Chương trước
Chương sau
“Rốt cuộc thứ đó là gì! Sao ta lại có cảm giác hoảng sợ kỳ lạ vậy!” Triệu gia chủ hơi lùi về sau, trong lòng bắt đầu hoảng loạn lên. U gia chủ cũng chẳng khác gì, lúc này ông ta cũng hết sức lo lắng, thứ phát ra tiếng lúc nãy rốt cuộc là gì mà lại khiến cho ông ta có cảm giác sợ hãi.
"Sao mà ta biết được…” U gia chủ cũng đành phải lùi về sau, khẽ nói.
Triệu gia chủ đột nhiên nghiêm mặt lại: "Hừ! Ân oán của Triệu gia ta và Phong Vân cũng không vội trong lúc này. U gia chủ, việc còn lại ngươi tự lo đi!” Nói xong, Triệu gia chủ liền bỏ chạy.
U gia chủ không kiềm được cơn tức giận: "Triệu gia chủ, ngươi…!”
“Các người ai cũng đừng mong rời khỏi đây!” Giọng nói âm trầm của Khúc Lam Y vang lên với đôi mắt đỏ rực khiến cho hai người càng thêm hoảng loạn, Triệu gia chủ quay người bỏ chạy. U gia chủ mặc dù cũng muốn bỏ chạy nhưng đây là U gia, trước ánh mắt của nhiều người như vậy, ông ta có thể chạy đi đâu được. Cái chức gia chủ này của ông ta có còn muốn làm nữa không.
U gia chủ chỉ còn nước cắn răng một mình đối diện với tình cảnh khó khăn trước mắt, Triệu gia chủ chỉ nghĩ đến việc bỏ chạy, tốc độ nhanh kinh ngạc. Khúc Lam Y nhìn thấy bóng dáng bỏ chạy thục mạng của Triệu gia, không khỏi nhếch môi cười khẩy, ngón tay dính máu cầm chặt lấy ngọc bội màu trắng, ngọc bội đột nhiên phát ra ánh sáng, Vân Phong biết con quái thú khổng lồ mà lần trước nàng đã thấy chính là ẩn từ trong đó chui ra!.
“Hự…!” Vân Phong chỉ cảm thấy lồng ngực có cảm giác như bị hòn đá lớn đè nặng lên, giống như muốn đập vỡ nát trái tim nàng ra. Tay bất giác sờ vào ngọc bội màu đen vẫn luôn được đeo trên người, Vân Phong cảm thấy bề mặt ngọc bội đột nhiên nóng lên.
“Khúc Lam Y…” Vân Phong cắn răng gọi.
Mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng Khúc Lâm Y vẫn nghe thấy, hai mắt đỏ ngầu liền chuyển hướng qua Vân Phong, nhìn thấy sắc mặt nàng lúc này hết sức tái nhợt: "Tiểu Phong Phong!"
Đôi mắt màu đỏ thoáng chốc dịu đi, đồng thời tiếng nói phát ra từ miếng ngọc bội trắng đó cũng theo đó biến mất. Cảm giác sợ hãi trong lòng U gia chủ cũng từ từ tiêu tan, chỉ có điều vẫn còn rùng mình.
Quang nguyên tố ấm áp từ bàn tay của Khúc Lam Y lập tức truyền vào cơ thể Vân Phong, mới một chút mà Khúc Lam Y đã nhăn mặt nhíu mày. Cảm giác đè ép ở ngực Vân Phong cũng dần biến mất, nhịp thở cũng đều trở lại. Tay Khúc Lam Y chạm phải miếng ngọc đen đằng sau lớp áo, mặt trên đột nhiên tỏa ra khí nóng, ánh sáng lóe lên từ mắt Khúc Lam Y sau đó truyền vào miếng ngọc bội đen, độ nóng lúc này mới áp chế xuống.
Là hắn đã sơ suất, suýt nữa… đã thả thứ đó ra!
Triệu gia chủ nhanh chóng bỏ chạy, tuy là cảm giác khiếp sợ trong lòng đã hết nhưng ông ta không hề muốn ở lại thêm chút nào nữa. Vừa mới chạy ra ngoài, Triệu gia chủ đã bị một đám người nhảy ra trước mặt chặn lại, ông ta vừa định gầm lên, nhưng khi nhìn thấy người đến là ai thì sợ đến sắp rơi cả quai hàm.
