Ngọc Cẩm vì tự ý xông vào rừng cấm suýt chút nữa gây thành hoạ lớn, bị tam trưởng lão nổi giận xoá tên khỏi danh sách đệ tử của mình, còn xoá tên khỏi Nội viện, chuyện này khiến các đệ tử trong Nội viện đều rất ngạc nhiên. Chuyện Ngọc Cẩm bị xoá tên có thể nói là nằm trong dự đoán, dù gì dựa vào cái tính tình hay gây chuyện thị phi của nàng ta, tam trưởng lão nhịn được tới giờ đúng là không dễ gì. Có thể nói Ngọc Cẩm là người đầu tiên trong Tụ Tinh học viện bị đuổi từ Nội viện ra Ngoại viện, mất mặt hết chỗ nói. Còn về cuộc sống của nàng ta ở Ngoại viện thế nào, Nội viện không ai hỏi thăm, cũng chẳng ai thèm quan tâm. Không còn bao lâu nữa là tới thi đấu giao lưu, trong năm người thi đấu, Thiên Quy được chọn làm đội trưởng. Ngũ trưởng lão làm trưởng lão dẫn đội, các trưởng lão khác của Tụ Tinh học viên đều đang chuẩn bị cho lần thi đấu này, nhất là Dược tễ trưởng lão, mấy hôm nay ông ta cực kì bận rộn. Vân Phong cũng đoán được, trận đấu lớn vậy, chắc chắn sẽ cần rất nhiều dược tễ. Nhị Lôi theo Vân Phong trở về đương nhiên không thể ngang nhiên vào Tụ Tinh học viện, vì ma thú cấp Tôn Hoàng xuất hiện sẽ khiến mọi người khủng hoảng. May mà Nhị Lôi cũng tự biết chuyện này, lợi dụng không gian phong toả đi theo cạnh Vân Phong, chỉ cần không đụng tới năm vị trưởng lão, thì không ai phát hiện ra nó cả. Lúc Vân Phong dẫn một nam nhân lôi thôi lếch thếch về, thiếu chút nữa Khúc Lam Y đã muốn ra tay với Nhị Lôi, may mà Vân Phong cản lại kịp, kéo Khúc Lam Y sang bên giải thích rõ ràng mọi chuyện, dù Khúc Lam Y không bớt giận, nhưng cũng không còn muốn ra tay. Hai bên mới yên tĩnh lại, lần đầu tiên gặp mặt, ấn tượng của cả hai đều cực kì tệ, Nhị Lôi và Khúc Lam Y không có chút thiện cảm nào với nhau. Vì không biết đã bao lâu rồi Nhị Lôi không tắm rửa, mùi thối luôn bay chung quanh nó, Khúc Lam Y không chịu nổi, hai mắt phiếm đỏ nhìn Nhị Lôi: “Bổn thiếu gia hỏi ngươi lần cuối, tắm hay không tắm?” Nhị Lôi vốn định ngẩng mặt bảo lão tử không tắm đó, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen dần nhiễm đỏ của Khúc Lam Y, nó đột nhiên im lặng rất lâu, cuối cùng xoay người bước ra ngoài. Vân Phong thấy vậy rất ngạc nhiên, Khúc Lam Y thì lặng lẽ đổi mắt về lại màu đen, môi khẽ nhếch, chỉ là ma thú cấp Tôn Hoàng mà thôi, còn dám ở trước mặt hắn lộn xộn à? Sau lần đó, Nhị Lôi không còn xuất hiện nữa, Vân Phong không biết nó chạy đi đâu, nhưng khả năng nó thay đổi quyết định rất thấp, nên nàng cũng mặc kệ. Không lâu sau, năm vị trưởng lão tập hợp năm người tham gia thi lại, vì hôm sau cả năm phải lên đường rời khỏi Tụ Tinh, đi tới Hoa Phong học viện trên Nguyệt Luân đảo. Lần này ngoài việc dặn dò, còn có thêm một việc khác, quả nhiên không ngoài dự đoán của Vân Phong, mấy hôm nay Dược tễ trưởng lão bận rộn vậy là vì chuẩn bị dược tễ. Mỗi người căn cứ nghề nghiệp của mình nhận một loại dược tễ. Năm người dự thi lần này, hai người là Triệu hồi sư, một người là Ma pháp sư, hai người là Chiến sĩ, đội hình khá cân đối. Năm người nhận lấy dược tễ rồi, Dược tễ trưởng lão mới thành khẩn nói: “Dược tễ chỉ có hiệu quả trong thời gian nhất định, nếu không phải việc khẩn cấp, tốt nhất là đừng dùng, tác dụng phụ của nó rất mạnh.” Sau đó, Dược tễ trưởng lão nhìn Vân Phong, thở dài: “Tiếc là ta mất nhiều thời gian vậy vẫn không tra rõ được Kim Đỉnh dịch, đúng thật là...” Nói tới đây, năm vị trưởng lão đều không có ý kiến gì, năm người này đã là những người giỏi nhất của Tụ Tinh học viện, nên cũng không cần phải giấu giếm làm gì. Đại trưởng lão nói cho họ nghe chuyện của Kim Đỉnh thụ, trừ Vân Phong, mọi người đều rất ngạc nhiên, rõ ràng là họ không biết sự tồn tại của Kim Đỉnh thụ. “Các vị trưởng lão còn chưa tìm được cách sản xuất Kim Đỉnh dịch sao?” Thiên Quy hỏi, nếu tìm được thì sẽ rất có ích cho lần thi đấu này. Đại trưởng lão bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, Dung Tâm