Chương trước
Chương sau
Edit: Mavis Clay
Lăng Thiên túc, Gia chủ Lăng gia.
Linh vừa giới thiệu xong, các Triệu Hồi Sư ở đó lập tức kinh ngạc, đại danh của Lăng gia ở Tây Đại Lục không ai là không biết, tất cả các dung khí trữ vật và không gian trữ vật đều do Lăng gia sản xuất ra, ngay cả Chỉ Lệnh Ngọc Bài* vô cùng trân quý mà Vân Phong đang sở hữu cũng do Lăng gia làm ra, chỉ có ba Điện Chủ mới có Linh Mẫn Ngọc Bài, quà tặng này của Hạo Nguyệt Điện Chủ thực không nhỏ. Địa vị của Lăng gia này khác với các gia tộc khác, có chút tương đồng với Vân gia của Đông Đại Lục, độc lập với ba Điện, là một sự tồn tại không bị quy tắc nào áp đặt.
*Mình không rõ đây là ngọc bài gì, Vân Phong sở hữu nó khi nào, nhưng tên của nó là vậy, bạn nào nhớ thì cho mình biết nhé, tks
Tỷ như lúc này, một gia chủ của gia tộc dám đứng ngang hàng với ba Điện chủ với một khí thế không hề thua kém, chắc chỉ có Lăng Thiên Túc này thôi.
Lăng Thiên Túc, Vân Phong thầm nghĩ không biết người kia có liên quan tới Lăng gia không. Nàng từng gặp một người tên Lăng Khiếu Vân, là người bị trục xuất ra khỏi Lăng gia, không biết hiện giờ hắn đang ở đâu, hẳn là sóng gió bên trong Lăng gia cũng khá lớn, trong một đại gia tộc khó tránh khỏi vấn đề như vậy, một người bị định là phế vật như Lăng Khiếu Thiên chắc chắn một ngày nào đó sẽ bị đuổi đi, đây chính là quy tắc sinh tồn của một gia tộc. Hữu dụng thì giữ lại dùng, vô dụng thì ném đi.
Nghĩ đến Vân gia của mình, trong lòng Vân Phong liền thấy ấm áp, nàng có thể trùng sinh thành Vân Phong ở thế giới này là một chuyện vô cùng may mắn, nàng có tình yêu thương và gắn bó của người thân, cho dù kinh mạch có bị phế, đại ca và phụ thân vẫn kiên cường bảo vệ mình ở sau lưng, Vân gia, là một gia tộc đặc biệt.
"Hẳn chư vị chẳng xa lạ gì với Lăng gia, ở Tây Đại Lục, tất cả các món đồ có liên quan đến không gian đều do Lăng gia làm ra." Linh cười mỉm, "Giới thiệu xong khách quý rồi, bây giờ nói tới vấn đề chính đây. Lần này Liên Minh tụ tập năm vị Triệu Hồi Sư ở đây, là có chuyện muốn nói, đây là một bí mật mà Liên Minh đã cất giấu suốt nhiều năm nay."
Bí mật? Vân Phong hơi nhướn mày, bí mật mà Liên Minh cất giấu nhiều năm sao, thân là Triệu Hồi Sư, trong lòng Vân Phong cũng thầm suy đoán, bốn Triệu Hồi Sư khác cũng vậy, trên mặt bọn họ không khỏi hiện lên vẻ hứng thú.
Ba Điện Chủ nghe thấy câu đó thì vô cùng kinh ngạc, có vẻ như họ không hề biết gì về chuyện này, tuy nói Liên Minh Triệu Hồi Sư là do Triệu Hồi Sư ở ba Điện lập nên, nhưng nó là một tổ chức hoàn toàn độc lập, đây là một chuyện khá kỳ lạ. Thấy vẻ mặt đó của ba Điện Chủ, Vân Phong thầm nghĩ Liên Minh đã giữ bí mật lâu đến như vậy, hà cớ gì vào lúc này lại bung ra, không giấu bí mật này nữa chứ, hay là nói, đã không còn khả năng giữ kín bí mật này nữa.
