nguyên tố không ngừng tuôn ra từ áo đen như bát mực.
Một tiếng gào rú vang lên, cột sáng chói mắt từ ánh mắt khổng lồ phun ra. Người mặc hắc bào cắn chặt răng, áo đen điên cuồng bay lên. Ám nguyên tố không ngừng tuôn ra bay về phía cột sáng, trắng đen va mạnh vào nhau. 
Dòng khí mạnh mẽ từ nơi hai luồng đen trắng va chạm nhau lan ra, ba vị trưởng lão Vân gia bị cuốn bay, cả đại trạch Vân gia cũng bị phá hơn nửa. May mà mọi người trong Vân gia đều đã được chuyển tới nơi khác, không thì họ sẽ tổn thất nặng nề.
“Rốt cuộc đó là thứ gì...” Ba vị trưởng lão Vân gia đứng lại, nhưng ít nhiều đều bị sức mạnh vừa rồi làm bị thương. Ba người ôm ngực hoảng sợ nhìn hai luồng khí đen trắng đang quấn nhau giữa không trung, như hai con rồng đang quấn chặt lấy nhau, quyết tử chiến.
“Ám nguyên tố và Quang nguyên tố vốn là đối thủ một mất một còn... Nhưng tiểu tử đó...” Đại trưởng lão Vân gia nhìn lướt qua dáng người tuấn tú của Khúc Lam Y, mãi sau vẫn không nói thêm gì. Hai vị trưởng lão khác như ngộ ra gì đó, nhìn Vân Phong vẫn đang bị trói, lo lắng không thôi. 
“Nha đầu làm sao đây, chúng ta phải làm sao để cứu nó ra? Đòn tấn công này dù có thể tạm thời doạ lão ta, nhưng tuổi tiểu tử đó quá nhỏ, không giữ được lâu đâu. Chúng ta không thể trơ mắt nhìn Vân Phong bị bắt đi!”
“Ta thấy... Ba chúng ta phải có tự giác sẽ bỏ mạng ở đây.” Nhị trưởng lão Vân gia cười, nhắc tới cái chết nhưng ông lại bật cười: “Vì tiểu nha đầu, ba lão già chúng ta cho dù chết, cũng coi như đáng giá.”
Đại trưởng lão Vân gia cười, gật đầu: “Không sai. Chỉ cần có nha đầu đó, dù không có ba chúng ta, Vân gia vẫn sẽ bình an.” 
Tam trưởng lão Vân gia cười, thẳng lưng: “Đại ca nói không sai. Lúc trước đệ không có bao nhiêu hy vọng với người khởi động được Vân gia lệnh. Nhưng có nha đầu này và Vân Tường, chúng ta ta coi như an tâm được rồi.”
Ba vị trưởng lão Vân gia cùng cười, mắt dấy lên ý chí kiên định. Nếu cái chết của họ có thể đổi lấy bình an cho Vân Phong, ba lão già họ xem như chết có ý nghĩa. Chỉ cần có Vân Phong, Vân gia sẽ không sụp đổ, Vân gia sẽ vùng lên được.
Ba vị trưởng lão Vân gia lại điên cuồng xông lên, Khúc Lam Y vừa thấy đã biết họ muốn làm gì, lòng thầm cảm thấy kính trọng. Chợt hắn lảo đảo, máu tươi tràn ra khoé miệng. Nhìn cái sừng và con mắt khồng lồ chui ra từ ánh sáng, Khúc Lam Y tự giễu, hắn vẫn không biết lượng sức mình, chẳng ngờ chỉ thả ra một phần nhỏ, cũng khiến hắn thành ra như vầy. 
“Khúc Lam Y!” Mộc Thương Hải sợ hãi kêu to, ngay sau đó tung người lên xuất hiện cạnh hắn, thấy miệng hắn thấm máu thì ngạc nhiên. Lại nhìn trạng thái của Vân Phong trên không, Mộc Thương Hải trừng to mắt: “Là bọn họ!”
“Ngươi tới đúng lúc lắm.” Khúc Lam Y nôn máu trong miệng ra, mùi máu lan tràn trong miệng: “Có thể lợi dụng sức mạnh không gian cắt đứt Ám nguyên tố không?”