“Cung, Cung gia chủ…! Người, sao người lại đến đây!”
Cung gia chủ nhướn đôi mày rậm, nhìn bộ dạng hoảng loạng vội vã bỏ chạy của Triệu gia chủ liền cười: “Tiếng động lúc nãy vang rất lớn, ta tới xem thử, Triệu gia chủ cũng vậy à?”
Triệu gia chủ vẻ mặt lúng túng: “À, đúng, đúng vậy…”
“Vậy Triệu gia chủ đang làm gì thế kia? Chưa xem rõ ràng tình hình sao có thể vội vã bỏ đi?” Cung gia chủ nhìn Triệu gia chủ một cái nhìn khó hiểu, cười cười: “Nếu như Triệu gia chủ và ta đã có cùng cách nghĩ, vậy thì cùng đi xem đi, thật hy vọng không phải là do mấy vị khách quý của ta gây ra, nếu không, ta phải bồi tội với U gia rồi.”
“Khách, khách quý?” Triệu gia chủ ngẩn người, đột nhiên thấy nản lòng. Phong Vân chắc không phải là vị khách quý của Cung gia chủ chứ?
“Cung gia chủ, khách quý là những ai vậy, có thể khiến người xem trọng như vậy?”
Cung gia chủ nhìn sâu vào mắt Triệu gia: “Vị khách này của ta, Triệu gia chủ cũng không lạ, là Phong Vân tiểu hữu.”
Chết rồi! Triệu gia chủ nói thầm một tiếng, Phong Vân sao trở thành khách quý của Cung gia chủ rồi? Nếu như là khách quý của Cung gia chủ, ông ta có to gan đến mấy cũng không dám ra tay với Phong Vân. Bây giờ nên làm thế nào mới tốt đây, phải thu dọn tàn cuộc thế nào đây? Đúng rồi! Cứ đẩy hết cho U gia chủ là được, vả lại tất cả đều là từ U gia mà ra, ông ta cũng chỉ là tiện tay, người giựt dây mọi thứ đều là U gia chủ.
Triệu gia chủ trong lòng đã đưa ra chủ ý nên không còn thấy lo lắng nữa, đi theo sau Cung gia chủ, một mạch vào U gia.
Triệu gia chủ và Cung gia chủ đang trên đường đến, U gia chủ lúc này đã bình tĩnh lại, cảm giác khiến người ta hoảng sợ lúc nãy đã biến mất. U gia chủ có hơi nghi ngờ sự việc lúc nãy có phải là ảo giác không.
Khúc Lam Y không còn khí thế hừng hừng sát khí giống như lúc nãy nữa, chỉ toàn tâm toàn ý quan tâm đến tình trạng của Vân Phong. Tình hình của miếng ngọc bội đen bây giờ có hơi nan giải, thứ bên trong dường như đang cố thoát ra khỏi lồng giam đó, muốn liều mình thoát ra ngoài cho được. Nhờ hấp thụ Quang nguyên tố của Khúc Lam Y mà sắc mặt của Vân Phong đã đỡ nhiều, nhưng ảnh hưởng của ngọc bội đen đối với nàng vẫn lớn vô cùng.
“Phong Vân, nếu như ngươi giao thứ đó ra, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, thế nào?” U gia chủ đứng giữa không trung nhìn Vân Phong và Khúc Lam Y, tuy không biết rõ tình hình lúc này thế nào nhưng ông ta biết, hiện giờ dường như ông ta đang chiếm thế thượng phong.
“Lão thất phu, ngươi đúng là không biết xấu hổ!” Khúc Lam Y nghiến răng nhìn U gia chủ, nếu không phải tình hình lúc này phức tạp, lão già này đừng hòng còn mạng đứng đó.
“U gia chủ, thứ ông muốn lấy là gì?” Vân Phong sắc mặt trắng bệch hỏi.
U gia chủ liền trả lời: “Chính là thứ mà U Nguyệt ẩn nấp đấy. Đó không thể là vật sở hữu của mình ngươi được, ngươi giữ nó sớm muộn gì cũng bị người khác cướp đoạt, hãy để ta thay ngươi bảo quản cho.”
"Ha ha ha, ha ha ha ha!" Vân Phong đột nhiên cười to lên, nhẹ nhàng lấy tay đẩy Khúc Lam Y ra. Ngọc bội đen đã dần dần khôi phục ổn định, nhịp thở của Vân Phong cũng đã ổn định, mặc dù sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt: “Thật hay cho câu thay ta bảo quản. Ý đồ tham lam, đúng là bộ mặt tiểu nhân bỉ ổi khiến người ta hết sức căm ghét.”