"Bí mật? Liên Minh Triệu Hồi Sư có bí mật?" Giọng nói quái đản của Tông Lâm Điện Chủ vang lên, Linh cười khẽ, "Ba Điện Chủ đừng nghĩ nhiều, đừng nói với ta là trong lòng các người chưa bao giờ có bí mật!" Tông Lâm Điện Chủ bị lời nói đó phản ngược lại, hừ một tiếng không nói gì nữa.
"Bí mật của Liên Minh Triệu Hồi Sư, vậy thì chắc chắn là có liên quan đến ma thú rồi." Một vị Triệu Hoán Sư nói, Linh đẩy gọng kính trên sống mũi, "Vị này nói không sai, bí mật này quả thực có liên quan đến ma thú."
Có liên quan đến ma thú, Vân Phong suy nghĩ, nam nhân trùm mũ có biết chuyện này liên quan đến ma thú không, nếu hắn đã biết, mục đích của hắn ta hẳn là con ma thú này. Vẻ mặt ai nấy đều hiện lên vẻ hưng phấn, nhất là nhóm người Triệu Hồi Sư.
"Ma thú? Đó là ma thú gì? Hệ của chúng ta không ai giống ai, nhưng dù sao người có lợi nhất vẫn là đa hệ Triệu Hồi Sư rồi." Lại có người nói, nhưng trong giọng nói có chút bất mãn, nhằm thẳng vào Vân Phong. Vân Phong giật lông mày, thực ra thì bọn họ nói cũng không sai, trong năm người này, ngoài nàng ra cũng chỉ có một người là song hệ, ba người còn lại là đơn hệ, nếu như hệ của con ma thú này không giống của bọn họ, thì coi như là làm không công rồi.
"Thật xin lỗi, Liên Minh cũng không rõ nó là thuộc hệ nào."
Câu nói của Linh khiến mọi người kinh ngạc, Liên Minh Triệu Hồi Sư mà cũng không biết ma thú này thuộc hệ gì? Có nhầm không vậy!
"Bí mật này thú vị đấy." Hạo Nguyệt Điện Chủ trầm giọng nói, Thiên Tuyết Điện Chủ hơi nghiêng đầu, còn Lăng Thiên Túc đứng cạnh lại làm như vẻ chuyện này không liên quan đến ta, thật không hiểu sao Liên Minh mời người này đến để làm gì.
Linh bắt đầu giải thích tại sao lại có bí mật này. Liên Minh Triệu Hồi Sư đã được hình thành từ rất rất lâu, cho dù bố cục của các Đại Lục thay đổi thì nó vẫn không hề lay chuyển. Rất lâu trước đây, ở một chỗ vô cùng bí ẩn, Liên Minh đã phát hiện ra một con cự thú, lúc phát hiện ra nó thì nó đang ngủ say, không biết là do bị trọng thương hay vì nguyên nhân nào khác. Triệu Hồi Sư vốn có một sự say mê đặc biệt đối với ma thú, cấp trên lập tức phái người xuống dò xét, muốn biết con ma thú này thuộc hệ gì, nhưng thật không ngờ, chẳng ai tìm ra được hệ của nó cả!
Không biết hệ gì đương nhiên không thể khế ước, lần đầu tiên đám người Triệu Hồi Sư cấp cao nhận ra, ma thú phức tạp và bí ẩn hơn bọn họ tưởng nhiều, thân hình con ma thú này vô cùng to lớn, thực lực lại mạnh mẽ, bỏ qua thì cũng đáng tiếc, vì vậy Liên Minh quyết định phong ấn nó ở đó để tiếp tục điều tra. Nhưng lại không ngờ, trong lúc phong ấn nó ở nơi bí ẩn ấy thì con cự thú này đột nhiên tỉnh lại!
Trong nháy mắt, cự thú gầm thét phẫn nộ, Liên Minh nhanh chóng dốc toàn lực phong tỏa hoàn toàn khu vực đó, con cự thú kia thực sự đang mang trọng thương, đại còn phải đối kháng với sức mạnh cường đại của các Triệu Hồi Sư cấp cao, thực lực yếu đi thấy rõ, nhưng nhiêu đó cũng đã khiến cho đám người đó phải đổ mồ hôi lạnh, lai lịch của con cự thú này chắc chắn rất phi phàm!
