Chương trước
Chương sau
Edit: Mavis Clay
Lần thi đấu lôi đài thứ hai chắc chắn phải hấp dẫn người khác hơn những trận trước rất nhiều, bốn mươi vị Triệu Hồi Sư kiệt xuất đến đây so tài, bắt đầu cho sự mở màn của những trận đấu đẹp mắt. Từ lôi đài liên tiếp phát ra những tiếng hoan hô, chưa có lúc nào là ngừng lại, ngay từ trận đấu được đánh số một đã vô cùng kịch tính rồi. Vân Phong im lặng ngồi trong phòng, toàn bộ người trong phòng đều đã đi hết chỉ còn lại mỗi nàng, cả căn phòng lớn im lặng như tờ, dường như trong khoảng khắc muốn hòa vào làm một với không gian yên tĩnh trong phòng.
Vân Phong từ từ nhắm mắt, không biết nàng đang nghĩ gì, dường như là đang lắng nghe tiếng huyên náo bên ngoài, từng tiếng reo hò, tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng người thắng vui mừng và tiếng người bại than thở, không khí tranh tài vô cùng tưng bừng, nhưng Vân Phong lại như một lão tăng đang nhập định, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Chợt âm thanh huyên náo bên ngoài ngưng bặt, bốn bề yên ắng tĩnh lặng, thần thái Vân Phong vẫn an nhàn như cũ, không hề bị tình huống bên ngoài làm dao động chút nào, cả người nàng nhẹ nhõm mà tự tại, hơi thở quanh người ngày càng đều đặn, nhu thuận, như đang cùng hòa hợp với đất trời, cả người nàng đang chìm đắm trong một thế giới ảo diệu, từng cảm xúc khác lạ khiến nàng hoàn toàn thả lỏng thân mình, giống như đã hóa thành một giọt nước, còn không gian chung quanh nàng đã hóa thành biển cả. Nàng nhỏ bé dung nhập vào biển cả rộng lớn, cảm thấy một sự dễ chịu và an toàn lâu nay chưa từng có.
Như có một sự chỉ dẫn từ sâu bên trong, Vân Phong hít thở sâu, nàng từ từ ổn định Tinh Thần Lực của mình, những điểm Tinh Thần Lực tụ lại trong đan điền thành một trạng thái cố định rồi tan chảy ra, khuếch tán, từ điểm như từng giọt nước lơ lửng rồi rơi tý tách, dần hình thành một dòng nước xoáy trong người nàng, cỗ nước xoáy không ngừng xoay tròn, tan ra, rồi hội tụ. Càng lúc sự thay đổi càng lớn, tinh thần lực tràn ngập khắp không gian, giờ phút này cả người Vân Phong như đang lơ lửng trên biển, còn bốn phía xung quanh là những cột nước Tinh Thần Lực đang không ngừng cuộn xoáy tụ hội về một chỗ.
Khí thế quanh thân Vân Phong cũng biến hóa như Tinh Thần Lực trong người của nàng! Khí thế quân chủ tột cùng từ từ lan ra, vây lượn quanh người Vân Phong tạo thành một lá chắn, quanh thân nàng cũng dần hình thành một xoáy nước sâu không thấy đáy, khí thế quanh nàng thấy luồng xoáy đó thì liều mạng xông vào, nếu có người ở cạnh Vân Phong, thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc!
Vân Phong giống như một cái động đen lớn, thậm chí ngay cả không gian chung quanh nàng cũng bị lực hút này làm cho mờ ảo uốn éo, Vân Phong nhắm hờ đôi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười tinh nghịch, chính nàng cũng không biết mình đang thay đổi thế nào, nếu như thấy được hẳn cũng sẽ kinh ngạc một hồi.
Đây là cảm giác gì…, giống như đã thoát được tất cả mọi sự trói buộc và xiềng xích, cả người cảm thấy tự do và nhẹ nhõm một cách lạ kỳ, phía trước có rất nhiều con đường cho mình lựa chọn, vô vạn không gian cho mình giao du, Vân Phong thả lỏng tâm trí, để cảm nhận của cơ thể trôi một cách tự nhiên, Vân Phong chính là một giọt nước, biển quanh người nàng không ngừng lăn tăn, ngươi bên phải thì ta bên phải, ngươi bên trái thì ta bên trái.
