Chương trước
Chương sau
Kết quả trận chiến của Vân Phong làm cho hiện trường đóng băng mất một lúc lâu. Thắng bại là chuyện thường trong nhà binh, nhưng mà sinh tử lại không phải chuyện thường xảy ra. Đây là thi đấu giao lưu học viện mà thôi, có cần phải xuống tay nặng như vậy không? Tuy nhìn thủ đoạn của Vân Phong có vẻ tàn nhẫn, nhưng tự có lý do của nàng. Sườn núi của Tinh Vân và Tụ Tinh đã bị chiếm đoạt, nếu như không làm cho Tinh Vân tổn thất vốn gốc trong lần giao lưu này, e là về sau Tụ Tinh không thể ổn định được. Lí do vì sao Vân Phong chuyên chọn Triệu hồi sư để hạ thủ, đương nhiên là rõ ràng.
Loại Triệu hồi sư này là tài nguyên trân quý, thiếu một cái chính là một cái, bồi dưỡng lại có thể nói là khó càng thêm khó. Nếu như Tinh Vân vẫn muốn gây phiền phức cho Tụ Tinh, vậy nhất định phải gánh vác hậu quả tổn thất Triệu hồi sư. Một khi Triệu hồi sư bị tổn thất hết, Tinh Vân cũng sẽ hoàn toàn xong đời.
Ban đầu vốn ba viện cũng không muốn đặt tên phân trên dưới. Thử nghĩ xem, nếu như Triệu hồi sư trong Tinh Vân biến mất, tình cảnh đó sẽ như thế nào, làm gì có mặt mũi mà đặt chân vào trong ba viện? Sớm muộn gì ba viện cũng sẽ biến thành hai viện mà thôi. Tinh Vân đương nhiên cũng biết đạo lý này, những người khác ở Tụ Tinh có thể không hề gì, nhưng một khi chống lại Vân Phong, kết quả chỉ có một: chết! 
Tám trận đấu đầu vẫn đang tiếp tục, nhưng khung cảnh có chút tẻ nhạt. Rất rõ ràng trận đấu của Vân Phong làm cho mọi người đến bây giờ vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Trong thanh thế không nóng không lạnh, trận đấu tranh giành tám hạng đầu tạm thời đi đến đoạn kết. Hôm nay có tám người xuất chiến, đối thủ của Thiên Quỳ là tuyển thủ của Hoa Phong, có thể nói là thắng một bậc. Còn hai tuyển thủ còn lại của Tụ Tinh thì vốn chưa khai chiến đã chủ động nhận thua. Như vậy, tính cả Dung Tâm thì trong tám hạng đầu, Tụ Tinh đã chiếm bốn chỗ.
Còn lại Hoa Phong và Tinh Vân mỗi bên chiếm hai chỗ, đương nhiên là vừa hâm mộ vừa ghen ghét Tụ Tinh, nhưng cũng không có bất kì biện pháp nào. Ai bảo Tụ Tinh may mắn đến vậy, cho dù ghen tỵ cũng vô dụng. Ngày thi đấu thứ nhất đã kết thúc, sau khi có tám hạng đầu, nghỉ ngơi ba ngày rồi tiếp tục tiến hành vòng tỷ thí thứ hai.
Cái giá mà Tinh Vân phải trả khi dự thi là thảm nhất. Hoa Phong và Tụ Tinh đều không bị thương chút nào, cùng lắm là bị tổn thương chút ít mà thôi. Nhưng Tinh Vân lại có một Triệu hồi sư cấp tám bị chết, Tinh Vân vẫn đang nén giận. Tiếc là vòng thi đấu thứ nhất bọn họ gần như đều đấu với Hoa Phong, hoàn toàn không thể trút giận với Tụ Tinh. Điều này làm cho bốn người còn sót lại Tinh Vân đều như có lửa đốt ở trong lòng, rất không được tự nhiên. 
“Trưởng, trưởng lão...” Trong viện Tinh Vân, sắc mặt của bốn người tụ chung một chỗ đều vô cùng u ám. Chiến sĩ cấp chín nhìn thấy Lãnh Mịch đi vào thì lập tức đứng lên gọi một câu, ba người kia cũng đứng lên theo.
Lãnh Mịch lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ: “Nghĩ ra phương pháp gì để đối phó được với Vân Phong chưa?”
Mấy người đó đều cúi đầu: “Hồi bẩm trưởng lão, không có, không có...” 
Mặt Lãnh Mịch trầm xuống, Chiến sĩ cấp chín mở miệng: “Trưởng lão, chúng ta đã mất một người, nếu như lần tới đụng phải Vân Phong, chúng ta khó tránh khỏi mất thêm một mạng nữa!”
Lãnh Mịch nhướn mắt lạnh một cái, Chiến sĩ cấp chín lập tức im lặng, mấy người khác cũng hô hấp căng thẳng, bầu không khí nhất thời ngưng lại.