Sau khi phong ấn chỗ đó xong, bọn họ quyết định phong ấn nơi đó vĩnh viễn, nếu không một khi con cự thú này thoát ra được, chắc chắn nó sẽ báo thù! Đám người cấp cao có chút hối hận vì quyết định ban đầu, nhưng đâm lao thì đành phải theo lao, chỉ có thể tiếp tục làm vậy.
Con cự thú này vẫn còn có giá trị, thay vì để kẻ khác thấy được nó, chi bằng cưỡng chế nó thành của mình. Đám người Triệu Hồi Sư cấp cao của Liên Minh không có cách nào thu phục được con ma thú này, nhưng không có nghĩa là sau này sẽ không xuất hiện người có thể thu phục được nó.
Sau lần đó cự thú dường như lại ngủ say, có lẽ là bị thương chồng bị thương, khiến phải trầm tĩnh lại, điều đó khiến Liên Minh nhẹ nhõm đi không ít, có thêm thời gian tìm các Triệu Hồi Sư có thực lực, đã qua nhiều năm, mặc dù vẫn có thiên tài, nhưng rõ ràng là không đủ tư cách.
Thời gian lại thong thả trôi qua, nhưng bên trong phong ấn, cự thú đã bắt đầu có dấu hiệu sắp tỉnh lại, trải qua một thời gian dài nghỉ dưỡng sức, một khi cự thú tỉnh lại, hậu quả sẽ vô cùng khó lường!
Nói tới đây, mọi người đều đã hiểu, quả nhiên sau lưng buổi đại hội này, Liên Minh vẫn còn dụng ý khác.
"Cự thú kia có dấu hiệu tỉnh lại sao?" Một Triệu Hồi Sư hỏi, Linh khẽ thở dài, "Đúng vậy, mặc dù đã qua nhiều lần tăng cường lớp phong ấn, nhưng vẫn chưa thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra, cự thú này đã tu dưỡng lâu như vậy, sức mạnh không còn giống như lúc trước nữa, một khi nó đột phá được phong ấn, hậu quả sẽ vô cùng khó lường."
"Ý của Liên Minh Triệu Hồi Sư là, muốn đưa chúng ta vào trong đó?"
Linh đẩy mắt kính, "Đúng vậy."
Cả căn phòng rơi vào im lặng, một con cự thú chưa biết tới sức mạnh và hệ, ở trong phong ấn đó biết bao nhiêu năm rồi không biết sống chết ra sao. Nghĩ đến đây, các Triệu Hồi Sư bắt đầu thấy bối rối, con cự thú này nhất định là rất mạnh, nếu có thể khế ước được thì thật tốt, cự thú lại bị trọng thương, năng lực yếu hơn thường, có khả năng sẽ khế ước được. Quan trọng là, khi vào rồi mà nhận ra đó không phải là hệ của mình, thì chẳng phải là chẳng được gì mà lại dễ mất mạng sao?
Đi hay không đi, thực sự là một lựa chọn rất khó khăn, Vân Phong không có ý kiến gì, mặc kệ thế nào nàng cũng phải tìm hiểu cho ra, nguyên nhân tại sao nàng lại cản trở hắn, tại sao hắn ta lại để ý con cự thú này đến như vậy!
"Một khi cự thú đột phá phong ấn, với sự thù hận của nó với Triệu Hồi Sư, nó chắc chắn sẽ đại khai sát giới, đến lúc đó giới Triệu Hồi Sư sẽ gặp nguy hiểm. Thử nghĩ mà xem, các vị cũng là Triệu Hồi Sư, thừa dịp tình trạng hiện giờ của con cự thú này, đi vào đó thu phục nó, chẳng những có được một con dị thú quý hiếm, hơn nữa còn có công lớn với cả giới Triệu Hồi Sư, đến lúc đó, Liên Minh sẽ cho quý vị một chiếc ghế trưởng lão, cũng không phải là bỏ công vô ích."