Mộc Thương Hải ngẩn ra: “Ta không biết, nhưng ta có thể thử!” Đôi mắt màu bạc trợn to, tay Mộc Thương Hải đè lên con mắt dị sắc của mình, không gian quanh sợi tơ đen đang trói Vân Phong bắt đầu uốn khúc. 
Không gian uốn khúc, Mộc Thương Hải đến rồi! Vân Phong chuyển mắt, nhìn thấy Mộc Thương Hải đứng bên cạnh Khúc Lam Y. Ngay sau đó nàng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của hắn và khoé miệng còn dính máu. Lam Y! Trong lòng Vân Phong run lên, hắn vì khống chế ma thú trong ngọc bội màu trắng chắc hẳn đã tiêu hao không ít tâm lực. Nhưng thực lực của người mặc hắc bào quá cao, không tạo thành bao nhiêu thương tổn cho lão cả.
Ba vị trưởng lão! Vân Phong lại chuyển mắt, lập tức thấy ba vị trưởng lão Vân gia liều lĩnh lao đến. Có lẽ là huyết mạch tương liên, tâm ý tương thông, chỉ một khắc Vân Phong đã hiểu được ý của họ, họ muốn hy sinh bản thân để bảo vệ nàng.
Cảm giác nóng cháy bùng lên trong lòng, họ liều mạng vì nàng. Những người bảo vệ nàng từ tận đáy lòng, nàng không thể khiến họ xảy ra chuyện được. 
Ba vị trưởng lão không thể xảy ra chuyện, Lam Y không thể xảy ra chuyện, Mộc Thương Hải không thể xảy ra chuyện, Vân gia càng không thể xảy ra chuyện! Trong đầu Vân Phong lần lượt xuất hiện suy nghĩ này. Tâm niệm khổng lồ dâng lên, nàng không thể đợi chết thế này, nàng không thể bó tay chịu trói.
Ánh sáng chợt loé lên soi rõ thế giới của Vân Phong, mắt Vân Phong rực sáng. Đúng rồi, nàng còn một con át chủ bài đã lâu chưa dùng tới.
“Không được! Dù có thể uốn cong không gian, nhưng vẫn không thể cắt đứt được Ám nguyên tố!” Mộc Thương Hải nhìn không gian bị uốn cong, trán toát mồ hôi. Khúc Lam Y cũng nhíu mày, rốt cuộc nên làm gì đây. 
“Á!” Lại phun máu, Khúc Lam Y lảo đảo mấy cái, Mộc Thương Hải vươn tay đỡ hắn: “Ngươi không thể dùng Ám nguyên tố nữa! Mặc dù ta không biết trong ngọc bội màu trắng này nhốt ma thú gì, nhưng muốn khống chế nó thì ngươi phải tốn sức rất nhiều. Cho dù mạnh đến thế nào, ngươi cũng sẽ bị nó hút cạn! Vân Phong cũng sẽ không muốn ngươi như vậy.”
Khúc Lam Y cắn răng, nhìn chòng chọc người mặc hắc bào đang giao chiến với cự thú ánh sang. Hắn chỉ có thể ngăn cản, Tôn Thần cấp sáu... Đến cùng phải làm sao mới thoát được tình cảnh hiện tại.
“Nhục Cầu!” 
Tiếng hô to xé rách không khí, Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải đều giật mình, hai người ngước mắt lên nhìn Vân Phong. Nhục Cầu vẫn luôn nôn nóng nghe gọi cũng giật mình, như được tiếp sức, bóng trắng nhanh chóng xuất hiện.
“Na, Phong Phong na!”
Nhục Cầu dùng tốc độ không tưởng chạy tới trước mặt Vân Phong, muốn nhào qua lại bị Vân Phong trừng. Vân Phong ngoái đầu nhìn trưởng lão đang chạy tới chỗ mình, cười ấm áp: “Ba vị trưởng lão, ta sẽ không sao!” 
Ba vị trưởng lão Vân gia nghe thế như nhận ra gì đó, cả ba lập tức dừng lại: “Đại ca, nha đầu đó nói có thật không?”
Đại trưởng lão Vân gia nhìn một lúc, cuối cùng cười khẽ, mắt hiện lên vẻ vui mừng và an tâm: “Chắc nha đầu đó đã nghĩ tới cái gì rồi.”