“Ngươi…!” U gia chủ nổi giận: “Được thôi, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, hôm nay ta sẽ khiến ngươi có đi không về.”
“U gia chủ, ngươi muốn ai có đi không về vậy?” Một giọng nói trầm ổn vang lên. Vân Phong và Khúc Lam Y đều ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy người đến thì hết sức kinh ngạc.
U gia chủ nghe thấy giọng nói này liền run sợ: “Cung, Cung gia chủ?”
Cung gia chủ vừa nhìn thấy Vân Phong và Khúc Lam Y, sắc mặt có vài phần u ám, lại thêm cảnh tượng hỗn độn nơi này tất nhiên không khó để nghĩ chuyện gì vừa xảy ra.
U gia chủ liền thu lại thế tiến công: “Cung gia chủ, sao người lại đến đây?”
Triệu gia chủ đi bên cạnh Cung gia chủ với bộ dạng không dám nhiều lời. U gia chủ nhìn thấy Triệu gia chủ, Triệu gia chủ lại quay mặt đi chỗ khác: “Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, âm thanh lúc nãy có phải là phát ra từ nơi này?”
“Cung gia chủ không cần lo lắng, đây đều là việc nhà của U gia, đợi ta xử lý xong…”
Cung gia chủ sắc mặt trầm lại: “Nếu như đã là việc riêng của U gia ngươi, ta không hỏi nhiều, vậy hai người họ có thể liên quan gì với việc riêng của U gia ngươi, khiến cho U gia chủ ngươi không quan tâm bối phận mà động thủ?”
U gia chủ hoảng hốt, liền giải thích: “Cung gia chủ, hai người này chính là đầu sỏ gây nên, U Nguyệt vừa trở về gia tộc liền bị hai người này xúi giục mà muốn rời khỏi U gia, chuyện xấu này thân là chủ một tộc sao có thể ngồi yên mà nhìn?”
“Ngươi nói bậy!” Một giọng nói vang dội dị thường. U gia chủ trừng mắt, người vừa nói chính là U Nguyệt, gã đã đi ra khỏi Long Điện rồi.
U Nguyệt vừa ra đã thấy sắc mặt Vân Phong tái nhợt, vẻ mặt lo lắng vội đỡ lấy nàng. Sau khi nghe U gia chủ nói xong cơn thịnh nộ trong lòng U Nguyệt không thể nhịn được nữa, lớn tiếng quát lên. U gia chủ mặt lạnh như băng nhìn gã: “Đồ phản bội U gia! Nếu không phải hai tên này xúi giục ngươi, U gia lẽ nào không chứa nổi ngươi sao?"
Tay U Nguyệt hung hăng nắm thành quyền: “Ngươi nói bậy! Phong Nhi không hề xúi giục ta, là ta đã không còn tình cảm với U gia này từ lâu, gia tộc này không phải U gia mà ta mong muốn, còn ngươi, cũng khiến ta nhìn rõ được điều này.”
“Câm miệng!” U gia chủ nổi giận. Chuyện xấu của U gia coi như hôm nay đã phơi bày cả ra rồi. Cung gia chủ và Triệu gia chủ ở một bên không nói gì, U gia chủ chỉ cảm thấy mặt mũi mình hôm nay đã mất hết hoàn toàn rồi.
“Lúc đầu ông nói với ta thế nào, ông có nhớ không? Ông nói trong mắt ông, ta chẳng qua chỉ là một tên phế vật vô dụng, chính vì lúc nãy ông không có được cơ hội tiếp cận Dược tễ sư mới thẹn quá hóa giận, liên hợp với Triệu gia dồn chúng ta vào chỗ chết, đây đều là việc tốt mà ông làm đấy.”
Cung gia chủ nhướn mày nhìn U gia chủ, U gia chủ run rẩy gào lên: “Ăn nói hàm hồ!”
Triệu gia chủ quay mặt đi chỗ khác, không nói gì.
“Nói bậy? Nếu những gì ta nói đúng là bậy, vậy thì cái gì đây?” U Nguyệt chỉ đống đổ nát dưới chân: “Nói là gia tộc thân thích thì huyết mạch tương liên, đến cuối cùng lại là người muốn lấy tính mạng của ta, thật là nực cười.”