Sắc mặt của ba Điện chủ khẽ biến, con mồi mà Liên Minh Triệu Hồi Sư hạ xuống thực quá hấp dẫn rồi! Xem ra chuyện này đã tới mức độ vô cùng khó giải quyết, một khi cự thú ra tay đại sát, Tây Đại Lục nhất định sẽ vô cùng hỗn loạn.
Phía các Triệu Hồi Sư vẫn trầm mặc, nhưng sự nặng nề trên mặt đã nhẹ đi, ma thú, vinh dự, địa vị! Đây chính là những thứ khiến người khác phải đỏ mắt! Cơ hội như vậy không có nhiều, mặc dù thực sự nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không thể nào mà có những thứ đó mà không đánh đổi thứ gì được! Mấy Triệu Hồi Sư liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng ai nấy dừng lại ở Vân Phong, một Triệu Hồi Sư đa hệ duy nhất, hơn nữa còn là cấp tôn giả!
Nếu như bọn họ vì nhát gan mà bỏ qua cơ hội lần này, để Vân Phong đoạt được con cự thú kia, bọn họ chẳng phải sẽ hối hận chết sao! Vẻ mặt ai nấy suy tư, ám quang trong mắt Linh lóe lên, "Vân Tiểu Thư, ý của cô thế nào?"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Vân Phong, nàng đứng trong góc cười cười, "Đương nhiên là phải đi rồi."
Linh khẽ nhếch môi, những lời nói đó hiển nhiên kích thích mấy Triệu Hồi Sư kia, nàng nói sẽ đi, bọn họ mà không đi thì thực quá mất mặt! Lập tức bốn người khác cũng tỏ ý muốn đi, Linh hài lòng gật đầu, sâu trong đôi mắt xẹt qua tia giảo hoạt.
"Nếu chư vị đã quyết định như vậy, vậy thì trong mấy ngày tới hãy chuẩn bị cho thật tốt đi, ba ngày sau Liên Minh sẽ đưa các vị vào. Chư vị phải nhớ kỹ, lấy sức của phong này, chỉ có thể đưa vào nhiều nhất năm người, nếu như nhiều quá, phong ấn sẽ bị phá hủy."
Nhiều nhất là năm người, chẳng trách số lượng người cuối cùng mà Liên Minh tuyển chọn chỉ có năm người. Xong xuôi mọi chuyện, ba ngày sau tụ tập lại ở đây, đến lúc đó Gia chủ Lăng gia Lăng Thiên Túc sẽ đưa mọi người vào.
Vân Phong quay về phòng của mình, mọi người đang ở trong phòng đợi nàng, klydịu dàng cười với nàng, Yêu Yêu đang chơi đùa với Lam Dực thấy nàng về thì lập tức bay sang, nàng dang hai tay tiếp lấy thân thể nhỏ bé của Yêu Yêu, mặc dù lần trước nó xuất hiện với một cơ thể trưởng thành, nhưng rõ ràng vẫn chưa thể khống chế tốt sức mạnh viễn cổ, sau đó Yêu Yêu lại trở về thân thể nhỏ bé, nhưng đã xinh hơn trước rất nhiều.
Yêu Yêu rất thích bám lấy Vân Phong, nếu là cơ thể trưởng thành kia đu bám nàng, thì thực là quái dị.
Hai cánh tay của Yêu Yêu vòng chắc cổ của Vân Phong, nhiều ngày rồi nó không được vùi đầu trong ngực nàng, nó rất thích nằm trong lòng Vân Phong, nó có cảm giác, bên cạnh nàng như có hơi thở của biển cả, và một thứ hơi thở gì đó rất sâu xa, khiến Yêu Yêu vô cùng thích. Nên chỉ cần có cơ hội là Yêu Yêu sẽ bổ nhào vào lòng Vân Phong, nàng cũng vui vẻ ôm nó vào lòng mình.
Vân Phong thuật lại chuyện vừa rồi cho mọi người trong phòng, Mộc Thương Hải đứng cạnh nói, giọng lạnh tanh, "Đến lúc đó ta và Khúc Lam Y vào Long Điện là được, sau khi vào vùng kia, chúng ta sẽ ra lại."