nói: “Không thì lần này chúng ta ra ngoài tìm...” “Không được!” Ngũ trưởng lão quát. Đại trưởng lão cũng gật đầu: “Chuyện này không được lan truyền ra ngoài, tin tức Kim Đỉnh thụ xuất hiện ở Tụ Tinh sẽ mang tới tai hoạ vô cùng lớn.” Đám người trẻ đương nhiên biết chuyện này nghiêm trọng thế nào, bảo bối mà, ai không muốn có. Nếu biết Kim Đỉnh thụ xuất hiện ở Tụ Tinh, vậy không biết bao kẻ sẽ tìm tới quấy rối, thậm chí sẽ có người của hai đảo khác mò tới cũng nói không chừng, tới lúc đó Tụ Tinh sẽ gặp phiền toái lớn. “Phong Vân, sao con không nói gì?” Tam trưởng lão thấy Vân Phong im lặng bèn hỏi. Quan hệ giữa Vân Phong và Nhị Lôi luôn khiến tam trưởng lão khó hiểu, đồng thời cũng cực kì hứng thú với Vân Phong, nhớ lại những chuyện từng xảy ra, tam trưởng lão cứ thấy có gì đó không ổn, nhưng không ổn chỗ nào thì ông ta không biết. “Về chuyện Kim Đỉnh thụ, trước đó con có ngẫu nhiên nghe các vị trưởng lão lén nói, các vị trưởng lão và Dược tễ trưởng lão đều không có cách, con cũng chỉ có thể tiếc nuối trong lòng.” Tam trưởng lão nghe vậy im lặng liếc nhìn Vân Phong, Dược tễ trưởng lão thở dài: “Nếu dược tễ lần này có Kim Đỉnh dịch thêm vào, có lẽ sẽ có hiệu quả lớn hơn, tiếc là...” Vân Phong nhướn mày không nói thêm gì, đại trưởng lão phất tay: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, mấy người các con về đi, ngày mai phải xuất phát, đừng để muộn.” Năm người đồng loạt nói vâng, đẩy cửa rời đi, để lại các trưởng lão tiếp tục nói chuyện: “Quy sư huynh, lần này đi ra ngoài, chúng ta cũng thử nghe ngóng xem có Dược tễ đại sư nào giỏi không.” “Phải. Nếu như tìm được vậy sẽ giúp được các vị trưởng lão rồi, Kim Đỉnh thụ là tài sải của Tụ Tinh, chúng ta phải giúp gì đó.” Thiên Quy nghe xong gật đầu, chuyện này đương nhiên không thể truyền ra ngoài, nhưng đám trẻ tuổi họ nghe ngóng Dược tễ đại sư đâu có gì sai. Hơn nữa lần này là thi đấu giao lưu giữa ba học viện, chắc chắn có rất nhiều người tới, nếu quả thật có thể tìm được cách sản xuất Kim Đỉnh dịch, đương nhiên là quá tốt, nhờ đó Tụ Tinh cũng sẽ đoạt được thành tích không tệ. “Phong Vân, muội nghĩ thế nào?” Thiên Quy quay lại hỏi. Dù gã là đội trưởng lĩnh đội, nhưng trong lòng Thiên Quy biết rõ người có tư cách giữ vị trí này nhất là ai. Vân Phong ngẩn ra, sau đó cười khẽ: “Các huynh nói thế nào thì cứ thế đó.” Thiên Quy cười gật đầu: “Được, lần này đi chúng ta phải làm gì đó vì Tụ Tinh. Nếu có thể tìm được cách sản xuất Kim Đỉnh địch, vậy thì càng tốt.” Vân Phong nghe vậy cười thầm, không phải nàng keo kiệt không chịu nói, chỉ có điều nếu Tụ Tinh không tìm được người tu tập cả năm hệ, nàng nói ra rồi tự trói mình luôn ở đây thì chẳng hay chút nào, nhưng Vân Phong cũng sẽ dùng vài giọt Kim Đỉnh dịch trong lần thi đấu giao lưu này, chỉ cần không để ai biết nàng làm là được. Ngày mai là ngày xuất phát rời khỏi Tụ Tinh, sau khi kết thúc tu tập trong ngày, U Nguyệt tới dặn dò Vân Phong rất nhiều. Cung Thiên Tình cũng tới để cổ vũ, mong Vân Phong có thể dẫn dắt Tụ Tinh giành được hạng nhất, chính nàng ta cũng sẽ cố gắng tu tập để khi Vân Phong trở lại có thể nhìn nàng ta với ánh mắt khác. Màn đêm lặng lẽ buông xuống, U Nguyệt đã về phòng tu tập, Cung Thiên Tình cũng đã về, Nhị Lôi tới nay vẫn chưa xuất hiện, Vân Phong cũng không nóng nảy. Lúc này cửa bị đẩy ra, Khúc Lam Y bước vào, ngồi xuống đối diện Vân Phong, cầm chén trà trên bàn lên vuốt ve. “Nhị Lôi còn chưa xuất hiện à?” Vân Phong cười: “Có lẽ nó đã đổi ý không chừng.” Khúc Lam Y nhướn mày: “Rất khó nói, nhưng ngày mai nàng đã phải đi, nếu nó còn chưa xuất hiện, vậy tức là nó nó thật sự từ chối nàng.” Khúc Lam Y nhìn Vân Phong: “Có bỏ hay không thì khoan hãy nói đã, nó quả thật là một con ma thú rất mạnh, dù không biết bản thể của nó là gì, nhưng thực lực của nó chắc chắn không kém, nếu nó chỉ vì một câu nói của ta mà bỏ đi, Tiểu Phong Phong có trách ta