Cung gia chủ không khỏi nhíu mày. Thân là tộc trưởng gia tộc mà lại ra tay với vãn bối vốn đã xấu xa, đặc biệt lại đích thân đối phó với người trong tộc, đây vốn là chuyện trời đất không dung tha. Nếu như tộc trưởng có thể nhẫn tâm ra tay với máu mủ, vậy thì kẻ đó cũng không có tư cách ngồi lên vị trí tộc trưởng này.
“U gia chủ, chuyện của U gia ta không quản, nhưng Phong Vân là khách quý của ta, ngươi ra tay với họ là không nể mặt ta.” Cung gia chủ vẻ mặt trầm tĩnh nói một câu. U gia chủ đành phải kìm nén cơn tức giận, trước mặt Cung gia chủ, ông ta vẫn không có dũng khí ngang hàng với nhau.
Cung gia chủ nhảy đến trước mặt U Nguyệt, nhìn chăm chú vào gã, sau đó quay đầu nhìn Vân Phong: “Phong Vân tiểu hữu, ta không tiện nhúng tay vào chuyện của U gia, nếu sự việc đã đến nước này, chi bằng cùng ta về trước đã.”
Vân Phong đứng lên: “Đa tạ ý tốt của Cung gia chủ, nhưng U Nguyệt là nhị ca ta, U gia đối đãi với huynh ấy như vậy, ta sẽ không để cho nhị ca ta ở đây chịu một chút ức hiếp nào.”
Cung gia chủ cau mày suy tư, sau đó quay người lại: “U gia chủ, nếu như U Nguyệt đã là nhị ca của Phong Vân tiểu hữu, tất nhiên cũng sẽ là quý khách của Cung gia ta. Theo lý thì ta không nên quản chuyện của U gia, nhưng ngươi thân là tộc trưởng lại ra tay tàn độc, huống hồ lại đối với quý khách của Cung gia, hai chuyện coi như huề, ta sẽ không truy cứu, việc này đến đây chấm dứt.”
“Cái gì?” U gia chủ kinh ngạc nhìn Cung gia chủ. Phong Vân này thành khách quý của Cung gia từ lúc nào vậy? Nếu sớm biết Cung gia chủ sẽ ra mặt, ông ta cũng không cần phải làm thế này? Cục diện hiện giờ cũng sẽ không giống như thế này…
“Sao? Nếu như U gia có gì bất mãn, cứ đến tìm Cung gia ta.” Câu này của Cung gia chủ làm cho U gia chủ hết đường mở miệng. Có gì bất mãn tìm Cung gia? Chỉ là U gia nhỏ bé, làm sao có thể? Cho dù bất mãn, cũng chỉ có thể nhịn.
“Nếu như Cung gia chủ đã mở lời…” U gia hận không thể cắn một phát, căm hận nhìn mấy người Vân Phong. Hôm nay ngậm đắng nuốt cay, cho dù có đắng cũng phải nuốt xuống.
“Phong Vân tiểu hữu, chúng ta đi thôi, đương nhiên dẫn theo cả vị nhị ca này của ngươi.”
Vân Phong gật đầu: “Cung gia chủ giúp đỡ lần này, cảm kích vô cùng.”
Cung gia chủ cười ha hả: “Có chuyện gì về Cung gia rồi nói sau.”
Khúc Lam Y liếc nhìn Cung gia chủ. Cung lão đầu này đến cũng thật đúng lúc, nếu không thì U gia và Triệu gia hai tên lão thất phu này chắc chắn sẽ không nương tay. Tuy rằng hai lão thất phu này không đến nổi dồn bọn họ vào đường cùng nhưng tình hình cũng chẳn mấy lạc quan. Có điều tâm tư của Cung gia chủ này, rốt cuộc có đơn thuần như vậy hay không thì phải xem lại rồi.
“Ta đưa nàng đi.” Khúc Lam Y bế Vân Phong vào lòng, Quang nguyên tố vẫn không ngừng truyền vào trong ngọc bội đen. Vân Phong mấp máy môi, thả lỏng cơ thể dựa vào lòng Khúc Lam Y, miếng ngọc bội đen hiện nay đã không thể khống chế được nữa, xem ra thứ bên trong có một ngày nhất định sẽ chui ra ngoài, đến lúc đó tình hình sẽ như thế nào nữa đây?