Vân Phong gật đầu, Khúc Lam Y suy tư nhìn Yêu Yêu, "Hiện giờ khá nhiều người đã biết tới sự tồn tại của Yêu Yêu, Tiểu Phong Phong, đã đến lúc nên khế ước với nó rồi. Mặc dù trước mắt thực lực của Yêu Yêu vẫn chưa đủ, nhưng sức mạnh viễn cổ trong cơ thể nó đủ để bảo vệ tính mạng nó chu toàn."
Mộc Thương Hải cũng gật đầu, "Vân Phong, nên sớm khế ước phòng ngừa có biến."
Vân Phong im lặng, nàng cũng biết hiện giờ tác động của Yêu Yêu khá lớn, đến ba Điện Chủ còn sinh lòng ham muốn chứ nói chi tới những kẻ khác, hiện giờ nàng đang ở Thiên Phong Thành nên vô cùng an toàn, nhưng một khi rời khỏi đây rồi, kẻ tới giành Yêu Yêu sẽ vô số kể.
Mặc dù Yêu Yêu là Vân Phong tình cờ bắt gặp, nhưng vẫn chưa khế ước, quả thực vẫn là vật vô chủ, nếu như Yêu Yêu bị kẻ khác cưỡng chế khế ước, hậu quả sẽ vô cùng cam go.
"Chủ nhân, sức mạnh viễn cổ trong người Yêu Yêu thực sự rất lớn, không sao đâu." Lam Sực và Tiểu Hỏa biết nàng đang lo lắng về chuyện gì, Điện Trì Cự Mãng vì cưỡng chế tăng sức mạnh mà bị hành cho tới chết, hình ảnh đó đến giờ cả hai vẫn chưa thể quên được, Vân Phong càng hơn nữa, nàng chưa khế ước với Yêu Yêu là vì sợ điều đó, nàng không muốn nó phải chịu chút thương tổn nào. Sau cái chết của Điện Trì Cự Mãng, cho dù nàng biết trong người Yêu Yêu có lực viễn cổ, nàng vẫn phải thật cẩn thận.
Vân Phong vuốt ve gương mặt nhỏ bé của Yêu Yêu, nó ngước mắt lên nhìn, đôi mắt màu lam trong suốt như bảo thạch, óng ánh long lanh, "Ta thích Tiểu Phong, ta là Tiểu Phong đấy!" Trí lực của Yêu Yêu vẫn như một đứa trẻ, thấy nó như vậy, lòng của Vân Phong như mềm ra.
Khúc Lam Y thấy nàng hồi lâu vẫn không nói gì, đương nhiên hiểu rõ cảm giác mâu thuẫn trong lòng nàng, nương tử của hắn ơi, bề ngoài nhìn mạnh mẽ kiên cường, chưa bao giờ xuống tay lưu tình với kẻ địch, nhưng đối mặt với người mình yêu thương hay ma thú thì tâm tư mỏng manh yếu đuối lạ thường.
Hắn bước tới ngồi chồm hỗm xuống đất, nhìn Yêu Yêu, "Yêu Yêu, có muốn mãi mãi được ở cùng với Tiểu Phong Phong  không?"
Vân Phong tính nói nhưng hắn lại lắc đầu ngăn lại, Yêu Yêu nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, "Mãi mãi ở cùng… Không bao giờ xa Tiểu Phong à?"
Khúc Lam Y cười gật đầu, "Không sai, không bao giờ rời khỏi Tiểu Phong Phong, hơn nữa còn có một đường liên lạc không bao giờ được cắt đứt với Tiểu Phong Phong, Yêu Yêu không thích sao?"
Yêu Yêu vừa nghe tới đó liền sáng mắt lên! "Ta không muốn bỏ Tiểu Phong đâu! Ta muốn luôn được ở cùng với Tiểu Phong!"
Từng lời nói của Yêu Yêu như gảy mạnh vào lòng Vân Phong, nếu mấy Triệu Hồi Sư khác mà biết Yêu Yêu muốn ở cùng nàng tới như vậy, biết một ma thú muốn được khế ước với Triệu Hồi Sư đến như vậy, không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào.