không?” Triệu hồi sư gặp phải ma thú tốt là cơ hội hiếm có, mỗi một con ma thú Vân Phong ký khế ước, đều tồn tại chút ít may mắn, nếu có được bất kì con nào trong đó có thể nói là may mắn vô cùng, vậy mà Vân Phong có được hết, phải nói là vận mệnh. Trước mắt Nhị Lôi chưa rõ thế nào, nhưng nó cho người ta cảm giác rất mạnh, bỏ Nhị Lôi với Vân Phong mà nói là một chuyện rất đáng tiếc. “Không đâu.” Vân Phong cười đáp: “Không có được chỉ là do ta và nó không có duyên phận, không liên quan gì tới chàng.” Khúc Lam Y đổ người ra trước, khuôn mặt tuấn tú kề sát vào má Vân Phong. Vân Phong đỏ mặt, nàng biết hắn tính làm gì, tim đập nhanh hơn. Khúc Lam Y rất vừa lòng nhìn phản ứng của Vân Phong, từ lúc ban đầu kháng cự tới bây giờ nàng dịu dàng nghe theo, hắn đã phải mất không biết bao nhiêu công sức, giờ tới lúc nên thu hoạch rồi. Môi hai người gần sát nhau, hơi thở cũng dần giao hoà, ngay khoảnh khắc mê hoặc này, trừ tiếng tim đập của nhau, chẳng còn gì khác nữa... “Vân Phong! Lão tử về rồi!” Tiếng hét thật to vang lên, mang theo khí phách phóng khoáng, kèm theo đó còn có tiếng cười ngu ngốc của Nhị Lôi. Mặt Khúc Lam Y đen kịt, chống tay đứng dậy, bay thẳng ra ngoài cửa, Nhị Lôi và Khúc Lam Y nhìn nhau. “Trở lại rồi, hửm?” Đôi mắt đen của Khúc Lam Y loé lên ánh đỏ, Nhị Lôi thấy vậy sắc mặt trầm xuống, không mở miệng. “Lần sau còn dám phá chuyện tốt của bổn thiếu gia, ta sẽ lột da nướng ngươi!” “Lão tử...” Nhị Lôi muốn nói gì, nhưng ánh đỏ trong mắt Khúc Lam Y lại loé lên, hắn quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú lộ ra nụ cười ấm áp: “Tiểu Phong Phong, ta về trước, xem ra lo lắng của ta đã dư thừa rồi.” Vân Phong đỏ mặt gật đầu, nàng không dám chắc nếu vừa nãy Nhị Lôi không xông vào thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Khúc Lam Y lạnh lùng ra khỏi cửa, trở về phòng mình, chỉ còn mình Nhị Lôi sững sờ đứng ngoài cửa. “Ta còn tưởng ngươi đổi ý rồi đó chứ.” Vân Phong ngồi đó, nhìn nam nhân đã tắm rửa xong, trông sạch sẽ hẳn ra. Phải nói, sau khi Nhị Lôi tắm rửa xong trông vẫn rất ngốc, tóc tai không dính thành đống nữa, nhưng sau khi gội sạch nó vẫn lộn xộn, mặt mũi bị che lại không nhìn rõ, vải rách khoác trên người đã biến mất, đổi thành bộ đồ sạch sẽ, nhưng rõ là kích cỡ hơi nhỏ, làm Nhị Lôi trong như bị nhét vào trong một cái túi, nhìn sao cũng thấy chật cứng. Vân Phong nhìn đồ Nhị Lôi mặc, bật cười: “Quần áo này ngươi tìm đâu ra vậy? Rõ là quá nhỏ so với ngươi...” Nhị Lôi liếc nhìn bộ quần áo của mình, tỏ vẻ mình không quan tâm, chạy vào ngồi xuống đối diện Vân Phong… “Roẹt!” một tiếng, quần áo bị xé rách, vết rách còn rất to rõ, Vân Phong lắc đầu, giờ nàng đã biết sao hồi trước trên người nó khoác toàn vải rách rồi. “Vân Phong! Lão tử hỏi ngươi, người nọ là ai?” Nhị Lôi hỏi vậy, Vân Phong nhướn mày, người nọ? “Ngươi đang nói Khúc Lam Y?” Nhị Lôi sững sờ: “Khúc, Khúc Lam Y?” Vân Phong gật đầu, khó hiểu nhìn Nhị Lôi: “Ngươi biết hắn?” “Lão tử, lão tử không biết.” Nhị Lôi ngập ngừng, rõ ràng không dám chắc. Vân Phong nhắm mắt: “Nhị Lôi, tốt nhất ngươi nên ăn ngay nói thật...” “Ta nghĩ là mình biết, nhưng giờ xem ra, là ta hiểu lầm thôi... Hắn không thể là...” “Không thể là gì?” “Không thể là... Mẹ nó, sao ta phải nói cho ngươi biết?” Nhị Lôi đứng phắt dậy, bộ đồ trên người lại rách roẹt roẹt, ngày càng giống vải rách hơn: “Lão tử biết ngày mai ngươi phải đi, nếu ngươi dám bỏ lão tử, lão tử sẽ đuổi theo ngươi tới chân trời góc biển.” Nhị Lôi hào hùng nói, rồi quay người bỏ đi ngay. Vân Phong thấy mấy vết rách trên mông hắn, vừa định mở miệng nhắc, Nhị Lôi đã biến mất. Nhưng những gì Nhị Lôi vừa nói lại làm nàng lo lắng, Khúc Lam Y... Dường như Nhị Lôi biết được gì đó thật, nhưng ẩn ý giấu trong lời nói của nó rốt cuộc có ý gì? Một đêm cứ thế trôi qua, Vân Phong đã thức dậy từ sớm, hôm nay là ngày xuất phát rời khỏi Tụ Tinh. Khúc Lam Y đã vào Long