“Na na!” Nhục Cầu kêu một tiếng. 
Vân Phong nhếch miệng nhìn không gian uốn khúc quanh sợi tơ đen, ý cười trong mắt càng đậm hơn: “Nhục Cầu, đụng nát nó!”
Vân Phong ra lệnh, người Nhục Cầu tung người một cái, mắt loé sáng, lập tức xông lên đụng vào không gian uốn khúc.
“Răng rắc!” Tiếng nứt vỡ vang lên. 
Mộc Thương Hải hết hồn: “Chỗ không gian uốn khúc bị gãy!”
Khúc Lam Y hơi nheo mắt, môi khẽ cong lên. Quả nhiên Tiểu Phong Phong không khiến hắn thất vọng, vào lúc này mà nàng vẫn còn nghĩ ra được cách như vậy.
“Bộp!” 
Sợi tơ đen trói Vân Phong vì chỗ không gian uốn khúc bị đụng mạnh, theo kẽ hở không gian bị kéo đứt. Người Vân Phong ngã xuống dưới, Khúc Lam Y tung người nhảy lên đón lấy nàng nhưng ba vị trưởng lão Vân gia đã kịp chạy qua, đón được thân thể đang rơi xuống của nàng.
“Nha đầu, có sao không?” Đại trưởng lão Vân gia đón được Vân Phong, nhìn gương mặt tái nhợt của nàng thở phào một hơi, nhị trưởng lão và tam trưởng lão Vân gia cũng yên tâm hẳn.
Khúc Lam Y bay tới, đôi mắt màu máu đột nhiên thay đổi, trở về màu đen. Thấy trên người Vân Phong vẫn còn tơ đen, tia sáng trong tay hắn loé lên. 
“Để ta!” Quang nguyên tố mạnh mẽ ấm áp thay đổi hoàn toàn Ám nguyên tố vô chủ trên người Vân Phong.
Vân Phong nhếch môi nhìn gương mặt tái nhợt của Khúc Lam Y, đau lòng không nói nên lời. Khúc Lam Y cười, mắt lộ ra tình cảm chỉ có hai người mới hiểu. Lúc mắt đỏ biến mất, dã thú khổng lồ đang chiến đấu với lão già áo đen cũng biến mất theo.
“Vậy mà các ngươi lại có thể chặt đứt được Ám nguyên tố của lão phu?” Người mặc hắc bào nhìn sợi tơ đen đã đứt trong tay, nheo mắt, gương mặt khô quắt như vỏ cây vặn vẹo, Ám nguyên tố dày đặc tuôn ra. 
“Khặc khặc khặc! Lão phu nên lấy mạng tất cả các ngươi. Như vậy cũng có thể bớt lo hơn!”
Mọi người đều hiểu lúc này người mặc hắc bào muốn ra đòn cuối cùng. Đòn cuối cùng của Tôn Thần cấp sáu, họ không thể đỡ nổi. Ba vị trưởng lão Vân gia sắc mặt nặng nề đẩy Vân Phong ra sau lưng bảo vệ. Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải cũng đứng chắn trước Vân Phong. Cả Nhục Cầu cũng hùng dũng oai vệ chắn trước Vân Phong. Tất cả mọi người đều muốn bảo vệ Vân Phong ở sau lưng mình.
Vân Phong nhìn mấy bóng lưng này, mắt cay xè. Trước sống chết, không ai vứt bỏ nàng, không ai rời bỏ nàng cả. 
Mạnh mẽ đè nỗi chua xót trong lòng xuống, thân thể lấy lại được tự do cựa vài cái, tay khẽ chuyển động, một lá bùa cổ xưa xuất hiện trong tay Vân Phong. Đây là thứ cuối cùng sư tôn tặng nàng trong Long Điện, ba lá bùa sức mạnh. Thứ phong ấn trong này chính là sức mạnh của sư tôn.
“Khặc khặc khặc! Nạp mạng cho lão phu.” Cùng với tiếng cười điên cuồng làm người người run rẩy là Ám nguyên tố dày đặc xông tới xen lẫn tinh thần lực hùng hậu. Sắc mặt mọi người đều nặng nề, phút cuối cùng, dù chết cũng vẫn không rời khỏi.