Trong lòng Tiểu Hỏa và Lam Dực thoáng qua một ý nghĩ, cả thế gian này, cũng chỉ có một Triệu Hồi Sư như nàng.
"Tiểu Phong, ta sẽ bảo vệ ngươi!" Đôi mắt như bảo lam của Yêu Yêu nhìn Vân Phong, nàng mỉm cười gật đầu, ôm chặt Yêu Yêu vào lòng, cọ vào má của nó, tinh thần lực từ từ chảy ra từ người nàng, mang theo một áp lực mơ hồ, nhưng chẳng ai ở trong phòng có cảm giác gì cả, mặt đất đột nhiên sáng rực lên, dưới chân Vân Phong xuất hiện một pháp trận sáng lòa với năm dấu ấn.
"Khế Ước Trận, mở."
Năm màu sắc khác nhau lần lượt sáng lên, vô cùng đẹp mắt! Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải kinh ngạc nhìn, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Khế Ước Trận, Tiểu Hỏa và Lam Dực nhìn nhau cười, bọn họ chẳng xa lạ gì.
Vân Phong từ từ buông Yêu Yêu ra, dường như nó cũng biết tiếp theo phải làm gì, từ từ nhắm mắt lại, sức mạnh viễn cổ trong người từ từ chảy ra, một luồng Thủy Nguyên Tố bao kín người nó, đồng thời, Vân Phong cũng nhắm mắt lại.
"Thủy khế ước, hiện!”"
Năm dấu ấn trên mặt đất, bốn màu dần dần biến mất, để lại một pháp trận màu xanh dương sáng ngời.
Thủy Nguyên Tố bao lấy Yêu Yêu từ từ biến mất, để lộ ra cơ thể quyến rũ mê người, thân thể trưởng thành của Yêu Yêu. Chiếc đuôi to lớn màu lam đung đưa nhẹ, tấm thân xinh đẹp và gương mặt còn hơi non nớt cười nhạt, vây cá trong suốt vẫy nhẹ nhàng, như đang mời gọi kết nối với pháp trận trên mặt đất.
Vân Phong mở choàng đôi mắt, một tia sáng lướt qua đôi mắt nàng.
"Ta lập khế ước với ngươi, về sau ngươi là của ta, khế!" Một dòng nước màu xanh bao lấy cơ thể nàng, thủy khế ước trận dưới chân sáng lên, Yêu Yêu lơ lửng giữa vòng tròn bắt đầu tăng mạnh thực lực. Thống lĩnh tột cùng, Quân chủ tột cùng, Tôn giả.
Tiểu Hỏa và Lam Dực nhìn mà trợn mắt há mồm, bọn họ đồng hành cùng Vân Phong đã lâu, chưa từng trải qua cảm giác thăng cấp liên tục như vậy, cảm nhận hơi thở không ngừng mạnh dần của Yêu Yêu, Tiểu Hỏa và Lam Dực bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ không có cơ hội được trải nghiệm, thực là hâm mộ quá.
Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải cũng rất ngạc nhiên, nhìn thực lực tăng nhanh đến chóng mặt của Yêu Yêu, nếu không tận mắt thấy chắc họ cũng không tin. Nhưng vẻ mặt của Vân Phong lại nghiêm túc khác thường, thực lực của Yêu Yêu nhảy vọt nhanh đến như vậy, lòng của nàng vô cùng căng thẳng, chỉ sợ Yêu Yêu sẽ không chịu nổi mà cảm thấy đau đớn, nhưng trong người Yêu Yêu nhờ có sức mạnh viễn cổ nên vẻ mặt không hề có chút đau đớn nào, Vân Phong thấy vậy thở nhẹ một hơi.
Khoảnh khắc mà Yêu Yêu đạt tới cấp tôn giả thì khế ước cũng hoàn thành! Từ cơ thể của Yêu Yêu chảy ra một sợi chỉ nguyên tố màu xanh nhạt, lượn vòng qua ngón tay của Vân Phong rồi thu nhỏ lại, hóa thành một chiếc nhẫn khế ước màu xanh dương! Trên đó khắc một chữ tôn tinh xảo nhỏ xíu.