“Phong Vân quả thực là vướng tay chân. Nếu như không loại bỏ nàng ta, tổn thất của Tinh Vân còn sẽ tăng thêm.” Lãnh Mịch nói, giọng nói vô cùng trầm thấp, sau đó hai mắt đảo qua: “Nói cho cùng thì các ngươi vô dụng, chỉ lấy được hai chỗ.” 
Bốn người trẻ tuổi lập tức mặt mày tối sầm lại, cơ thể hoàn toàn cứng lại. Lãnh Mịch vung ống tay áo, người đã đi ra phía bên ngoài: “Lần tới nếu như còn vô dụng như vậy, cho dù trở về cũng không ngóc đầu lên được, tự trong lòng hiểu rõ!”
Lãnh Mịch biến mất ở ngoài viện trong khi mấy người thanh niên vẫn đứng ở đó, nhận lời quở trách bất âm bất dương, lập tức đều cảm thấy hổ thẹn. Chiến sĩ cấp chín dữ tợn siết chặt nắm tay: “Phong Vân... Tất cả đều là tại ngươi!”
So sánh với Tinh Vân tràn ngập mây đen, bên Tụ Tinh rõ ràng là mặt trời tươi sáng, trên mặt mọi người đều là ý cười. Chiếm bốn chỗ trong tám hạng đầu là một thành tích rất vinh quang chói lọi! Nhất là Dung Tâm luôn cười toe toét. Lúc này mọi người đang tập hợp lại một chỗ, bàn bạc về trận đấu tiếp theo. 
“Đương nhiên là Tinh Vân sẽ để mắt tới Tụ Tinh. Nếu như phải đấu với Tinh Vân, rất có thể là cuộc chiến sinh tử.” Mọi người đều rất nghiêm túc, chuyên tâm thảo luận. Một người trong đó mở miệng, Dung Tâm lập tức khinh thường hừ một tiếng: “Cuộc chiến sinh tử thì cuộc chiến sinh tử! Nếu như ta là tiểu sư muội, ta cũng sẽ hạ tử thủ với Triệu hồi sư kia! Có thể giết một người thì giết luôn!”
Thiên Quy lắc đầu: “Dung Tâm, ngươi không sợ Tinh Vân cũng có thái độ giống vậy sao? Một khi ngươi phải đấu với bọn họ, bọn họ đương nhiên cũng sẽ hạ tử thủ với ngươi.”
“Ha ha ha, vậy cứ để cho bọn tới đi! Nếu như có thể phá vỡ phòng ngự lão quy của ta, ta sẽ khoanh tay chịu trói! Bọn họ không thông minh giống như tiểu sư muội!” Dung Tâm nhướn mày với Vân Phong, cười hì hì. Vân Phong nhếch khóe môi. 
“Trận thi đấu tiếp theo e là có chút biến động. Hoa Phong và Tinh Vân không có nhiều chỗ đứng trong tám hạng đầu, bọn họ sẽ không để mặc chúng ta phát triển tiếp.”
“Thay đổi quy tắc? Thật sự có thể như vậy sao?” Mọi người đều nghi ngờ không tin.
Thiên Quy lại rất đồng cảm gật đầu: “Rất có thể. Quy tắc này do trưởng lão ba viện định ra mà thôi, đương nhiên là cũng có thể thay đổi. Bây giờ Hoa Phong và Tinh Vân đang cùng một chiến tuyến, đương nhiên là có cùng ý tưởng đen tối.” 
“Nói như vậy thì chẳng phải là Tụ Tinh bị lợi dụng?” Dung Tâm lập tức đập mạnh bàn, hét lớn một tiếng.
Thiên Quy cười lắc đầu: “Bị lợi dụng? Ngươi cho rằng hai viện đó có thể lợi dụng được Tụ Tinh bao nhiêu phần?”
“Cho dù quy tắc có thay đổi, chúng ta đều phải chuẩn bị vẹn toàn.” Vân Phong nói nhỏ một câu, mấy người khác đều gật đầu. Trận đấu tiếp theo sẽ phát triển như thế nào, thật vẫn có chút khó dự liệu. 
Chỉ qua một ngày, quả nhiên mọi chuyện trước đây đã xảy ra thay đổi như Vân Phong dự đoán. Ngũ trưởng lão nổi giận đùng đùng trở về, vỗ tay một cái làm bàn đá trong đình viện vỡ tan: “Hai tên không biết xấu hổ, còn không thấy ngại mà nói ra những yêu cầu này!”
Mấy thanh niên vây tới, nhìn thấy bộ dạng lửa giận ngút trời đến mức này của ngũ trưởng lão, xem ra chắc là chuyện bọn họ bàn bạc ngày hôm qua đã xảy ra rồi.