“Vân Phong ta từng nói, ai dám đụng đến Vân gia, ta sẽ trả lại gấp trăm lần!” Tiếng quát lạnh lùng vang lên, nàng nhún người nhảy lên trước. 
“Vân Phong!”
“Tiểu Phong Phong!”
“Phong Phong na!” 
Mọi người không ngờ lúc này Vân Phong còn sức nhảy lên. Vẻ mặt kiên quyết quả cảm này có nghĩa là sao? Khúc Lam Y bối rối muốn kéo nàng xuống, nhưng chợt nhìn thấy trong tay nàng có một lá bùa cổ xưa.
Đó là...
“Khặc khặc! Vân Phong, lần này lão phu nhất định phải dẫn ngươi về!” 
Vân Phong cười lạnh lùng, nắm chặt lá bùa trong tay: “Dẫn ta về? Chờ lão còn mạng rồi hãy tính!”
“Ngươi nói cái gì?” Người mặc hắc bào nheo mắt, trong lòng khinh thường. Tiểu nha đầu này sắp chết đến nơi còn không biết cầu xin tha thứ. Được lắm, nếu nàng ta không muốn sống, lão không ngại mang một cái xác về. Chắc chắn họ sẽ có cách khiến cái xác của nàng ta trở nên hữu ích.
“Vậy ngươi cũng nạp mạng đi!” 
Hắc bào trên người lão lại cuốn lên. Nhìn Ám nguyên tố đầy trời, Vân Phong cười lạnh lùng. Không gian tinh thần trong cơ thể điên cuồng vận chuyển. Tinh thần lực của nàng sau khi dung hợp năm hệ đã cạn sạch, giờ trong không gian tinh thần không còn bao nhiêu cả, dù tiếp tục sẽ có nguy cơ bị hút khô. Nhưng nàng phải làm, vì bảo vệ những người thân yêu này, dù có mất mạng nàng cũng phải bảo vệ cho bằng được.
“Ta giúp nàng!”
Giọng nói ấm áp của Khúc Lam Y vang lên bên tai Vân Phong, ngay sau là đó đôi bàn tay ấm áp bao phủ tay nàng. Vân Phong gật đầu, hai người nhìn nhau cười, ánh mắt giao hoà, hai luồng tinh thần lực mãnh mẽ tụ hội, dũng mãnh tiến vào lá bùa trên tay Vân Phong. 
“Đùng!”
Chấn động mạnh từ trong tay Vân Phong lan ra, mắt nàng loé lên. Lá bùa đã khởi động rồi, nhưng sức mạnh tinh thần còn chưa đủ. Khúc Lam Y cắn chặt răng, trong lá bùa này phong ấn sức mạnh mạnh tới thế nào, tinh thần lực của hắn cộng thêm Tiểu Phong Phong cũng không thể khởi động hoàn toàn. Nhưng từ chấn động vừa rồi là biết sức mạnh này không thể khinh thường.
“Đùng đùng đùng…” Tinh thần lực tràn vào trong, lá bùa trong tay Vân Phong dao dộng càng mạnh hơn, càng rõ ràng hơn. Một luồng sức mạnh mơ hồ từ trong đó lan ra. 
Ba vị trưởng lãoVân gia cảm nhận được này sự dao dộng của sức mạnh mơ hồ này đều ngạc nhiên trừng mắt. Dao động sức mạnh này tuy nhỏ, nhưng năng lượng ẩn chứa trong đó lại vô cùng khổng lồ. Nhục Cầu trừng to mắt nhìn, trong đôi mắt màu đen lướt qua tia sáng. Mộc Thương Hải bởi vì có sức mạnh không gian đặc thù, nên có thể cảm nhận được chi tiết của sức mạnh này, trong lòng gã chấn động không thôi. Vân Phong lấy lá bùa đó ở đâu ra?
“Đây là cái gì? Bùa à?” Người mặc hắc bào cũng nhạy bén phát hiện dao động sức mạnh đang lan toả, nhưng dao động sức mạnh này với lão mà nói hoàn toàn không đáng nhắc tới. Lão là Tôn Thần cấp sáu. Đám người đối diện cộng lại còn không xứng làm nửa đối thủ của lão, huống chi chỉ dựa vào lá bùa nhỏ xíu đó? Buồn cười!