“Vậy thì ta dẫn tên tiểu tử ngươi vậy.” Cung gia chủ vung tay một cái, tóm lấy U Nguyệt, bốn người lần lượt rời khỏi. U gia chủ chỉ có thể nhìn theo bóng dáng họ từ từ rời đi, răng nghiến cả thành tiếng.
Sau khi Cung gia chủ rời khỏi, U gia chủ liền quay qua Triệu gia chủ: “Triệu gia chủ, ngươi đã sớm biết rồi.”
Triệu gia chủ cười nhạo: “Ta biết? Nếu ta mà biết ta còn nhảy vào vũng nước đục này sao? U gia chủ từ nay tự lo liệu lấy đi, đừng để vừa leo lên đến tầng thứ hai đỉnh núi, thì bị đạp xuống.”
Triệu gia chủ nói xong quay người rời khỏi, chỉ có điều trong lòng không khỏi cười khổ. Hai đứa con trai của mình coi như tàn phế vô ích rồi, nỗi oán hận của mình cũng không thể trả thù được nữa, ai mà biết được Phong Vân lại có quan hệ với Cung gia. Có Cung gia che chở, ai dám gây phiền phức cho nàng ta.
“Thật là…quá không may.” Triệu gia chủ thở dài một tiếng, mình tự chuốc lấy thiệt thòi, thù cũng đành phải miễn cưỡng mà cho qua.
U gia chủ nhìn đống hỗn độn ở U gia, nghĩ đến việc xấu hổ của tên phản bội gia tộc U Nguyệt, nghĩ đến nỗi uất ức trong lòng, đúng thật muốn phát hỏa. Nhưng tức giận thì làm được gì, ông ta cũng không dám có động tĩnh gì, việc này chỉ có thể cho qua như vậy thôi.
“Không vội…vẫn còn cơ hội, đợi đến ngày U gia nổi bật hơn người…ta nhất định sẽ tìm các người tính sổ!”
Trên đường về đến Cung gia, Cung gia chủ cũng thương cảm cho tình cảnh của Vân Phong nên lập tức dẫn mấy người họ đến căn phòng yên tĩnh. Trong Nhạc thành này nơi an toàn nhất thì chỉ có Cung gia, ở đây dưỡng thương cũng sẽ không có ai làm phiền. Cung gia chủ cũng không ở lại lâu, chỉ nói một vài câu đợi Vân Phong khỏe lại rồi tính, việc đi Tụ Tinh học viện không cần phải vội.
Từ lúc trở lại U gia, trạng thái tinh thần của Vân Phong vẫn luôn không tốt, giống như ngọc bội đen hấp thu thứ gì từ cơ thể nàng vậy, không bao lâu đã chìm sâu vào giấc ngủ. Nhìn thấy Vân Phong ngủ rồi Khúc Lam Y thở phào. U Nguyệt vốn dĩ muốn chăm sóc Vân Phong, nhưng bị Khúc Lam Y cho ra rìa: “Chăm sóc Tiểu Phong Phong, có ta đủ rồi.”
U Nguyệt chỉ còn cách ngoan ngoãn đợi bên ngoài, trông mong Vân Phong mau chóng khỏe lại.
Trong phòng, Vân Phong nằm trên giường, Khúc Lam Y ngồi bên giường, hai mắt nhìn vào cổ áo he hé mở của Vân Phong, để lộ ra làn da trắng nõn, mảnh ngọc đen ở trên làn da đó, bên trên khắc rõ bộ mặt cự long với đầu lâu.
Khúc Lam Y nhìn một lúc lâu, chợt nảy ra ý nghĩ, móc ra ngọc bội trắng của mình, cầm ngọc bội khắc cự điểu trong tay, đặt lên ngọc bội đen cự long đầu lâu, trong giây phút đen trắng gần nhau, ở nơi sâu thẳm trong hai ngọc bội đột nhiên vang lên hai tiếng gầm nhẹ, xen lẫn cuồng nộ điên cuồng, giống như đang loại trừ nhau vậy.
Khúc Lam Y lấy lại ngọc bội trắng, ngón tay sờ lên chỗ khắc chữ bên trên chậm rãi mò mẫm, giống như đang suy nghĩ điều gì, ánh mắt nhìn chăm chú vào cự long đầu lâu trên ngọc bội đen. Đột nhiên hắn nhếch miệng cười, đôi mắt đỏ ngầu lại lần nữa xuất hiện, dần dần chiếm cả con ngươi.