“Ngũ trưởng lão, có phải sự việc có gì khác thường?” Thiên Quy hỏi một câu, ngũ trưởng lão ngẩn ra, liếc một lượt bộ dạng của mấy thanh niên, thấp giọng cười: “Không ngờ mấy người các con đã chuẩn bị kỹ càng, xem ra các con cũng có thể biết được vài phần rồi.” 
“Sư phụ, chẳng lẽ bọn họ thực sự sửa lại quy tắc?” Dung Tâm kêu lên.
Ngũ trưởng lão nhíu mày chặt hơn: “Đúng là hai tên không biết xấu hổ đó đã đề nghị sửa lại quy tắc thi đấu về sau, một mình ta phản đối cũng vô dụng.”
“Ngũ trưởng lão, lúc này trong lòng chúng con ít nhiều gì cũng đã có chút chuẩn bị, rốt cuộc quy tắc thay đổi đến mức nào?” 
“Chả ra cái gì!” Ngũ trưởng lão bỗng nhiên lại tức giận: “Lại còn nói đổi thành thi đấu đoàn thể, để cho bên Tụ Tinh lấy hai người tiến hành thi đấu đoàn đội!”
Mấy thanh niên đều nhíu mày. Tụ Tinh vốn chiếm ưu thế, giờ xem ra sau khi sửa đổi quy tắc thì rõ ràng là ưu thế này vô dụng. Hai người hợp thành tiểu đội, tiến hành thi đấu đoàn thể, đây chắc chắn là thuận tiện cho Hoa Phong và Tinh Vân, thế này thì ai cũng không thiệt thòi gì.
“Tụ Tinh còn thừa lại hai người thì sao?” Vân Phong hỏi một câu, ngũ trưởng lão lạnh lùng hừ một cái: “Hừ, còn thế nào nữa? Dựa theo lời hai tên không biết xấu hổ cho Tụ Tinh thêm ba phần, coi như Tụ Tinh được lợi thế.” 
“Bọn hắn!” Dung Tâm lập tức tức giận: “Thật đúng là không biết xấu hổ! Ba phần? Dựa vào cái gì mà cho rằng chúng ta chính là hạng tám và hạng bảy!”
“Dung Tâm, bây giờ nói những lời này cũng không có ích gì. E rằng quy tắc đã thay đổi, chúng ta cũng đành phải thay đổi kế hoạch tác chiến.” Thiên Quy tỉnh táo nói một câu. Dung Tâm ở một bên lập tức tỏ ra khó chịu.
Ngũ trưởng lão thở dài một tiếng: “Bây giờ cũng chỉ đành vậy, mấy người các con bàn bạc một chút xem phái ra người nào thì tốt, ta còn phải đi ra ngoài một chuyến.” Ngũ trưởng lão nói xong thì vội vã rời đi. Mấy thanh niên xúm lại bàn bạc xem nên phái hai người nào xuất chiến. 
“Hai người một tiểu đội, thật đúng là được lợi từ quy tắc của mình.” Có người trong Tụ Tinh lạnh giọng nói. Thiên Quy hơi cau mày: “E là Tinh Vân lo lắng lần giao thủ tiếp theo sẽ đụng phải Phong Vân, nếu như lại có tổn thất thì bọn họ cũng không dễ chịu lắm, mà Hoa Phong thì ít nhiều gì cũng có suy nghĩ này.”
“Chẳng thà nói là đều bị tiểu sư muội dọa rồi!” Dung Tâm ở một bên khinh thường mở miệng, trong giọng nói lộ ra trào phúng mãnh liệt.
Những người khác của Tụ Tinh lập tức hùa theo, Thiên Quy không kiên nhẫn lắc đầu, Vân Phong thì giật nhẹ khóe miệng. Có lẽ là có liên quan đến nàng, nhưng cũng không phải là cách liên quan như vậy. 
“Được rồi, giờ nên bàn bạc một chút xem là nên đưa người nào xuất chiến.” Thiên Quy để cho bọn họ yên tĩnh lại.
Có người lập tức đề nghị: “Quy sư huynh, để cho Dung Tâm và  Phong Vân xuất chiến có được không? Hai vị Triệu hồi sư ở đây, e rằng không có ai là đối thủ!”
“Đúng vậy, Quy sư huynh. Thổ nguyên tố phòng ngự của Dung Tâm, thêm cả Vân Phong tấn công mạnh mẽ, chắc là vô địch.” 
Dung Tâm ở một bên ngây ngô cười hì hì, nhưng Vân Phong lại lắc đầu: “Không thích hợp, chuyện này không thể được.”
Nụ cười trên mặt Dung Tâm lập tức cứng lại, Thiên Quy nghi ngờ nhìn về phía Vân Phong: “Tại sao lại không thích hợp? Muội và Dung Tâm kết hợp quả thực là làm chơi ăn thật.”