Người mặc hắc bào cất tiếng cười to, tung người nhảy lên, Ám nguyên tố cũng theo đó bùng lên lao về phía Vân Phong: “Vân Phong, lão phu nhận lấy mạng của ngươi đây!” 
Vân Phong và Khúc Lam Y nhắm chặt mắt, tinh thần lực lại tiếp tục đổ dồn vào trong lá bùa. Lá bùa rung lên thật mạnh.
“Đùng…” Một tiếng nổ cực lớn vang lên, lá bùa thoát khỏi tay Vân Phong, xoay tròn trên không.
Dao động sức mạnh khổng lồ không ngừng lan ra từ lá bùa. Người mặc hắc bào biến sắc giật mình, lòng run lên, năng lượng này… Năng lượng đẳng cấp này chẳng lẽ là… 
Một luồng năng lượng tinh thần khí thế bức người ập tới, như sóng biển muốn nhấn chìm tất cả. Vân Phong và Khúc Lam Y  híp mắt, cảm thụ được tinh thần lực khổng lồ làm lòng người run rẩy. Vân Phong khiếp sợ, Khúc Lam Y cũng vậy.
“Đây là, đây là… Không thể nào, không thể nào!” Người mặc hắc bào khàn giọng quát một tiếng.  Ám nguyên tố trực tiếp bị tinh thần lực như sóng nhấn chìm, tán loạn khắp nơi, như cát bị vung vãi sau đó tan biến sạch sẽ.
“Lão phu không tin!” Người mặc hắc bào khàn giọng gào, ngay sau đó từ xa truyền tới tiếng thét. Mọi người đều bị tình thế thay đổi bất ngờ làm hết hồn. 
Năng lượng tinh thần mạnh vậy, đủ để hủy thiên diệt địa. Cường giả Tôn Thần cấp sáu cũng bị luồng năng lượng đó đánh bại.
Vân Phong đang thầm run rẩy, sư tôn, đây chính là sức mạnh của sư tôn. Chỉ một cái bùa đã dễ dàng đánh lui người mặc hắc bào. Chẳng trách sư tôn có được Long Điện, chẳng trách sư tôn có thể trở thành Triệu hồi sư đầu tiên có Long tộc làm ma thú khế ước. Cũng chỉ người như sư tôn mới có thể thách thức thứ gọi là huyễn thú đó.
Chỗ người mặc hắc bào vừa đứng, Ám nguyên tố bay tán loạn rồi biến mất. Sau khi hoàn thành đòn tấn công, sức mạnh tinh thần khổng lồ nọ cũng nhanh nhóng tan đi. Sau khi mọi thứ chấm dứt đã không còn nhìn thấy bóng người mặc hắc bào nữa. 
Mộc Thương Hải nheo mắt, nhìn vị trí nào đó trong không gian: “Tiếc quá, lão trốn rồi. Cưỡng chế xé không gian chạy trốn. Không ngờ bọn họ cũng biết không ít về sức mạnh không gian.”
Khúc Lam Y khinh thường hừ một tiếng. Không chết đúng là đáng tiếc, nhưng có thể chạy thoát cũng coi như mạng lớn. Trúng đòn tấn công mạnh vậy không trốn cũng đừng mong sống nổi.
“Á!” Vân Phong thấy đầu choáng váng, hai mắt tối sầm, người mềm oặt ngã vào lòng Khúc Lam Y. 
“Tiểu Phong Phong!” Khúc Lam Y trừng mắt, lập tức kiểm tra thương thế cho nàng. Khi phát hiện tinh thần không gian trong cơ thể Vân Phong hoàn toàn bị rút cạn, sắc mặt hắn khó coi cực kì: “Ba vị trưởng lão, Tiểu Phong Phong giờ khá nguy hiểm, chúng ta phải về ngay.”
Ba vị trưởng lão Vân gia gật đầu, mọi người từ không trung đáp xuống đất. Khúc Lam Y ôm chặt Vân Phong trong lòng. Nhục Cầu cũng lo lắng vứt sạch hiềm khích lúc trước đứng trên vai Khúc Lam Y, đôi mắt to tròn lo lắng nhìn Vân Phong. Dù đại trạch Vân gia đã bị huỷ một nửa trong trận chiến vừa rồi, nhưng Vân gia lại không có ai bị thương cả.