Điện, U Nguyệt thì ở lại Tụ Tinh học viện, nhìn khắp Trung đại lục, nơi an toàn nhất chính là ba học viện. U Nguyệt ở Tụ Tinh cũng tốt, sẽ không bị người của U gia quấy rầy, cũng sẽ không bị phiền phức, có thể yên tâm chờ Vân Phong về. Vân Phong đẩy cửa sân ra, không bất ngờ khi thấy Nhị Lôi đứng ngoài cửa như thần giữ cửa, thấy Vân Phong bước ra thì hừ một tiếng, dùng không gian phong toả ẩn nấp, đi theo cạnh Vân Phong. Vân Phong lắc đầu cười khẽ, đi ra ngoài, chỉ lát sau, có mấy người đi về phía nàng, hoá ra họ đều là đệ tử quan môn của ngũ trưởng lão “Tiểu sư muội.” Dung Tâm đi đằng trước, thấy Vân Phong thì nhiệt tình vung tay hô to. Vân Phong bất đắc dĩ bước tới, các đệ tử của quan môn của ngũ trưởng lão đều tới đông đủ, vây chung quanh Vân Phong, ai nấy đều có ánh mắt ngưỡng mộ nóng rực nhìn Vân Phong, coi Vân Phong trở thành thần tượng của mình. “Phong Vân, lần này muội đại diện cho Tụ Tinh, muội phải đoạt được hạng nhất đó.” “Nói gì vậy hả, Tụ Tinh có Vân Phong, muốn không thắng cũng khó, mọi người thấy đúng không?” Mười mấy người trẻ tuổi đều hoan hô, Vân Phong cũng cười, Dung Tâm đứng cạnh cười ha hả: “Nhớ ngày xưa các người còn xem thường Phong Vân, giờ đã thấy rõ chưa hả?” “Dung Tâm sư huynh, đó là chuyện xưa xửa rồi, giờ bọn đệ đều xem Phong Vân là thần tượng, mọi người nói đúng không?” “Phải đó, phải đó!” Dung Tâm cười: “Được rồi, chúng ta phải đi qua đó mau, còn tiệc mừng gì đó, đợi chúng ta về rồi hãy nói.” Dung Tâm định kéo Vân Phong đi, các đệ tử nhiệt tình cũng tránh ra, lúc hai người sắp đi, có người đột nhiên hô to: “Phong Vân, Dung Tâm sư huynh. Chúc hai người thuận buồm xuôi gió.” Dung Tâm không thèm quay đầu lại, chỉ khoát tay: “Yên tâm, yên tâm đi.” Vân Phong vốn tưởng các đệ tử quan môn của ngũ trưởng lão tới tiễn là hết mức, chẳng ngờ tới chỗ tập hợp mới phát hiện đa số đệ tử trong Nội viện đều tới, hình như muốn tiễn họ. Ngũ trưởng lão đứng cười ha hả, đứng cạnh ông còn có con hạc tiên là ma thú khế ước của ông, các đệ tử trung tâm của Nội viện đều có mặt, mấy vị trưởng lão khác cũng vậy, lúc họ bước tới, mọi người đều xì xào bàn tán. “Nhìn đi, là Phong Vân đó.” “Nàng tới rồi, lần này Tụ Tinh có nàng xem như thắng chắc rồi.” Các vị trưởng lão vốn đang cười nhưng khi thấy Nhị Lôi ẩn nấp cạnh Vân Phong, lập tức thay đổi sắc mặt. Nhị trưởng lão và tứ trưởng lão ngẩn ra, định đồng thời ra tay, ngũ trưởng lão kịp cản lại: “Khoan đã. Đó là bạn của nha đầu Phong Vân.” Bạn? Ba vị trưởng lão đều ngạc nhiên, đó là ma thú cấp Tôn Hoàng. Ánh mắt tam trưởng lão phức tạp nhìn Nhị Lôi: “Lão ngũ nói thật, nó có quan hệ không tệ với Phong Vân, sẽ không hại ai, chúng ta không cần lo.” Đại trưởng lão thả lỏng, chuyện ma thú cấp Tôn Hoàng xuất hiện ở Tụ Tinh học viện là điều rất kinh khủng, một khi nó nổi điên, đám trẻ ở học viện sẽ tử thương không ít, tạo thành tổn thất không nhỏ cho học viện, nếu Vân Phong có thể khống chế, vậy thì tốt rồi. “Phong Vân này cũng thật là...” Nhị trưởng lão và tứ trưởng lão không biết nói gì, quen biết với ma thú cấp Tôn Hoàng... Đây là năng lực chỉ có Triệu hồi sư mới làm được. Năm vị trưởng lão sợ bóng sợ gió, đám đệ tử trẻ tuổi không hề phát hiện, vẫn đang hoan hô mừng Vân Phong tới. Năm người dự thi đứng cùng nhau, đại trưởng lão vung tay, mọi người đều im lặng: “Lần này Tụ Tinh chọn được năm người tinh anh thi đấu giao lưu, thực lực của họ mọi người đều đã thấy. Mong là trong lần thi đấu này họ sẽ mang về thành tích tốt nhất cho Tụ Tinh.” Đám thanh niên có mặt vỗ tay nhiệt liệt, trầm trồ khen ngợi, ngũ trưởng lão cười đứng một bên, đại trưởng lão cũng cười: “Được rồi, tới giờ lên đường rồi, Tụ Tinh chờ tin tốt các con gửi về.” “Tụ Tinh, cố lên! Phong Vân, cố lên!” Đám người trẻ tuổi tung hô, mắt nóng bỏng nhìn Vân Phong, nàng là hi vọng của Tụ Tinh cũng là trụ cột lớn nhất của họ, chỉ cần có nàng, Tụ Tinh sẽ không thất bại. “Được