Ngón tay dài nhọn với luồng ánh sáng dày đặc hắc ám, Khúc Lam Y đột nhiên nắm chặt lấy ngọc bội đen, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên tia sáng đỏ tươi, sau đó từ từ nhắm lại: “Để ta xem thử, thứ bên trong rốt cuộc là gì.”
Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ miếng ngọc bội đen, dường như đang kháng cự lại sự lục xét của Khúc Lam Y, trong tiếng gầm của rồng chứa đựng cơn thịnh nộ điên cuồng. Đôi mắt Khúc Lam Y lóe lên sự ngạc nhiên, màu đỏ trong mắt xẹt lên chút kinh dị, sau đó cười nhẹ: “Qủa nhiên là con rồng già, tính khí nóng nảy y chang, không muốn ta thăm dò? Xem ra chỉ có Tiểu Phong Phong là được?”
Miếng ngọc bội đen tỏa ra sự chống cự mãnh liệt, Khúc Lam Y cũng hết cách. Sau đó đôi mắt đỏ dịu đi, Khúc Lam Y thả miếng ngọc bội đen ra: “Bỏ đi, bỏ đi.”
Ngọc bội đen lại quay về ổn định, đôi mắt đỏ tươi cũng quay về màu đen thuần khiết. Khúc Lam Y nhìn Vân Phong đang ngủ một cách ấm áp, ngón tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt nàng: “Miếng ngọc bội này, rốt cuộc nàng lấy nó từ đâu…Tiểu Phong Phong, nàng có biết nó thể hiện cái gì không?”
Hơi thở nhè nhẹ của Vân Phong phát ra, Khúc Lam Y khẽ cười, khuôn mặt tuấn tú từ từ cúi xuống, đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn, rất lâu mới bỏ ra: “Thâu hương thiết ngọc thì ra chính là cảm giác này, chẳng trách khiến người ta si mê.”
Ngón tay hắn nhẹ nhàng mân mê đôi môi đỏ mọng, hưởng thụ sự mềm mại của bờ môi, mặt hồ êm ả lại gợn sóng lăn tăn.
“Haiz…còn phải đợi bao lâu nữa…” Khúc Lam Y leo lên giường, lấy tay quấn lấy lọn tóc đen của Vân Phong, cặp mắt mê mẩn nhìn khuôn mặt tiểu mỹ nhân đang ngủ say. Làn da mềm mại, lông mi không dài nhưng cong vuốt, sống mũi cao thẳng, và còn đôi môi đỏ mọng khiến người ta mê mẩn, và còn cái cằm nhọn nhỏ xinh, càng nhìn thêm một chút, Khúc Lam Y càng cảm thấy thêm mê hoặc.
“Tiểu Phong Phong…” Khúc Lam Y khẽ gọi, tay vuốt ve mái tóc suôn mượt, không nỡ buông tay, tay còn lại thì theo thế từ từ mở hé cổ áo đưa xuống, tiếp tục xuống sâu nữa. Nhưng khi tiếp xúc với sự mềm mại lạ thường, Khúc Lam Y liền đỏ mặt, không chút khách khí mà vuốt ve, khuôn mặt đỏ ửng nhưng tay thì lại không buông ra, một lúc lâu mới nỡ bỏ ra.
Khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên hơi ửng đỏ, rút tay lại ngay ngắn, đầu dựa vào cánh tay, đôi mắt say mê nhìn thiếu nữ vẫn đang ngủ say, đôi môi hé nở nụ cười, có một sự thỏa mãn không nói nên lời.
Vân Phong tỉnh lại thì đã một tuần trôi qua, khi vừa mở mắt ra, ngoài cảm thấy cơ thể có chút nặng nề ra thì Vân Phong không thấy gì khác lạ nữa, tay bất giác chạm vào miếng ngọc bội đen, ngọc bội đen đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Vân Phong hơi nghiêng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt tuần tú mê người của Khúc Lam Y.
Lông mi của Khúc Lam Y khẽ động đậy, sau đó từ từ mở mắt ra, đôi mắt trong veo của Vân Phong nhìn hắn, Khúc Lam Y đột nhiên đỏ mặt. Vân Phong thấy hắn bỗng nhiên đỏ mặt cảm thấy kỳ lạ: “Chàng đỏ mặt cái gì?”