Lam Dực và Tiểu Hỏa nằm trong không gian ma thú cũng cảm nhận được cảm nhận được những điều đấy, mở choàng hai mắt, trong mắt hai ma thú là sự mừng rỡ! "Lúc này mà chủ nhân đã đạt tới cảnh giới đó rồi!" Lam Dực thầm than trong lòng, đôi mắt của Tiểu Hỏa sáng lên như một ngọn lửa, khiến màu đen trong mắt của hắn lấp lánh lên.
Hai con ma thú lập tức nhắm mắt, cùng tiến vào khung cảnh của Vân Phong, trong lúc Vân Phong ngày càng thả lỏng người, đột nhiên có cảm giác khó chịu mơ hồ, cứ như đang đi một đường suông sẻ thì bị chặn lại một cách đột ngột, đúng lúc đó dòng Tinh Thần Lực quanh người Vân Phong ngưng dao động, không gian chung quanh nàng cũng ngừng biến động, áp lực từ trong cơ thể nàng cũng từ từ biến mất.
"Chủ nhân đã nhích được tới giới hạn rồi!" Tiểu Hỏa hưng phấn, Lam Dực gật đầu, "Hỏa huynh! Chúng ta cùng giúp chủ nhân đột phá giới hạn nào!" Tiểu Hỏa cười ha hả, "Đương nhiên rồi!" Cả hai ma thú cùng nhắm mắt, tăng cường sợi dây liên kết giữa hai người và Vân Phong, qua đó cảm nhận được mơ hồ một luồng sức mạnh từ phía nàng. Vân Phong chợt cảm thấy có hai luồng sức mạnh mới liền thở nhẹ một hơi, bằng sức của mỗi một mình nàng, đột phá giới hạn này quả thực rất khó khăn.
Đối mặt với vách ngăn vô hình, nụ cười trên môi nàng ngày càng sâu, sau khi có năng lượng của Lam Dực và Tiểu Hỏa góp sức, cơ thể nàng lại cảm thấy khỏe hơn, tấm màng ngăn trở trước mắt nàng cũng trở nên mỏng đi rất nhiều, Vân Phong lập tức dồn tất cả sức mạnh của mình đánh mạnh lên đó, trong đầu vang lên một tiếng vỡ mơ hồ!
"Rắc rắc!"
Một thứ gì đó bị Vân Phong đánh vỡ, nàng vừa nghe thấy được âm thanh đó, cảm giác Tinh Thần Lực như đang cuồn cuộn chảy trong người mình, không gian chưa luồng xoáy Tinh Thần Lực trong người nàng lại điên cuồng xoay tròn!
Nước xoáy chuyển động, lại tiếp tục hấp thụ lực trong người Vân Phong, thậm chí còn mạnh hơn vừa rồi! Không gian chung quanh càng bị bẻ cong mạnh hơn, cứ như đang có một sức ép vô hình hút mọi thứ từ thiên địa vào trong người nàng, lúc này đây Vân Phong thực sự như một cái hố sâu không đáy, giận dữ hấp thụ mọi thứ chung quanh!
"Chủ nhân!" Tiểu Hỏa và Lam Dực đồng thời kêu lên, âm thanh của chúng nó vang lên trong đầu nàng, Vân Phong bị luồng sức mạnh này tác động làm tỉnh táo hơn hẳn, đôi tay đặt trên đầu gối nắm chặt, cố đè nén cảm giác kinh khủng khi bị sức hấp thụ kia hút lấy, tốc độ xoay của dòng xoáy Tinh Thần Lực trong không gian của nàng cũng dần dần thả chậm!