rồi, chúng ta lên đường thôi.” Ngũ trưởng lão nói, hạc tiên đứng cạnh kêu một tiếng, ngũ trưởng lão nhảy lên nó. Ngay sau đó đại trưởng lão vung tay, năm con ma thú bay tới, không trung vang vọng tiếng thú gầm, năm con ma thú đáp xuống trước mặt năm người, bốn người lần lượt nhảy lên, chỉ có Vân Phong đứng yên, ngũ trưởng lão thấy vậy bật cười. “Sư huynh, nha đầu Phong Vân này không cần đâu.” Vân Phong cũng thẳng thắn vung tay ra, nhẫn khế ước hiện lên, ánh sáng xanh xuất hiện, bản thể Sư ưng của Lam Dực xuất hiện, làm mọi người có mặt hét lên hoảng sợ. Các trưởng lão cũng ngạc nhiên. “Không ngờ phong hệ ma thú của nha đầu này lại là Sư ưng.” Ngũ trưởng lão ngồi trên lưng hạc cười nói, hạc tiên mở miệng: “Chủ nhân, đó không phải Sư ưng, đó là Sư ưng bốn cánh, chỉ không biết tại sao lại bị mất một cánh thôi.” “Bốn cánh?” Ngũ trưởng lão ngạc nhiên, hai mắt toả sáng nhìn Vân Phong: “Rốt cuộc nha đầu này sẽ cho ta bao nhiêu bất ngờ nữa đây...” Vân Phong nhún người nhảy lên lưng Lam Dực, nhìn nàng cực kì nổi bật, dù gì bản thể của Sư ưng vốn vừa lớn vừa đẹp, ma thú xinh đẹp cực kì hiếm thấy, so với những con phi hành ma thú khác, chỉ có hạc tiên của ngũ trưởng lão có thể sánh bằng, những con khác không cách nào sánh được. “Tiểu sư muội, đẹp lắm!” Dung Tâm nói một câu, Thiên Quy sinh lòng ngưỡng mộ, trong tiếng hoan hô cổ vũ mấy con phi hành ma thú rời khỏi mặt đất, vỗ mạnh đôi cánh xuống đất, hoá thành tia sáng loá mắt biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. “Phong Vân, ta chờ các người chiến thắng trở về.” Không biết ai nói một câu, mọi người bị kích thích, cũng cao giọng hô to: “Tụ Tinh chờ ngươi chiến thắng trở về!” “Mẹ nó, ồn chết...” Nhị Lôi đứng trên lưng Lam Dực, nghe tiếng ồn ào náo nhiệt thì mắng một câu. Vân Phong cười, đón gió hô lớn: “Sai! Đây là nhiệt tình và cả hi vọng.” Qua lại giữa ba hòn đạo của Trung đại lục, phải dựa vào Truyền tống trận để di chuyển, muốn đi tới Nguyệt Luân đảo phải thông qua Truyền tống trận ở Phù Không đảo, nếu muốn dùng ma thú hoặc năng lực của bản thân để đi thì hoàn toàn không thể. Vì biên giới giữa ba hòn đảo đều bị không gian nữu khúc ở một trình độ nhất định, một khi vào nhầm, rất có thể sẽ bị nghiền chết trong đó. Trên Phù Không đảo có vô số Truyền tống trận, nhưng Truyền tống trận đi Nguyện Luân đảo chỉ có một. Nguyên nhân là vì ba đảo không giao lưu nhiều, chẳng ai rảnh chạy tới đảo khác dạo chơi, cho nên nếu không có chuyện quan trọng hoặc mua bán qua lại, thì không có mấy người muốn rời khỏi đảo, vì vậy một Truyền tống trận đã đủ dùng rồi. Vị trí của Truyền tống trận nằm ở Bách Diệp thành thuộc địa bàn của một trong tứ đại thế gia ở Phù Không Đảo - Hiên gia. Không khí trong Bách Diệp thành khá căng thẳng, gia chủ Hiên gia đã cho người chờ ở trước Truyền tống trận. Hôm nay Truyền tống trận cũng có hạn chế đặc biệt, trước khi đợi được những người nào đó tới, mọi người đều không được dùng, chỉ có thể đứng chờ bên cạnh. Điều này làm đám thương gia muốn ra đảo buôn bán bực bội, tức giận đứng chờ. “Hôm nay rốt cuộc là ngày gì, có Truyền tống trận lại không cho dùng, quy định quái quỷ gì thế này?” Một thương gia đợi hơn nửa ngày oán giận, ông ta đã chờ hơn nửa ngày. Buôn bán đâu chờ ai, thời buổi này đâu có dễ kiếm tiền. “Ai biết được, ngươi không thấy cả gia chủ Hiên gia cũng tới à, cả cao tầng của Hiên gia cũng tới đông đủ, có lẽ họ đang chờ đại nhân vật nào đó.” “Đại nhân vật? Ai vượt được mặt cả tứ đại gia tộc chứ?” “Chưa chắc, biết đâu là đại nhân vật cấp Tôn Hoàng, Tôn Thần gì thì sao.” “Ta cũng muốn xem, rốt cục là đại nhân vật gì mà khiến hai ta đợi cả buổi, tiền mất sạch hết rồi.” “Nè, mau nhìn kìa! Trên trời hình như có gì bay tới kìa.” Thương nhân đứng một bên đợi tới bực mình ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên bầu trời có mấy bóng đen đang bay tới, đám người của Hiên gia vội vàng