“Đúng vậy, tiểu sư muội, chẳng lẽ muội không muốn đấu cùng ta sao?” Dung Tâm rất tủi thân nói một câu. 
Vân Phong cười: “Ý của ta không phải thế. Thổ nguyên tố của Dung Tâm quả thực rất lợi hại, nhưng mà trong chiến đấu phối hợp chúng ta phải để ý cân đối.”
“Cân đối?”
“Đúng vậy, cân đối.” Vân Phong gật đầu: “Tuy là tổ hợp giữa hai Triệu hồi sư có sức đột phá rất mạnh, nhưng tốc độ và lực lượng không chiếm được ưu thế tuyệt đối. Nếu như đụng phải tất cả đều là tổ hợp Chiến sĩ, vậy phải làm sao đây? Theo ta được biết, hai bên Tinh Vân và Hoa Phong đều có Chiến sĩ.” 
“Tinh Vân có hai Chiến sĩ, Hoa Phong có tổ hợp Ma pháp sư và Chiến sĩ.”
“Sợ cái gì, chỉ cần không bị áp sát là được!” Dung Tâm chẳng hề để ý phất tay một cái.
Vân Phong lại lắc đầu: “Sai rồi, cái Chiến sĩ am hiểu nhất không phải chỉ có công kích gần, huynh đừng quên chúng có kỹ thuật đánh nhau. Kỹ thuật đánh nhau có thể kéo dài vô hạn khoảng cách công kích của Chiến sĩ.” 
Dung Tâm tặc lưỡi, Thiên Quy ở một bên gật đầu: “Đúng là như thế, không ngờ Vân Phong muội lại cũng nghiên cứu Chiến sĩ.”
Vân Phong khẽ cười, cho tới bây giờ nàng không hề nghiên cứu, mọi thứ đều là tri thức tích lũy được từ trong chiến đấu. Đấu với Chiến sĩ không ít lần, Vân Phong cũng đụng phải người sử dụng chiến kỹ, đương nhiên là có cảm giác.
“Một khi Chiến sĩ sử dụng chiến kỹ, khoảng cách bị coi nhẹ, lúc này chức nghiệp có công kích từ xa sẽ càng thêm phiền phức.” 
Lời nói của Vân Phong làm cho Dung Tâm nhíu mày: “Vậy hãy để phòng ngự Thổ hệ, hoăc để lão quy ta đi ngăn cản...”
“Lại sai rồi.” Vân Phong nhìn về phía Dung Tâm: “Tổ hợp chiến đấu hai người còn có một điểm quan trọng hơn, phối hợp lẫn nhau đồng thời còn phải đi kiềm chế đối phương. Nếu như một mực tiến hành phòng ngự, chẳng lẽ để cho người còn lại ôm đồm tất cả điểm hỏa lực?”
Dung Tâm nhíu chặt lông mày hơn: “Vậy một người phụ trách phòng ngự, một người phụ trách tấn công là được rồi...” 
“Sai.” Lúc này Thiên Quy lên tiếng: “Nói vậy thì cho dù là công kích hay phòng ngự đều sẽ giảm đi nhiều.”
Lông mày Dung Tâm xoắn chặt vào một chỗ, gần như muốn kết chặt vào nhau: “Nghe hai người nói như vậy, tại sao ta có cảm giác bản thân mình sao lại vô dụng như vậy chứ...”
Vân Phong khẽ cười một tiếng: “Lại sai, dùng phương pháp thích hợp với tình thế hiện tại, nhập gia tùy tục, đây là một môn học.” 
Thiên Quy liếc mắt nhìn Vân Phong, những lời này làm cho gã ta có một chút ý tưởng. Đây cũng là kinh nghiệm được Vân Phong tích lũy trong mấy lần chiến đấu, vận dụng mỗi loại nguyên tố tùy theo từng người, vì thời mà dị, vì địa mà dị. Từng nguyên tố đặc thù có thể thay đổi phương pháp sử dụng và cường độ của nguyên tố, như thế thì Thổ nguyên tố và Thủy nguyên tố, ở trong mắt người khác đúng thật là nguyên tố ôn hòa, nhưng ở trên tay Vân Phong thì sắc bén dị thường.
“Tiểu sư muội, vậy ý của muội là?” Dung Tâm ảm đạm hỏi một câu.
Vân Phong cười: “Ta đề nghị là ta và Thiên Quy sư huynh.” 
Thiên Quy sửng sốt. Gã ta vốn rất xem trọng tổ hợp giữa Dung Tâm và Phong Vân, không ngờ muội ấy lại đề nghị lập tổ hợp cùng mình.
Ánh mắt Dung Tâm sáng lên: “Cũng được đó! Chiến sĩ và Triệu hồi sư. Viễn trình và cận chế, hơn nữa tiểu sư muội đa hệ, đương nhiên là có cả phòng ngự lẫn tấn công!”