"Để ta bình tĩnh lại chút đã!" Vân Phong thầm hô lên một tiếng trong lòng, nhưng nàng chỉ có thể khống chế vòng xoáy khổng lồ kia trong chốc lát, rồi nó lại tiếp tục điên cuồng chuyển động, Tiểu Hỏa và Lam Dực nằm trong không gian ma thú bắt đầu thấy căng thẳng, chủ nhân có thể yên ổn vượt qua không?
Vân Phong cắn chặt môi, để cho sự đau đớn giúp nàng cảm thấy được tỉnh táo hơn, lực lượng cường đại tràn vào trong cơ thể nàng, khiến nàng cảm thấy thực lực của mình tăng trưởng một cách rõ rệt, thậm chí đã vượt qua một tầng mới! Sức mạnh ấy càng ngày càng mạnh, cứ như muốn phá nát cả Vân Phong!
Vân Phong không ngừng cố áp chế, từ từ thu hồi lại từng điểm sức mạnh bay quanh người nàng, lực hấp thụ kinh khủng kia cũng dần dần yếu lại, không gian vặn vẹo xung quanh dần trở lại hình dáng ban đầu. Đôi mắt của nàng vẫn nhắm, gương mặt trắng bệch đầy mồ hôi.
Đây thực sự là một quá trình khó khăn và cẩn thận, nếu lỡ không may sẽ lâm vào cảnh cả đời không thăng tiến lên được! Đây cũng chính là khó khăn khi vượt qua cấp quân chủ tột cùng! Đối với khả năng chịu được sức mạnh cường đại, còn có khả năng khống chế được nó! Nếu như bị sức mạnh đó nắm ngược thì chỉ có kết quả chờ bạo phát mà chết!
Đã có không biết bao nhiêu cường giả cấp quân chủ tột cùng kinh nghiệm đầy mình nhưng cũng phải mệnh tang khi vượt qua thử thách này, quân chủ tột cùng và cấp tôn giả chỉ cách nhau có một bước, nhưng bước đó chính là giữa sinh và tử!
Vân Phong ngồi xong phòng, cố vượt qua cửa ải cuối cùng, chỉ cần một chút nữa thôi là nàng đã có thể đột phá được cấp tôn giả! Tiếng huyên náo hò reo bên ngoài lại vang lên, nhưng tất cả đều đã bị nàng phong bế hết ở ngoài. Thời gian lặng lẽ trôi qua, Vân Phong vẫn đang tiếp tục áp chế, nhưng ở bên ngoài, trận chiến trên lôi đài đã đi được một phần, từng tuyển thủ bước lên lôi đài, từng kết quả lần lượt hạ xuống, chỉ chốc nữa thôi là sẽ tới số mười sáu của Vân Phong!
Diêu Mạn ngồi ở khu chờ, ngoại trừ cặp tỷ thí số tám ở trên lôi đài, bất kỳ ai nàng cũng không thấy có hứng thú, trong lúc tám trận tỷ thí trước đang diễn ra, nàng ta chỉ đắm chìm trong suy nghĩ làm thế nào để có thể làm Vân Phong xấu mặt, nhưng khi tên Triệu Hồi Sư khiến người ta có cảm giác chán ghét kia vừa lên đài, nhịp tim của Diêu Mạn không khỏi căng thẳng, tầm mắt vô thức nhìn sang.
Người xui xẻo đối mặt với nam nhân trùm mũ là thanh niên họ Khâu, những người ở dưới thấy hắn lên đài thì hoan hô nhiệt liệt, nhưng thanh niên họ Khâu kia lên đài vốn chẳng chuẩn bị một chút gì cả, đang tính há miệng trực tiếp nhận thua, mọi người ở dưới thấy trận tỷ thí này kết thúc đơn giản như vậy, không khỏi than lên vài tiếng tiếc nuối, nhưng không ngờ điều đó còn chưa xảy ra, tiểu tử kia còn chưa kịp nói bà chữ: Ta nhận thua, những lời đó đã vĩnh viễn mắc lại trong cổ họng của hắn.
Nam nhân kia không thèm để cho hắn kịp nói ba chữ kia đã cướp đoạt luôn tính mạng của hắn! Ma thú khế ước còn chưa xuất hiện, chỉ có một chiêu công kích của ám Nguyên Tố, trực tiếp đánh ngã thanh niên Khâu gia trên lôi đài!