Khúc Lam Y ngồi dậy, cười khẽ vài tiếng, Vân Phong cũng ngồi dậy, duỗi lưng mệt mỏi. Việc Khúc Lam Y ở trên giường của nàng không có gì ngạc nhiên, phải nói là đã quá quen với việc này rồi, chỉ có điều nhìn hắn đỏ mặt một cách khó hiểu cứ cảm thấy có gì đó khác thường, có phải hắn đã làm gì không?
Ánh mắt của Khúc Lam Y dừng lại chỗ ngực Vân Phong, cặp môi mỏng không khỏi nhếch lên, vẽ ra một đường cong đầy vẻ hài lòng, thân hình thon thả từ giường bước xuống, trong lòng âm thầm tán thưởng, phát triển không tệ.
“Tiểu Phong Phong, trước đây ta từng hỏi nàng mảnh ngọc bội đen này từ đâu mà có, nàng nói được tìm thấy trong không gian thủ trạc (1) của tổ tiên để lại?”
Vân Phong gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó tổ tiên cũng từng nghi ngờ, bởi vì vật này chưa thấy bao giờ.”
Khúc Lam Y nhíu mày: “Ngọc bội trắng này là vật của gia tộc ta, không lẽ miếng ngọc bội đen này…”
Vân Phong không nói gì. Gia tộc của Khúc Lam Y lại sở hữu vật này chắc hẳn là một gia tộc lớn đáng gờm, mặc dù trước giờ chưa bao giờ nghe hắn nói, nhưng thứ đồ từ trong gia tộc lại có thể khiến người ta sợ hãi, và còn thể chất đồng thể quang ám của Khúc Lam Y, gia tộc của hắn chắc chắn rất thần bí và hùng mạnh.
“Tạm thời đừng nghĩ nữa, nàng ngủ mê đã một tuần rồi, tiểu tử U Nguyệt rất quan tâm đến nàng, Cung gia chủ cũng phái người đến hỏi thăm.”
Vân Phong gật gật đầu, đã nằm một tuần, nhị ca nhất định là lo lắng cho mình rồi, nói đến Cung chủ thì phải cảm ơn mới được. Vân Phong lập tức đẩy cửa bước ra, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy bộ dạng lo lắng của U Nguyệt: “Phong Nhi, muội tỉnh rồi!”
U Nguyệt lập tức chạy tới, ôm Vân Phong vào lòng, vì quá kích động nên cũng không chú ý đến hành vi của mình có chút không ổn. Khúc Lam Y nhìn thấy vậy huyệt thái dương giật giật vài cái nhưng cũng không lên tiếng.
Vân Phong cười ha ha: “Nhị ca, để huynh lo lắng rồi.”
“Chỉ cần muội tỉnh lại là tốt rồi.” U Nguyệt nói, mấy ngày này tim cứ treo lơ lửng, cuối cùng cũng an tâm rồi.
Khúc Lam Y nhìn gã cứ ôm lấy Vân Phong không buông liền ho nhẹ một tiếng. U Nguyệt chợt ý thức ra, lập tức ngại ngùng buông Vân Phong, gương mặt tuấn tú đỏ lên: “Phong Nhi, có cảm thấy chỗ nào không khỏe không?”
Vân Phong lắc đầu: “Tất cả đều ổn, nhị ca yên tâm đi.”
Khúc Lam Y đi tới đẩy U Nguyệt qua một bên, nắm lấy tay Vân Phong: “Đi thôi, cho dù Cung lão đầu có chân tình hay giả ý, chúng ta cũng phải cảm ơn một tiếng.”
Vân Phong gật đầu, U Nguyệt đành cười cười đi theo. Ba người vừa ra đến sân đã nhìn thấy người Cung gia đã đứng đó chờ từ sớm. Ba người người đi theo người đó rất lâu trong chỗ ở rộng lớn của Cung gia, trên đường đi thấy rất nhiều người thế hệ trẻ tuổi của Cung gia. Không thể không nói, cho dù là đại gia tộc như Cung gia thì tư chất của tầng lớp trẻ tuổi này cũng tồn tại khác biệt, có tốt có xấu, xem ra số người của Tụ Tinh học viện đi cửa sau cũng có chỗ ích lợi.
Khi nhìn thấy Cung gia chủ, ông ta đang xử lý chuyện, nhìn thấy Vân Phong bình yên vô sự Cung gia chủ nở nụ cười: “Phong Vân tiểu hữu không có chuyện gì là tốt rồi.”