Mấy người trong Tụ Tinh lập tức gật đầu tán thành, Thiên Quy mở miệng nói: “Phong Vân, ta thực sự có được không? Có liên lụy tới muội không?” 
Vân Phong cười: “Từ lúc nào Thiên Quy sư huynh lại làm liên lụy tới người khác? Tổ hợp giữa ta và huynh, ta phải dựa vào huynh bảo vệ mới đúng.”
Con ngươi đen của Thiên Quy lóe lên. Biết muội ấy chỉ là đùa giỡn, nhưng tâm vẫn không tránh khỏi dao động một chút. Bảo vệ, nếu như gã ta có thể đủ khả năng bảo vệ Phong Vân, đối với bản thân gã ta mà nói coi như là vinh hạnh rồi.
“Tốt! Tổ hợp Thiên Quy và tiểu sư muội, bách chiến bách thắng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi!” Dung Tâm đứng lên la lớn một câu, những người khác đều nở nụ cười. 
Chẳng mấy chốc ba ngày đã lặng lẽ trôi qua, cuộc tranh tài vòng thứ hai đúng hạn mà đến, quy tắc thay đổi cũng đồng thời thay đổi cảm giác hưng phấn của người xem. Ban đầu là một đối một luân chiến, đến giờ thì là tiểu đội hỗn chiến, có thể nói là đáng xem hơn.
Tinh Vân, Hoa Phong, Tụ Tinh mỗi bên phái ra tiểu đội gồm hai người. Đương nhiên là họ muốn vào bước vào tám hạng đầu, có lẽ là muốn giải quyết dứt khoát để tránh phá đám, lần này tuyển thủ của ba viện đồng thời ra trận, muốn bắt đầu một trận hỗn chiến hiếm hoi.
Quy tắc rất đơn giản, bị đánh ra khỏi phạm vi vòng tròn quy định thì có nghĩa là bị loại, người cuối cùng đứng ở phía trên chính là người thắng, cứ thế mà suy ra thứ tự lần lượt. Đội ngũ của Tinh Vân là hai Chiến sĩ, cấp bảy và cấp tám. Còn Hoa Phong là Chiến sĩ caấp tám và Ma pháp sư cấp tám. Tụ Tinh là Vân Phong và Thiên Quy xuất chiến. 
Mọi người đều đứng ở trên đài, cách đó không xa có một ranh giới màu đỏ, nếu như rơi xuống đất ra ngoài ranh giới này, lập tức bị xử là bị loại. Dựa theo thứ tự bị loại trước sau mà sắp xếp thứ bậc. Có thể nói là trận chiến này kết thúc, người thắng cuối cùng trong ba viện cũng sắp xuất hiện.
Sáu người đứng vững ở trong vòng tròn, đều dùng ánh mắt vững vàng khóa lại những người ngoài bản thân mình. Đây là một trận hỗn chiến, cũng có nghĩa là không có địch nhân tuyệt đối, cũng không có bằng hữu tuyệt đối.
“Hoa Phong, hợp tác với bọn ta thì sao? Trước cứ đánh cho Tụ Tinh bị loại, sau đó chúng ta quyết định thắng bại sau!” Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân mở miệng nói. 
Hai người của Hoa Phong bên này không tỏ thái độ gì, Vân Phong và Thiên Quỳ cũng không mở miệng. Bây giờ tình thế sẽ phát triển như thế nào, đương nhiên là trong lòng bọn họ đều hiểu rõ rồi.
Hai người của Hoa Phong nhìn nhau một cái, Phong Vân là một đối thủ lợi hại khó giải quyết, bọn họ chống lại cũng không có phần thắng. Chẳng bằng cứ liên hợp với Tinh Vân để cho nàng ta bị loại, như vậy quyết đấu với Tinh Vân thì Hoa Phong còn có vài phần thắng. Vài phần thắng vẫn tốt hơn là không có một phần thắng nào.
Vân Phong nhạy bén bắt được sự thay đổi nét mặt của hai người bên Hoa Phong, lập tức thấp giọng nói: “Thiên Quy sư huynh, xem ra địch nhân của chúng ta đã biến thành bốn người.” 
Sắc mặt Thiên Quy trầm xuống, sau đó người của Hoa Phong mở miệng nói: “Có thể!”
Tinh Vân bên kia cười ha ha, hai Chiến sĩ đều lấy vũ khí ra: “Phong Vân, hai đấu bốn, ngươi có phần thắng sao? Chờ bị loại đi!”
Lời nói vừa phát ra, hai người Tinh Vân đã nhanh chóng phát động tấn công. Chiến sĩ Hoa Phong bên này vừa thấy thế cũng khẽ động người theo sát bên đó. 