Khế ước trận khổng lồ trên mặt đất biến mất, cơ thể trưởng thành của Yêu Yêu ngay lập tức quay về hình dáng thiếu nhi, vẻ mặt của nó hơi mệt mỏi, mặc dù sức mạnh viễn cổ trong người nó rất mạnh, nhưng vẫn có chút ảnh hưởng.
Yêu Yêu để nguyên hình dạng bản thể nhào thẳng vào ngực Vân Phong, đuôi cá xanh đẹp quấn quanh hông nàng, mắt to chớp chớp, Vân Phong cười khẽ nhìn nó, Yêu Yêu vui vẻ cười lại, dường như hai người đang dùng tâm niệm trao đổi cái gì đó.
Vẻ mặt của Tiểu Hỏa và Lam Dực lúng túng, tâm niệm truyền giữa Vân Phong mà các ma thú đều là của chung, nói cách khác đoạn đối thoại hiện giờ giữa nàng và Yêu Yêu, hai người cũng có thể nghe thấy.
"Tiểu Phong, ngươi có nghe thấy ta không?"
"Ừ, ta nghe thấy giọng của Yêu Yêu."
"Ôi hay quá! Ta có thể nói chuyện với Tiểu Phong như thế này, khì khì, ta sẽ không rời xa Tiểu Phong đúng không?"
"Ừ, sẽ không rời xa."
Vẻ mặt của Lam Dực và Tiểu Hỏa bối rối, hình như đoạn hội thoại này có gì đó sai sai, lúc này chủ nhân thật giống như… mẫu thân của Yêu Yêu, hơi thở thật đậm chất mẫu tính.
Vân Phong và Yêu Yêu chẳng nói lời nào cười cười nhìn đối phương, Khúc Lam Y hắng giọng, "Khụ! Có thể ngưng việc trao đổi với nhau không tiếng động chưa?"
Vân Phong đỏ mặt lên, Yêu Yêu trừng mắt nhìn Khúc Lam Y, dường như lại nói thêm một câu gì đó với Vân Phong, rồi hóa thành một luồng sáng xanh chui vào nhẫn khế ước. Vân Phong vuốt nhẹ chiếc nhẫn khế ước màu xanh, vẻ mặt dịu dàng. Tiểu Hỏa và Lam Dực thấy vậy thầm than thật bất công, nhẫn khế ước của bọn hắn chủ nhân chẳng thèm mang, hơn nữa còn tùy ý ném vào trong không gian trữ vật, thật là phân biệt đối xử!
Quả thực Vân Phong có chút phân biệt đối xử, dù sao Yêu Yêu cũng là do thủy nguyên tố của nàng ấp ra, từ khi mới ra đời nó đã bám dính lấy nàng, trong lòng Vân Phong ít nhiều xem Yêu Yêu như con của mình, đương nhiên là đối đãi khác rồi, Tiểu Hỏa và Lam Dực chỉ có thể nhịn.
"Khế ước Yêu Yêu xong rồi, giờ đến chuyện đại sự đây, à mà khoan, Nhục Cầu đâu?" Khúc Lam Y nghi hoặc nhìn lên vai Vân Phong, đó là vị trí của riêng Nhục Cầu, lúc này hắn mới để ý là không thấy nó ở đó.
"Đúng vậy chủ nhân, Nhục Cầu đâu rồi?" Tiểu Hỏa hỏi, nó giao tiếp với Nhục Cầu nhiều nhất, hiện giờ cũng chỉ có nó mới hiểu được thứ tiếng khó hiểu của Nhục Cầu.
Nhắc tới chuyện này Vân Phong lại thấy có chút bất đắc dĩ, thật ra Nhục Cầu chẳng đi đâu cả, nó đang nằm trong vòng tay không gian, nhưng lại ngáy vô cùng to. Trong lúc ngủ còn không quên ôm một cục quáng thạch cực phẩm to đùng, này thực là…
"Ngủ? Nàng nói nó ngủ à?" Khúc Lam Y kinh ngạc, cái thứ nhỏ kia lúc nào cũng tràn trề sức sống, nhất là lúc hắn có ý định lại gần Vân Phong, chỉ cần vừa động một chút là nó sẽ bay đến, giờ thì lại nghe nói Nhục Cầu đang ngủ say, Khúc Lam Y không kinh ngạc mới là lạ.