Toàn trường kinh hãi, trước đó ai cũng thấy thiếu niên kia đã tính mở miệng nhận thua rồi, nam nhân kia thực quá tàn nhẫn, thủ đoạn tàn độc!
Nam nhân trùm mũ nhìn người Khâu gia nằm trên lôi đài, âm hiểm cười đi xuống, giám khảo thấy thế thì nhíu mày, nhưng chẳng còn cách nào khác, người Khâu gia đã chết kia chưa kịp nói thua thì chưa thể tính là thua được, cho dù có bị mất đi tính mạng cũng chẳng liên quan gì tới nam nhân trùm mũ.
Đây không phải là Triệu Hồi Sư đầu tiên bị hắn ta giết chết, những người đối chiến với hắn đều bỏ mạng trên lôi đài, cho dù có muốn chủ động nhận thua cũng chẳng có cơ hội, mà người Khâu gia kia cũng thật đáng thương, đồng thời trở thành người thứ hai chết ở trên lôi đài!
Diêu Mạn nhìn thi thể được khiêng từ lôi đài xuống, cả người không khỏi cảm thấy rét run, chà xát cánh tay của mình, Diêu Mạn nhìn về phía lôi đài, lúc này trên lôi đài đang tới cặp số mười hai, chỉ còn cách bốn số nữa là tới mình.
Khóe miệng Diêu Mạn từ từ nâng lên, Vân Phong, lần này ta nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt! Lần này nhất định ta sẽ không để cho ngươi đùa giỡn như lần trước nữa, ta sẽ đá văng ngươi thật mạnh ra khỏi lôi đài.
Chỉ trong chốc lát, bốn cặp kia đã đánh xong, trên đầu Diêu Mạn như có một ngọn lửa đang bừng lên, một cảm giác không thể chờ được, thậm chí còn có chút nôn nóng sốt ruột! Khi Linh vừa báo cặp số mười sáu là Vân Phong đánh với Diêu Mạn, cả lôi đài lập tức sôi trào! Từ khi bắt đầu trận chiến, đến giờ toàn trường mới thực sự bùng nổ! Khắp nơi đều là tiếng hò reo của mọi người, ai ai cũng tranh luận sôi nổi, đây không phải là lần quyết đấu đầu tiên giữa Diêu Mạn và Vân Phong, lần tỷ thí đầu tiên giữa hai người đã có một kết quả rất buồn cười, là hòa!
Thế hoà, đây chính là thế hòa duy nhất, mọi người rất mong chờ trận đánh của hai người, lần trước Diêu Mạn không địch lại Vân Phong, không biết lần này sẽ làm gì tiếp đây, còn Vân Phong không biết sẽ gây những bất ngờ gì, có thể nói rằng, đây chính là trận chiến được mong chờ nhất của vòng đấu!
Hoan hô, kích động, reo hò!
Diêu Mạn ngẩng cao đầu bước lên lôi đài, bộ dáng như một nữ vương quyền quý, phía dưới lôi đài không khỏi ồn ào, ở đây có người đã từng xem qua trận đấu giữa nàng ta và Vân Phong, khi đó phải nói là lúc đó Diêu Mạn hoàn toàn mất hết mặt mũi, lần này lại cao ngạo như vậy, vẻ mặt đó thật quá mức tự phụ rồi.
Phía dưới phát ra vài tiếng cười nhạo, Diêu Mạn tỏ vẻ không quan tâm, nhưng vẻ mặt thoáng cứng đờ, bàn tay thả xuôi nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm sang phía bên kia lôi đài, chờ Vân Phong bước lên.
Một phút, năm phút, mười phút đã trôi qua.
Tất cả mọi người ngây người, Vân Phong đâu? Tại sao nàng lại không lên lôi đài? Diêu Mạn thấy thế không khỏi giận dữ, thét lớn! "Vân Phong! Ngươi bước lên lôi đài cho ta! Chẳng lẽ ngươi lại sợ, lần này phải làm một tiểu quỷ nhát gan cố chạy trốn sao!"