“Đa tạ Cung gia chủ đã giúp đỡ, Phong Vân ghi nhớ trong lòng.” Vân Phong cười khẽ.
Cung gia chủ rất chi sảng khoái xua xua tay: “Ôi! Ngươi chớ có nghĩ là lão phu cố tình khiến ngươi nợ nhân tình, chẳng qua ta rất tán thưởng Phong Vân tiểu hữu, trong tầng lớp trẻ trung ngươi cũng được liệt vào hàng ngũ thiên tài, đối với những người như vậy, ta vô cùng tán thưởng!”
Vân Phong cười, hai người lại nói chuyện vài câu. Nếu Vân Phong đã hồi phục thì cũng nên lên đường đến Tụ Tinh học viện rồi.
Cung gia chủ sờ cằm: “Đến Tụ Tinh học viện không thành vấn đề, danh ngạch thứ ba là dành cho hắn sao?”
Cung gia chủ nhìn U Nguyệt. U Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn Vân Phong, danh ngạch của Tụ Tinh học viện? Gã cũng có?
“Đúng vậy, danh ngạch thứ ba chính là cho nhị ca ta, chúng ta cùng đi.”
Cung gia chủ nhìn U Nguyệt vài cái: “Nhị ca này của ngươi xem ra cũng có vài phần giống ngươi nhưng không phải quan hệ huyết thống. Cũng thực là kỳ lạ, nếu đã là danh ngạch cho ngươi, ngươi muốn làm thế nào cũng được, chỉ có điều với thực lực của hắn thì cho dù có vào Tụ Tinh học viện cũng không đủ tư cách.”
Những lời này của Cung gia chủ có chút đúng trọng tâm, Vân Phong cười: “Với thực lực của nhị ca ta, sẽ không chỉ dừng ở đây.”
U Nguyệt đứng bên cạnh gật đầu, trong lòng cũng hạ quyết tâm, gã nhất định phải đột phá đẳng cấp Tôn Giả này, bước lên cấp bậc Tôn Vương.
"Tốt, tốt! Người trẻ tuổi có lòng cầu tiến là tốt.” Cung gia chủ cười ha hả: “Thế này đi, hôm nay chuẩn bị một chút, ngày mai Cung gia sẽ đưa các người đến Tụ Tinh học viện. Lão phu còn có việc nên không tiễn nữa. Phong Vân tiểu hữu, thuận buồm xuôi gió.”
Hôm sau, Cung gia chủ cho người đưa ba người họ đến Tụ Tinh học viện. Tụ Tinh học viện ở một địa điểm bí ẩn trong Phù Không đảo, bình thường không ai có thể tìm thấy được. Vốn dĩ Cung gia chủ chuẩn bị ba vị Thuần thú sư dẫn đường cho Vân Phong nhưng nàng từ chối, chỉ cần một vị Thuần thú sư dẫn đường là được, nói đến phương tiện di chuyển thì nàng không thiếu gì cả.
Một Thuần thú sư đi trước dẫn đường, một con Ưng Sư xinh đẹp cực lớn từ Cung gia cất cánh bay lên, cho dù là Cung gia cũng có không ít người tỏ ra khâm phục trước ma thú của Vân Phong. Dưới sự dẫn đường của Thuần thú sư Cung gia, ba người Vân Phong tiến đến Tụ Tinh học viện. Sau hành trình mấy ngày đi, tiếng hô của Thuần thú sư vang lên phía trước: “Phong tiểu thư, sắp đến Tụ Tinh học viện rồi.”
Vân Phong đứng trên lưng Lam Dực cảm nhận từng trận gió nhẹ thổi đến, đôi mắt đen nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy một kiến trúc thoát ẩn thoát hiện. Khúc Lam Y đứng bên cạnh Vân Phong, nhìn kiến trúc trước mắt cười: “Tiểu Phong Phong, có còn nhớ những ngày tháng chúng ta ở Ma Tang học viện không?”
Vân Phong cong đôi môi đỏ mọng: “Tất nhiên là nhớ.”
“Một trong ba học viện lớn của Trung vực, đây là Tụ Tinh học viện hội tụ hầu hết nhân tài trên Phù Không đảo…” Khúc Lam Y cười ha ha, ánh mắt nhìn sang Vân Phong, nhìn vẻ mặt bình yên của nàng: “Mọi thứ vốn có, sắp xảy ra biến đổi rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.