Vân Phong gật đầu, "Lúc tới Thiên Phong Thành hình như nó cũng chẳng có tinh thần mấy, thật ra trước đây ta cũng đã có để ý tới tình trạng của nó, vốn nghĩ nó chỉ cần nghỉ ngơi một chút mà thôi, không ngờ lại ngủ đến quên trời quên đất luôn."
"Nó không sao chứ?" Khúc Lam Y cau mày, ngủ li bì như vậy có khi là một chuyện gì đó không tốt.
Vân Phong lắc đầu, "Nhục Cầu ngủ… rất ngon, thi thoảng ta còn nghe thấy tiếng nó ngáy to." Nói tới đây, Vân Phong thấy mất tự nhiên hơi đỏ mặt, nàng cũng rất lo không biết Nhục Cầu có gặp chuyện gì không, còn xách nó ra ngoài nhìn cho rõ, nhưng lúc nàng xách nó ra mà nó vẫn ngủ một cách ngon lành. Vân Phong cảm thấy có chút sốt ruột, lắc vài cái thì nghe thấy tiếng ngáy to của nó, lúc đó nàng thực sự rất dở khóc dở cười.
Khúc Lam Y lúng túng giật nhẹ khóe miệng, "Còn ngáy nữa… Xem ra quả thực ngủ rất đã."
Tiểu Hỏa và Lam Dực ráng nhịn cười, Khúc Lam Y quăng chuyện Nhục Cầu ra sau đầu, nếu nó đã muốn ngủ thì cứ để nó ngủ đi! Như vậy thì sẽ chẳng còn ai có thể quấy rầy hắn và Vân Phong, cái con Nhục Cầu kia thực sự đúng là kỳ đà cản mũi!
"Chàng còn nhớ Lăng Khiếu Vân không?" Vân Phong nhìn Khúc Lam Y, hắn bật cười, gương mặt mang theo chút châm chọc, "Nhớ, hắn là kẻ điên nổi danh ở học viện Ma Tang, hắn nổi tiếng không kém gì ta đâu."
"Hắn là người Lăng gia Tây Đại Lục, khách quý mà lần này Liên Minh mời tới là Lăng Thiên Túc Gia chủ của Lăng gia."
Khúc Lam Y  nhíu mày, nhưng rồi ra vẻ không quan tâm, "Thân thế của tên Lăng điên kia như vậy chẳng có gì bất ngờ, cũng là do Lăng gia cảm thấy hắn chẳng có chút năng lực nào, liền đá hắn ra khỏi nhà, cũng là cái số khổ của hắn."
Vân Phong nhìn Khúc Lam Y chằm chằm, "Ngươi biết thân thế của hắn?"
Khúc Lam Y nhún vai, "Lăng gia rất nổi tiếng, chẳng có gì lạ khi nghe cái tên Lăng Khiếu Vân là lại liên tưởng đến Lăng gia. Tiểu Phong Phong để ý tới hắn ta sao?"
Vân Phong lắc đầu, "Chỉ là đột nhiên nhớ tới thôi, ta không hứng thú với chuyện Lăng gia, so với mấy thứ đó ta quan tâm tới con cự thú bị phong ấn kia hơn."
Nói đến đây, sắc mặt mọi người liền nghiêm túc, Mộc Thương Hải cựa người, "Con ma thú hệ thổ kia thực sự chẳng có gì đặc biệt sao?"
Vân Phong lắc đầu, "Ta đã dùng mọi cách để kiểm tra rồi, chẳng có gì đặc biệt cả. Nam nhân trùm mũ muốn bắt con ma thú này chắc là có liên quan tới con cự thú kia!"
Khúc Lam Y khẽ nheo mắt, hồi lâu lại nói, "Nếu là vậy, từ đâu hắn ta biết được chuyện này? Đây không phải là bí mật nội bộ của Liên Minh sao?"
Vân Phong cười lạnh, "Mấy chuyện đó ta không quan tâm, theo như lời hắn, chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện lần này, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.