Tiếng Diêu Mạn gầm vang, nhưng chẳng có ai đáp lại, Vân Phong vẫn không thấy đâu, Linh khẽ cau mày, Vân Phong mà trốn sao? Đương nhiên là không! Ít nhất là hắn tin chắc như vậy.
Quần chúng dưới lôi đài bắt đầu mất kiên nhẫn, vô cùng khó chịu vì ý nghĩ Vân Phong chịu thua, chẳng lẽ nàng muốn chạy trốn thật sao? Không lẽ Vân Phong đó thực sự là một người nhát gan à? Tình huống bắt đầu biến đổi, tiếng phẫn nộ và oán trách vang lên liên tiếp, nhưng cũng có vài người biết chắc chắn Vân Phong sẽ lên đài, Mục Thiếu Hoa và Thiên Dược Dược chính là nằm trong số đó.
"Vân Phong không phải là người nhát gan! Nàng nhất định sẽ tới!" Nghe thấy tiếng phẫn nộ xung quanh, hai người hét lớn, có vài người cũng đồng tình, lập tức quần chúng chia làm hai phe.
Linh bước lên, "Kính mong Diêu Tiểu Thư và mọi người bình tĩnh, nếu như trong vòng ba mươi phút mà Vân Phong vẫn chưa tới, cô ấy sẽ tự động bị coi như là thua."
Linh nói một câu ổn định lại tình hình, Diêu Mạn hừ lạnh một tiếng, ba mươi phút, giờ vẫn còn tới hai mươi phút, nàng ta sẽ chờ!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chớp mắt đã gần hết hai mươi phút, vậy mà trên lôi đài vẫn không thấy bóng dáng của Vân Phong đâu, Diêu Mạn thần giễu cợt trong lòng, hay lắm, nàng không đến cũng được, như vậy thì nàng sẽ có được một kết cục hoàn mỹ, còn Vân Phong ngược lại sẽ bị mang xú danh, mục đích chính của nàng ta là khiến Vân Phong bị xấu mặt mà thôi, giờ thì nàng chẳng cần ra tay nữa.
"Thời gian đã sắp đến, e là nàng đã chạy rồi, đồ nhát gan!" Diêu Mạn hừ lạnh, ở dưới lôi đài bắt đầu la làng la xóm, có đồng tình có phản đối, có người mắng, cũng có người ủng hộ Vân Phong.
Thiên Dược Dược căng thẳng, đôi mắt nhìn Diêu Mạn đứng trên lôi đài hơi ửng hồng, Vân Phong không trốn đâu, Vân Phong không nhát gan! Nàng là Triệu Hồi Sư truyền kỳ của Đông Đại Lục cơ mà, trong tư tưởng của nàng, Vân Phong chính là một hình tượng và là mục tiêu!
"Vân Phong!" Thiên Dược Dược gọi to tên của nàng, giọng khàn khàn pha chút thổn thức, Mục Thiếu Hoa cũng gọi to, "Vân Phong!" Bọn họ chẳng nói gì, chỉ gọi mỗi tên của Vân Phong.
Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải đứng trong đám đông chỉ im lặng, bọn hắn tin chắc Vân Phong sẽ tới! Hạ Thanh vẫn đứng im nãy giờ, cơ thể nàng vẫn khá yếu ớt, nhưng nàng không muốn bỏ qua trận đấu của sư phụ mình! Tuy Vân Phong vẫn chưa xuất hiện, nhưng nàng chỉ mỉm cười, sư phụ chắc chắn sẽ tới thôi, nhất định vậy!
"Vân Phong!" "Vân Phong!" "Vân Phong!"
Từng tiếng kêu hợp lại thành một tiếng gọi lớn, Thiên Dược Dược và Mục Thiếu Hoa khẽ giật mình, dần dần, người gọi tên Vân Phong cũng ngày càng nhiều, cái tên Vân Phong như vang vọng lên tận trời xanh! Diêu Mạn nghe thấy vậy, lớn giọng gầm lên!