Vân Phong đột nhiên lùi lại vài chục bước kéo dài khoảng cách, Thiên Quy chắn phía trước, chặn tất cả hỏa lực trước mặt Vân Phong lại.
Thiên Quy đánh ra một quyền, đối chưởng với chiến sĩ Hoa Phong. Cổ tay khẽ chuyển vũ khí đã sáng lên, đưa ngang sang phía bên phải một cách mạnh mẽ, chỉ nghe “keng” một cái, tiếng ma sát của vũ khí vang lên chói tai. Hai Chiến sĩ đồng thời phát lực công kích, Thiên Quy có vẻ không đỡ được, cổ tay run rẩy kịch liệt, người đã vô thức lùi lại. Cùng lúc đó, cả ba Chiến sĩ đều đồng loạt tấn công.
“Thổ khiên!” Vân Phong bỗng nhiên quát khẽ. Thổ khiên vững vàng che chở Thiên Quy ở bên trong, công kích của ba Chiến sĩ đều đánh vào Thổ khiên. Dưới công kích mãnh liệt, Thổ khiên dưới nát bấy, Thiên Quy cũng nhân cơ hội này tránh qua một lần, nhưng mà... 
“Hỏa tiễn!” Bỗng nhiên có một tiếng gầm vang. Hỏa tiễn rít gào từ phía sau bay tới, mang theo tiếng gió gào thét và tiếng rống giận dữ của ngọn lửa, khi Thổ khiên tan biến thì lập tức đánh lên người Thiên Quy.
“Ưm!” Người Thiên Quy đột nhiên bị hất tung lên, cứ thế bay thẳng về phía vòng tròn đỏ.
“Không phải chứ!” Dung Tâm nhìn thấy một màn này thì hô lên. 
Hai đấu bốn? Bọn họ cũng không cảm thấy xấu hổ mà còn xuất chiến! Chẳng lẽ Thiên Quy cứ như vậy mà bị loại? Đùa gì vậy? Nếu như chỉ còn lại mỗi mình tiểu sư muội thì chính là một chọi bốn rồi.
“Lạch cạch!” Tiếng xiềng xích xẹt qua, một cái xiềng xích màu băng lam bỗng bay từ trong tay Vân Phong ra, quấn lấy người Thiên Quy, cổ tay dùng sức một cái kéo ngược người Thiên Quy đang sắp bay ra!
“Phù!” Theo động tác của Vân Phong, mấy người Tụ Tinh đều thở mạnh ra một hơi, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì... 
Bốn người của Tinh Vân và Hoa Phong nhìn thấy Thiên Quy bị kéo lại thì đều nói thầm một tiếng chết tiệt. Thiên Quy được Vân Phong mạnh mẽ kéo về, thấp giọng nói một câu đa tạ.
Vân Phong mặt lạnh như băng nhìn bốn người đồng thời ra tay, cười nhạt: “Tuy có thể lấy ít đấu nhiều, nhưng từ trước đến nay ta không thích bị người khác chiếm ưu thế!”
Cổ tay trắng nõn lật lại, ba chiếc nhẫn khế ước thình lình xuất hiện. Ánh sáng của ba cặp mắt bỗng hiện ra từ trong nhẫn khế ước, ba con ma thú khế ước lại lần nữa đồng thời lên đài. 
“Con mẹ nó! Tứ hệ, tứ hệ, tứ hệ! Ả ta là tứ hệ!”
“Vậy mà Phong Vân lại là Triệu hồi sư tứ hệ!”
Đám đệ tử Hoa Phong xem cuộc chiến thấy ma thú khế ước của Vân Phong xuất hiện thì đều có chút mất bình tĩnh mà đứng dậy. Tiếng kinh hô, tiếng than thở, tiếng chửi rủa chỗ nào cũng có, hiện trường hỗn loạn. Trưởng lão ba viện đứng ở chỗ cao thấy một màn như vậy, trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Hai mắt ngũ trưởng lão sáng lên, muốn lấy được lợi ích trên người đệ tử ông, nhất là trên người Vân Phong thì đúng là mơ tưởng! 
Ngũ quan của Phong Lâm và Lãnh Mịch đều có chút cứng ngắc. Tuy bọn họ đều biết Triệu hồi sư tứ hệ, nhưng nhìn thấy chân thực lại là một cảm giác khác. Phong Vân... tại sao lại rơi xuống Tụ Tinh!
Bốn người Hoa Phong và Tinh Vân cũng đều sửng sốt. Chiến sĩ cấp chín của Tinh Vân tìm về lý trí đầu tiên, tứ hệ thì làm sao chứ! Lần này gã sẽ không bị ả ta đánh bại dễ dàng giống như lần trước nữa, người lần này bị đánh bại, bị loại sẽ là Phong Vân!