vui vừng chạy tới đón, mấy bóng đen lại gần hơn mọi người mới nhìn rõ, toàn bộ đều là phi hành ma thú! Mấy phi hành ma thú đáp xuống đất, hấp dẫn không thiếu tầm mắt, hạc tiên và Lam Dực tự bay vào nhẫn khế ước, còn mấy con ma thú khác thì giao cho Hiên gia chăm sóc. Hiên gia vui vẻ bước lại: “Ngũ trưởng lão, đại giá quang lâm!” Ngũ trưỡng lão cười, ông không muốn nói gì với người của tứ đại gia tộc, nếu đổi thành các trưởng lão khác, chắc còn nói một hai câu, nhưng ngũ trưởng lão chỉ cười hỏi: “Truyền tống trận chuẩn bị xong chưa?” Hiên gia gia chủ vốn định hàn huyên mấy câu, thấy ngũ trưởng lão không muốn nói bèn đáp: “Đã chuẩn bị sẵn sàng.” Ngũ trưởng lão gật đầu, vừa định bước vào đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đa tạ Hiên gia cung cấp phi hành ma thú, phiền Hiên gia gia chủ rồi.” Hiên gia gia chủ cười: “Ngũ trưởng lão nói gì vậy? Đây là chuyện Hiên gia phải làm.” Vân Phong nhướn mày, hoá ra đám phi hành ma thú này là do Hiên gia của tứ đại gia tộc cung cấp, quả nhiên là tứ đại gia tộc, không thiếu gì phi hành ma thú, vừa ra tay có thể lấy ra năm con ngay, giá trị thật không hề nhỏ. “Thời gian cấp bách, chúng ta phải lên đường.” Ngũ trưởng lão khô cằn đáp, ông thật sự không giỏi nói chuyện. Hiên gia gia chủ cũng không nói gì nữa, liếc mắt ra hiệu, có người đẩy cửa lớn ra ngay, Truyền tống trận xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. “Mời ngũ trưởng lão.” Hiên gia gia chủ cười mời, ngũ trưởng lão gật đầu đi vào, năm ngời trẻ tuổi đằng sau cũng bước theo. Lúc Vân Phong đi qua, ánh mắt Hiên gia gia chủ nóng rực: “Phong Vân tiểu hữu.” Vân Phong đừng chân, Hiên gia gia chủ cười: “Có Phong Vân tiểu hữu, lần này Tụ Tinh thắng chắc rồi.” Vân Phong cười: “Hiên gia chủ khách khí.” “Nếu Phong Vân tiểu hữu không ngại... Lúc trở về có thể đến Hiên gia làm khách không?” Hiên gia chủ cười vô cùng nhiệt tình, mắt Vân Phong lóe lên: “Nếu như không có chuyện quan trọng, đương nhiên ta sẽ không từ chối.” Hiên gia chủ cười: “Được được được! Vậy thì chúc Phong Vân tiểu hữu thắng lợi.” Vân Phong cười không đáp đi tiếp, Hiên gia gia chủ thì cười đắc ý, đám thương nhân đứng bên thấy vậy thì thầm to nhỏ: “Ngũ trưởng lão của Tụ Tinh học viện là đại nhân vật, vậy người vừa nãy là ai?” “Vậy là ngươi không biết rồi, nghe nói nàng là nhân tố bất ngờ của Tụ Tinh học viện lần này, Triệu hồi sư đa hệ, Phong Vân.” “Cái gì? Triệu hồi sư đa hệ?” “Không thể tưởng được Tụ Tinh sẽ có người như vậy, trận giao lưu thi đấu lần này Tụ Tinh chẳng phải thắng chắc rồi à?” “Ai dám chắc? Ngươi cho rằng hai học viện khác đều vứt đi à? Bên nào mà chả có mấy nhân vật lợi hại, lần giao lưu thi đấu này nếu được nhìn thấy, vậy thì tốt quá rồi...” “Đợi đã, ngươi mới vừa nói nàng tên gì?” “Phong Vân, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe? Sau trận đấu xếp hạng Nội viện ở Tụ Tinh, cái tên Phong Vân này nổi như cồn. Tứ đại gia tộc và các gia tộc lớn nhỏ khác đều bàn tán về Phong Vân, cũng bàn kế muốn mời nàng về gia tộc mình đó.” “Phong Vân, Phong Vân, Phong Vân... Á!” Một thương nhân đột nhiên ngẩng đầu, những người khác khó hiểu nhìn gã: “Sao ta thấy cái tên này sao quen vậy, Phong Vân, đảo lại không phải là Vân Phong à?” “Vân Phong? Là ai nữa?” “Nhân vật được truyền tụng như thần ở Đông Tây đại lục, địa vị còn cao hơn cả tứ đại gia tộc, tên người đó là Vân Phong.” “Đông Tây đại lục? Sao ngươi biết tin tức từ đại lục khác?” “Ta đi theo con đường của mình, nhưng chỉ vỏn vẹn có một hai lần mà thôi, biết không nhiều lắm, nhưng cái tên Vân Phong này cũng không lạ lẫm gì, người của Đông Tây đại lục, không ai không biết.” “Người nọ tên Vân Phong, người này tên Phong Vân, sao là một được. Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi.” “Thật là ta suy nghĩ nhiều à?” “Không thì là gì, Phong Vân này là Triệu hồi sư đa hệ. Vân Phong kia thì sao? Chẳng lẽ cũng là Triệu hồi sư đa hệ?” “Chuyện này thì ta không rõ lắm...” “Thôi đi. Ngươi cho là Triệu hồi sư đa hệ nhiều lắm à? Có vài người đã là may lắm rồi. Được rồi, được rồi, lệnh cấm đã huỷ bỏ, chúng ta đi thôi.” Mấy thương nhân khác đều vội vàng bỏ đi, chỉ còn lại thương nhân nọ đứng đó như đang suy nghĩ gì, trên đời này Triệu hồi sư đa hệ quả thật rất hiếm thấy, đương nhiên không có nhiều, Vân Phong, Phong Vân, nói cho cùng cũng chỉ là một người thôi. Chỉ có điều Vân Phong không ngờ, ở Trung đại lục, cái tên Vân Phong lại bị nhắc tới. Truyền tống trận ở Bách Diệp thành là Truyền tống trận cỡ lớn, tính ổn định và an toàn cực kì cao, mỗi lần Truyền tống đi được mười người, Tụ Tinh có sáu người thêm cả Nhị Lôi đang ẩn núp thì vẫn còn dư, mọi người đứng lên Truyền tống trận, nó loé sáng lên. “Roẹt!” một tiếng mọi người biến mất, cảm giác nghiền ép quen thuộc xuất hiện, nhưng lần này nhẹ hơn nhiều, chỉ như lông vũ phất qua da thịt, chỉ chạm khẽ vào, không hề có cảm giác gì quá mạnh. Không biết qua bao lâu, thông đạo không gian đi thông tới tận cùng, mọi người đã thấy khó chịu muốn ói, ngũ trưởng lão dù không rõ nhưng mày cũng chau chặt, không gian Truyền tống trận dùng trong thời gian ngắn còn được, nhưng nếu ở quá lâu trong không gian này sẽ thấy rất khó chịu. Lúc mọi người sắp suy sụp, không khí tươi mát cuối cùng cũng xuất hiện, Vân Phong chớp mắt, xem ra Nguyệt Luân đảo đã ở ngay trước mắt. “Roẹt!” Ánh sáng bùng lên, đám người Vân Phong nheo mắt, mơ hồ nhìn thấy ngoài vòng ánh sáng có hai bóng người đứng chờ: “Các vị ở Tụ Tinh học viện, hoan nghênh đến Nguyệt Luân đảo.” Khi đã quen với cường độ ánh sáng, Vân Phong mới mở mắt ra được, nhìn chung quanh, họ đang đứng trong quảng trường nhỏ khá trống trải, dưới chân là Truyền tống trận, cách đó không xa còn có những Truyền tống trận khác. Người nói chuyện là một nam tử trung niên chín chắn, mặt có vài nếp nhăn, nhìn vẻ ngoài người này cực kì trẻ có thể nói là xấp xỉ ngũ trưởng lão, nhưng ở Trung đại lục, vẻ ngoài là vô nghĩa, một khi bước vào cấp bậc Tôn Vương, tuổi thọ con người dù được kéo dài nhưng ngoại hình sẽ vĩnh viễn giữ lại ở trạng thái hiện tại. “Khách khí rồi, Phong Lẫm.” Ngũ trưởng lão cười nói, dường như ông không thích người nọ. Đối phương không để ý, vẫn ôn hoà nhìn ngũ trưởng lão: “Tinh Yêu, hai ta bao lâu chưa gặp rồi? Lần này ngươi làm trưởng lão dẫn đội quả thật là ngoài dự liệu của ta.” “Hừ, điều khiến ngươi bất ngờ không chỉ vậy thôi đâu.” Ngũ trưởng lão lạnh lùng nói. Mấy người trẻ của Tụ Tinh học viện đều ngạc nhiên, chẳng lẽ ngũ trưởng lão có thù cũ gì với Phong Lẫm này? Vân Phong lại nghĩ tới ý nghĩ ẩn sâu trong việc ngũ trưởng lão quyết tâm làm trưởng lão dẫn đội. Nhị Lôi không bị phát hiện, vì Vân Phong đã sớm cưỡng chế đưa nó vào Long Điện. Nếu Nhị Lôi trở thành át chủ bài cuối cùng trong lần giao lưu thi đấu này, đương nhiên không thể dễ dàng xuất hiện. Vân Phong đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện đối diện có ánh mắt đang dò xét mình, mang ý thăm dò rất rõ. Mấy người trẻ tuổi đứng sau Phong Lẫm mặc đồng phục thống nhất cho là mình làm rất cẩn thận, nhưng với Vân Phong và Thiên Quy đã là Tôn Vương cấp tám, thì chỉ là múa rìu qua mắt thợ. Chiến khí, tinh thần lực xông thẳng vào đối phương, đám người trẻ tuổi run lên, chật vật lùi ra sau nửa bước, ngũ trưởng lão cười: “Muốn dò xét sao? Còn sớm lắm, lúc thi đấu sẽ có cơ hội thôi.” Phong Lẫm không nói gì chỉ cười ôn hoà, đám người trẻ tuổi đằng sau cũng không dám làm bậy nữa, ngoan ngoãn đứng đó, mắt nhìn Vân Phong và Thiên quy. Lúc này, Truyền tống trận ở cách đó không xa cũng sáng lên, mấy bóng người xuất hiện, thậm chí còn có cả tiếng chửi bới. Sau khi ánh sáng tan hết, sắc mặt ngũ trưởng lão đen hẳn đi, mấy người ở Tụ Tinh cũng đề phòng, Dung Tâm thầm nói: “Không ngờ gặp lại đám rác rưởi ở Tinh Vân nhanh vậy.” Người đến là đoàn người của Tinh