"Các ngươi gọi cái gì! Có gọi nữa nàng ta cũng không xuất hiện đâu! Linh, hết giờ rồi đấy, ta cá là nàng ta đã chạy trốn rồi!"
Linh nhìn đồng hồ tính giờ, cười nhạt, "Diêu Mạn tiểu thư, vẫn còn ba phút."
"Còn chờ gì nữa chứ, nàng ta chẳng tới nữa đâu!" Diêu Mạn cười lớn, Linh vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng thầm nghi ngờ, Vân Tiểu Thư, rốt cuộc là cô đi đâu rồi? Sao giờ vẫn chưa tới lôi đài?
Trong lúc tiếng gọi Vân Phong ngày càng vang dội, thiếu nữ trong phòng nhẹ nhàng mở mắt ra, trong mắt hấp háy vài tia sáng, Vân Phong cười nhạt, đưa bàn tay trắng noãn ra rồi nắm chặt, không gian ở một chỗ đột nhiên bị bẻ cong, nàng bóp mạnh tay một cái, một khe nhỏ đột nhiên xuất hiện, trực tiếp xé nát không gian!
"Cấp bậc tôn giả quả nhiên hơn thường." Nhìn chiếc nhẫn khế ước đã thay đổi dáng ngoài của mình, Vân Phong thầm thì, hai chiếc nhẫn một xanh một đỏ giờ đây đã hoàn toàn nhẵn nhụi, trở về với sắc thái tự nhiên, nhưng trên đó có khắc một chữ nhỏ xíu: Tôn.
"Chúc mừng chủ nhân đã thành công tấn thăng tới cấp bậc tôn giả!" Tiểu Hỏa và Lam Dực vui sướng nói, Vân Phong tấn thăng thì hai ma thú cũng vậy, ma thú muốn đạt tới cấp tôn giả vô cùng tốn sức lực và gặp nhiều khó khăn, nếu không phải nhờ có Vân Phong, chỉ dựa vào một mình Tiểu Hỏa hay Lam Dực thì không thể nào đạt cấp tôn giả trong thời gian ngắn đến như vậy!
Vân Phong bật cười, âm thanh huyên náo bên ngoài lại tràn vào tai, nàng bỗng nhận ra là họ đang gọi tên mình. Vân Phong đứng lên, tay vuốt nhẹ y phục trên người, khí thế mơ hồ như một Quân Lâm Vương Giả Thiên Hạ! Đôi môi đỏ cười nhạt, đẩy cửa ra ngoài, "Xem ra đã đến lượt ta rồi.”
"Ha ha, lần này chắc chắn chủ nhân sẽ hoàn toàn chiến thắng." Giọng nói của Tiểu Hỏa vui sướng, Vân Phong cười cười không nói gì đi xuống cầu thang, bên ngoài đang gọi tên nàng như sóng dậy, Lam Dực nghe thấy âm thanh hưng phấn của Tiểu Hỏa thì không nhịn được cười.
"Đâu chỉ hoàn toàn chiến thắng, còn khiến đám người kia phải rớt cả tròng mắt."
"Đúng vậy, cấp bậc tôn giả rồi, mấy tên kia chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến rớt hàm, không biết khi ả Diêu Mạn kia biết chủ nhân đã tới cấp tôn giả, có khi nào sẽ ức tới nỗi hộc máu mà chết luôn không nhỉ? Ha ha ha!"
"Hỏa huynh, huynh thật là…."
Vân Phong nghe tiếng hai con ma thú nói chuyện với nhau, khóe môi vẫn treo nụ cười yếu ớt, Diêu Mạn có thể đạt được cấp bậc tôn giả chủ yếu là nhờ tác dụng của chất thuốc, nhưng giờ thì nàng đã đột phá được rồi! Lần này Vân Phong đột phá không phải nhờ may mắn, nàng đã dừng ở cấp quân chủ tột cùng này khá lâu rồi, thực lực không ngừng được củng cố và cộng dồn, chỉ còn chờ nắm thời cơ để đột phá, có rất nhiều phương diện không thể thiếu dù chỉ một cái, và tích lũy sức mạnh chính là yếu tố quan trọng nhất.