“Sững sờ làm cái gì, lên!” Chiến sĩ cấp chín hô to một tiếng, ba người kia đều là hoảng hốt mà tới. Chân tay Ma pháp sư Hoa Phong có chút loạn: “Tứ hệ, là Triệu hồi sư tứ hệ...” 
“Yêu Yêu, Tiểu Hỏa, Lam Dực, trợ giúp Quy sư huynh ngăn chặn ba người kia. Ta đi giải quyết tên Ma pháp sư kia trước!” Vân Phong truyền đạt mệnh lệnh, ba con ma thú khế ước lập tức gật đầu.
Vân Phong lập tức xông về phía trước, nhưng mà Chiến sĩ Hoa Phong đã phát hiện ra ý đồ của Vân Phong, đương nhiên sẽ không để nàng qua dễ dàng.
“Đừng mơ tưởng vượt qua được ta!” 
Chiến sĩ cấp tám của Hoa Phong quơ vũ khí tới, nhưng một giây sau, một cái đuôi cá khổng lồ lóe hàn quang bỗng nhiên đánh tới, Chiến sĩ cấp tám nguy hiểm tránh sang một bên, chỉ thấy ma thú nửa người nửa cá, toàn thân mỹ lệ diêm dúa lòe loẹt cắt ngang trước mặt, ngũ quan yêu mị lộ ra vẻ dữ tợn và phẫn nộ.
“Ai dám ngăn cản đường của Tiểu Phong!” Yêu Yêu nhếch môi, hàm răng sắc bén lộ ra hàn quang.
Chiến sĩ cấp tám của Hoa Phong chấn động, phát hiện Vân Phong sắp đột phá tuyến phong tỏa của gã ta để xông lên phía sau. Một khi nàng thực hiện được, e rằng Ma pháp sư phía sau sẽ gặp phải tai ương! 
Chiến sĩ cấp tám tay cầm vũ khí đột nhiên vung một phát đánh lên trên người Yêu Yêu, Yêu Yêu giãy người một cái tránh thoát. Chiến sĩ cấp tám lập tức chạy về phía Vân Phong, vũ khí trong tay mang theo sức mạnh bổ tới phía sau lưng của Vân Phong.
“Vèo!” Một bóng người cùng với hàn băng đúng lúc bay tới, thì ra là Thiên Quy bỗng nhiên xuất chưởng đánh vào chỗ cổ tay của Chiến sĩ cấp tám, mà hàn băng của Yêu Yêu đồng thời trói chặt cánh tay của Chiến sĩ cấp tám.
“Cảm tạ!” Vân Phong quay đầu về phía sau thấp giọng nói một câu với Thiên Quy. 
Thiên Quy cười ha ha: “Đi làm chuyện của muội đi, nơi này có ta rồi!”
“Được!” Vân Phong gật đầu, thân thể như lợi kiếm xông về phía sau.
Chiến sĩ cấp tám Hoa Phong lập tức thầm mắng chết tiệt! Con ngươi xoay chuyển, lúc này mới phát hiện hai người của Tinh Vân đã bị ma thú khế ước của Vân Phong quấn lấy chặt chẽ. Bây giờ không phải là hai đấu với bốn mà là năm đấu bốn rồi! 
“Chiến cuộc trong nháy mắt đã nghịch chuyển rồi...”
Dung Tâm vừa nhìn, tâm đã nóng lên, hận không thể lên võ đài đá một cước. Ba con ma thú khế ước vừa ra, tiểu sư muội bên này hoàn toàn nghịch chuyển. Muốn đánh quần chiến, tiểu sư muội làm gì có đối thủ! Xem ra là tính toán của Tinh Vân và Hoa Phong bị lật đổ rồi.
Thân ảnh Vân Phong như cầu vồng xông về phía sau. Ma pháp sư núp ở phía sau đang tiến hành ma pháp công kích đột nhiên phát hiện ra Vân Phong tới gần, lập tức hoảng loạn: “Hỏa tiễn!” 
Luống cuống tay chân vận dụng Ma pháp nguyên tố tấn công Vân Phong, vừa tấn công Ma pháp sư vừa lùi lại, đầu óc của gã ta vẫn giữ được thanh tỉnh, biết phải giữ khoảng cách nhất định với Vân Phong mới có phần thắng.
Toàn bộ thân hình Vân Phong hóa thành hắc ảnh, không ngừng công kích xuyên qua Hỏa nguyên tố đầy trời. Hỏa cầu và hỏa tiễn dày đặc đều thất bại! Tiếng oanh tạc từ mặt đất vang lên không ngừng, nhưng lại không ngăn cản được Vân Phong dù chỉ một bước.