Vân học viện, người lĩnh đội không phải là tam trưởng lão tới Tụ Tinh khiêu khích lần trước, mà là một lão già nghiêm túc mặt chữ quốc, năm người trẻ tuổi sau ông ta, chỉ có một chiến sĩ cấp chín từng tới Tụ Tinh, bốn người còn lại đều là người mới. “Tinh Vân cũng đã đến, có nên nói các ngươi ăn ý quá rồi không?” Phong Lẫm cười, nhìn Tinh Vân nói: “Các vị ở Tinh Vân học viện, hoan nghênh tới Nguyệt Luân đảo.” “Đừng nói nhảm.” Trưởng lão dẫn đội lạnh lùng đáp. Phong Lẫm mặc kệ, ôn hoà mở miệng: “Lãnh Mịch, giao lưu chưa bắt đầu mà lửa giận đã lớn vậy rồi à?” “Đừng tưởng Hoa Phong là bên tổ chức, ta sẽ cư xử khác, bao gồm cả ngươi.” Lạnh Mịch nhìn ngũ trưởng lão. Ngũ trưởng lão không cam lòng trừng lại: “Lãnh Tuyệt hôm trước mới tới thách đấu đâu rồi, sao không tới? Thương thế khá hơn chưa?” Câu này làm sắc mặt Lãnh Mịch thay đổi, lần trước Lãnh Tuyệt muốn ra tay với Vân Phong bị ngũ trưởng lão công kích, bị thương không nhẹ, lần đó Tinh Vân còn chết một Triệu hồi sư, một Chiến sĩ cấp tám bị tàn phế, dù có được tình báo về Vân Phong, nhưng cũng phải trả giá không nhỏ. “Tụ Tinh có mấy con át chủ bài chúng ta đều đã biết, lần giao lưu thi đấu này, chúng ta mất cái gì Tụ Tinh phải trả lại cho đủ.” Lạnh Mịch lạnh băng nói ra một câu, mắt lườm Vân Phong, bên trong chứa đầy sát ý. Ngũ trưởng lão bước lên bước, che Vân Phong ra sau: “Nếu ngươi dám động tới nha đầu này, phải qua ải của ta trước.” “Hừ!” Lạnh Mịch liếc nhẫn khế ước hai màu trên tay ngũ trưởng lão, không nói gì thêm. Giao lưu thi đấu giữa ba học viện còn chưa bắt đầu, không khí giữa cả ba đã xuống đến điểm âm, bất hoà cái là có thể bùng nổ ngay. “Các người đến cùng lúc, ta cũng đỡ phải chờ, về việc sắp xếp thi đấu chi tiết thế nào, ba viện chúng ta phải bàn bạc, chỗ ở của các ngươi Hoa Phong đã sắp xếp xong, để mấy đứa nhóc này dẫn các ngươi đi đi.” Phong Lẫm cười ôn hoà. Ngũ trưởng lão và Lãnh Mịch liếc nhau cái, tầm mắt cả hai đụng vào nhau giữa không trung. “Cũng tốt.” Lạnh Mịch mở miệng, quay đầu nói nhỏ vài câu. Ngũ trưởng lão cũng quay đầu lại, nhìn Vân Phong và Thiên Quy: “Nếu họ dám ra tay, các ngươi không cần khách khí.” Thiên Quy ngây người, trịnh trọng gật đầu, Vân Phong cũng gật đầu, ngũ trưởng lão mới quay người đi theo Phong Lẫm và Lãnh Mịch. Ba người đứng đầu đều đã đi khỏi tầm mắt, đám người trẻ tuối đến từ ba viện đứng chung, nhìn nhau, mắt loé lên tia lửa sáng ngời. “Tụ Tinh và Tinh Vân, các người đi theo bọn ta.” Đám người Hoa Phong mở miệng nói, khẩu khí vô cùng ngạo mạn, như kiểu ngươi đã đến địa bàn của ta nên phải tự giác nghe theo, bên Tụ Tinh không ai nói chuyện, nhưng bên Tinh Vân nổi khùng. “Có gan ngươi nói lại lần nữa xem.” Chiến sĩ Tôn Vương cấp chín bước tới, uy lực của Tôn Vương cấp chín lan ra. Đám người Hoa Phong mặt trắng bệch, lùi ra phía sau vài bước: “Mời, mời theo chúng ta...” Đám người bên Tinh Vân bật cười, Chiến sĩ Tôn Vương cấp chín nhìn Vân Phong: “Hoá ra Tụ Tinh toàn là thứ nhát gan.” “Ngươi!” Dung Tâm muốn nói lại, bị Vân Phong đè chặt. Vân Phong nhìn sang, chăm chú nhìn vào Tôn Vương cấp chín, sâu trong đôi mắt ẩn chứa sự lạnh lùng khó tả: “Xem ra, những người khác chưa bị dạy dỗ đủ nhỉ?” Chiến sĩ Tôn Vương cấp chín biến sắc, nhìn Vân Phong mấy lần. Vân Phong cười, quay đầu như đang nói với không khí: “Không biết là ai, lần trước không biết tự lượng sức ra thách đấu, lần này chưa được dạy dỗ đủ, xem ra là chưa đủ thảm thiết, hóa ra họ mong mình thảm hơn kìa.” Dung Tâm đột nhiên cười, Thiên Quy cũng cười. Tôn Vương cấp chín của Tinh Vân tái mặt, đời này gã sẽ không quên sự sỉ nhục ở Tụ Tinh. Nàng, nàng dám... Chiến sĩ Tôn Vương cấp chín siết chặt tay: “Phong Vân! Lần này ta thề phải sửa sạch sỉ nhục ngày đó.” Vân Phong không thèm để ý, Dung Tâm đứng cạnh thấy hả hê vô cùng, chỉ bằng ngươi? Không bị xử đẹp đã là may.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]