“Vân Phong!” 
Vân Tường là người đầu tiên chạy ra. Nàng cũng có cảm nhận được trận chiến vừa rồi. Mộc Thương Hải và Khúc Lam Y đều chạy qua giúp, nhưng dù nàng rất lo lắng cho Vân Phong, lại biết mình không giúp được gì, chỉ có thể bảo vệ những người còn lại trong Vân gia, đó mới là giúp đỡ cho Vân Phong
“Vân Phong, ngươi làm sao vậy?” Vân Tường thấy mặt Vân Phong tái nhợt không có chút máu, hít sâu một hơi. Khúc Lam Y không rảnh trả lời, chỉ vội vàng ôm Vân Phong vào trong. Hắn cần một chỗ yên tĩnh giúp Phong Phong khôi phục.
“Đại trưởng lão!” Người Vân gia đều lục tục chạy ra, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Vân Phong, ai ai cũng biến sắc: “Đại trưởng lão, Vân Phong sẽ không sao chứ?” 
“Đại trưởng lão, Vân Phong xảy ra chuyện gì vậy?”
Người Vân gia đều lo lắng hỏi, Mộc Thương Hải vội vàng đi theo Khúc Lam Y vào trong. Ba vị trưởng lão thì ở ngoài trấn an mọi người: “Nha đầu Vân Phong không sao, các ngươi yên tâm đi.”
“Chỉ có điều nàng quá liều mạng, dùng tinh thần lực quá độ, nghỉ ngơi khôi phục là không sao rồi.” Đại trưởng lão trấn an giúp người Vân gia yên tâm hơn. Chỉ có điều mọi người đều tỏ ra không thoải mái: “Là vì bảo vệ chúng ta, Vân Phong mới liều mạng như vậy!” 
“Phải! Nếu không phải chúng ta quá vô dụng, sao Vân Phong lại phải một mình liều mạng như vậy! Đều là chúng ta hại nàng.”
Vân gia ai cũng thấy tự trách. Ba vị trưởng lão vui mừng nhìn cảnh này, nha đầu Vân Phong nghe được chắc sẽ rất vui mừng, những người nàng bảo vệ đã không khiến nàng thất vọng. Vân Tường đứng một bên căng cứng người, trong lòng kìm nén. Là người nổi bật nhất trong giới trẻ Vân gia, nàng không giúp được gì, trong lòng thấy rất hổ thẹn.
Nhị trưởng lão Vân gia vỗ vai Vân Tường: “Đừng nghĩ nhiều. Vân gia gặp nạn, không ai bị thương là thắng lợi to lớn nhất rồi.” 
“Phải! Ai muốn làm hại Vân gia, đừng mơ tưởng!”
“Phải! Không sai!”
Chán chường trong lòng Vân Tường bị xua tan. Giờ không phải lúc có thể chán nản. Hiện giờ Vân gia gặp kiếp nạn, vậy con đường phải đi sau này cũng sẽ không bằng phẳng gì. 
“Đại trưởng lão, từ hôm nay trở đi, mọi người trong Vân gia sẽ cố gắng tu tập, để sớm ngày tăng thực lực của mình lên, bảo vệ Vân gia.”
Một câu này của Vân Tường nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người. Ba vị trưởng lão Vân gia vui mừng gật đầu: “Qua một thời gian nữa Vân gia sẽ về Nội vực, chúng ta tranh thủ lúc này nghỉ ngơi lấy lại sức, những kẻ khác sẽ không dám dễ dàng tới Vân gia gây rắc rối. Được rồi, các ngươi trở về đi.”
Đại trưởng lão nói một câu giao cho người Vân gia tin tưởng và trách nhiệm. Người Vân gia đi hết rồi, ba vị trưởng lão Vân gia yên lặng đứng ở chỗ cũ. Ba người nhìn nhau, trong đầu toàn là lá bùa lúc nãy Vân Phong lấy ra: “Đẳng cấp tinh thần lực lá bùa đó thả ra…” 
Đại trưởng lão Vân gia gật đầu: “Có thể đánh lui Tôn Thần cấp sáu, tức là sức mạnh đó đã vượt ngoài cấp Tôn Thần!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.