Ma pháp sư Hoa Phong hoàn toàn luống cuống, đây là tốc độ gì vậy? Rất có thể ả ta đã dùng Phong nguyên tố đã được gia tăng cho nên mới có thể tránh thoát. Đây chính là điểm tốt của đa hệ! Ma pháp sư cắn chặt răng, lại một hỏa tiễn bay ra, sau đó bỗng nhiên nắm chặt bàn tay, ma trượng mạnh mẽ vung lên. 
“Nguyên tố biến hóa!”
Chiêu thức các Ma pháp sư bình thường dùng để bảo mệnh, chạy trối chết, thậm chí là đại chiêu xoay chuyển chiến cuộc: nguyên tố biến hóa!
“Grừ, grừ, grừ!” 
Hỏa nguyên tố cuồn cuộn gầm thét bao quanh ma trượng của Ma pháp sư Hoa Phong, sau đó hóa thành một con thú khổng lồ rơi xuống bên cạnh gã ta. Hỏa diễm cự thú há to miệng một cái, lập tức phun ra một quầng hỏa diễm to lớn.
Vân Phong dừng lại, con ngươi đen mang ý cười. Ma pháp sư Hoa Phong dùng ma trượng chỉ vào Vân Phong: “Phong Vân, ta không thua ngươi đâu!” Ma trượng khẽ chuyển một cái, hỏa diễm cự thú ở một bên đã phát động công kích, mở to miệng rộng nhào về phía Vân Phong.
Vân Phong thấp giọng cười ha ha, cổ tay cũng lật, ma trượng hiện thân. 
“Chẳng lẽ ngươi quên mất ta cũng là Ma pháp à?”
Ma trượng khẽ chuyển, Thủy nguyên tố màu xanh nhạt lạnh giá lập tức hiện thân, hóa thành đại mãng xà băng lam xuất hiện ở bên người Vân Phong.
Ma pháp sư Hoa Phong không thể tưởng tượng nổi trợn to hai mắt: “Ngươi... Chẳng lẽ ngươi còn có đủ tinh thần lực để có thể làm được nguyên tố biến hóa? Điều này làm sao có thể!” 
“Tê tê!”
Đại mãng xà băng lam ngẩng đầu lên, mở miệng rộng, lưỡi rắn thật dài màu băng lam và hàm răng băng lam to xuất hiện. Mãng xà khẽ động mình, đón nhận hỏa diễm thú khổng lồ đang nhào tới!
Xanh và đỏ, băng và hỏa va chạm! 
Ma pháp sư Hoa Phong thấy vậy đương nhiên không ngồi chờ chết. Phong Vân khó giải quyết hơn rất nhiều lần so với trong tưởng tượng của gã ta. Đơn độc chống lại Phong Vân, gã ta hoàn toàn không phải đối thủ, bây giờ phải làm thế nào đây! Ba người còn lại đều bị cuốn lấy, chiến cuộc vào giờ khắc này dường như đã hoàn toàn đảo lộn rồi.
Ma pháp sư Hoa Phong liều chết cắn chặt răng, mùi máu xông vào trong miệng, cho dù thế nào cũng phải mạnh tay đánh một trận. Gã ta không thể tin trong tình cảnh tiêu hao rất lớn tinh thần lực như vậy, Phong Vân vẫn có thể tốt hơn gã ta.
Ma trượng trong tay xoay chuyển… 
“Hỏa... Cái gì!”
Ma pháp sư Hoa Phong trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn trước mắt. Toàn thân đại mãng xà băng lam cuốn chặt lấy hỏa diễm cự thú của gã ta, hơi nước không ngừng toát ra, quanh thân đều nhuộm dần một tầng sương mù, nhưng gã ta vẫn thấy rõ đại mãng xà mở rộng miệng cắn đầu của hỏa diễm cự thú. Sau đó thân thể băng lam cũng co lại, trong nháy mắt đó, hỏa diễm cự thú kia bị bóp thành mảnh vỡ.
Chênh lệch! Ma pháp sư đồng đẳng cấp cũng có phân chia cao thấp. Phân chia cao thấp này chính là phân chia tinh thần lực. Rất rõ ràng, tinh thần lực của Vân Phong và Ma pháp sư Hoa Phong hoàn toàn không cùng một cấp độ. 
“Ưm!”
Ma pháp sư Hoa Phong chỉ cảm thấy trên ngực đột nhiên truyền đến sự đau đớn. Gã ta bình tĩnh nhìn lại, không biết Vân Phong đã tới gần bên người từ lúc nào. Cặp con ngươi đen trong suốt kia mang theo ý lạnh, khiến Ma pháp sư Hoa Phong không tránh khỏi cảm thấy lạnh lẽo cả người. Một giây sau, cả người gã ta bị một sức mạnh to lớn hất bay thẳng ra ngoài.
“Bịch!” 
Một tiếng vang này làm cho toàn bộ đột nhiên yên lặng. Ma pháp sư cấp tám của Hoa Phong bị loại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.