Càng lên cao, đột phá càng gặp nhiều nguy hiểm, quan trọng nhất là thực lực và căn cơ phải vững chắc, nếu mạo hiểm tiến tới phía trước, chắc chắn sẽ không thu lại được gì.
Vân Phong tấn thăng tới tôn giả là tận dụng căn cơ và vận số, hơn nữa nàng không ngừng cố gắng kiên trì vượt lên.
Bên ngoài tiếng la vang trời, ở một chỗ nào đó, mấy nhân vật cấp cao vẫn bình tĩnh ngồi yên, bọn họ xem từ đầu trận đấu tới giờ vẫn lẳng lặng chẳng ai nói gì, kể cả lúc nam nhân trùm mũ bước ra cũng chỉ khẽ cau mày một cái rồi thôi.
"Vân Phong kia thật sự không tới sao?" Nam nhân trông hơi thô cuồng không nhịn được lầm bầm, đó là Hạo Nguyệt Điện Chủ, ngồi bên cạnh hắn là Tông Lâm Điện Chủ râu tóc bạc phơ, còn có cả nam nhân tóc bạch kim là Điện chủ của Thiên Tuyết Điện, đứng sau hắn chính là Mặc Trường Ca với vẻ mặt cực kỳ đen thui.
Thiên Tuyết Điện chủ khẽ nghiêng đầu, vẻ mặt của Mặc Trường Ca lập tức thay đổi, "Trường Ca, hình như đệ đang căng thẳng thì phải?" Nam nhân có mái tóc bạch kim nói, Mặc Trường Ca cười gượng, "Đại ca nghĩ nhiều rồi."
Nam nhân tóc bạch kim khẽ nhíu mày, quét mắt về phía lôi đài, "Đừng quên nếu như lần này Diêu Mạn thắng, đệ đã hứa với ta chuyện gì!"
Vẻ mặt Trường Ca lập tức xịu xuống, gương mặt tuấn tú như bị phủ một lớp mây đen, đôi mắt hoa đào hiện rõ sự phiền não, "Vâng, đệ hiểu mà. Nhưng đến giờ vẫn chưa kết luận chuyện đó vội được đâu, Diêu Mạn có thể thắng được hay không, vẫn chưa thể biết được."
Nam nhân khẽ nhếch môi, không so đo nữa xoay đầu, cả người toát ra một cảm giác lành lạnh như một pho tượng đá, cho dù kết quả thế nào hắn cũng chẳng có hứng thú.
Vân Phong, ngươi ra ngoài mau lên coi! Mặc Trường Ca nhìn lôi đài, hận không thể bay thẳng lên đánh Diêu Mạn xuống, hắn không tin Vân Phong là người nói không giữ lời, hắn chắc chắn mình không tin lầm người! Vân Phong, rốt cuộc là ngươi ở đâu vậy, thời gian đã sắp hết rồi đấy!
Diêu Mạn đứng trên lôi đài ngày càng đắc ý, ba phút qua nhanh như một cái chớp mắt, Linh đứng phía bên kia cũng nhíu chặt mày, tất cả mọi người ai cũng đợi bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc lên đài! Thời gian ngày càng căng như dây đàn, rồi tới điểm cuối!
"Hết giờ! Vân Phong đã trốn rồi! Vân Phong mà các ngươi mong đợi đã trốn rồi!" Diêu Mạn la lối với người dưới đài, vẻ mặt thể hiện rõ sự hài lòng, nàng ta không ngờ kết quả lại thế này, nhưng như vậy cũng tốt!
Linh bất đắc dĩ thở dài, giơ một cánh tay lên, "Thật đáng tiếc, đã hết thời gian, do đó…"
"Vân Phong!" Thiên Dược Dược đứng trong đám đông đột nhiên la lên, đôi mắt dán chặt về một hướng, tiếng kêu đó khiến mọi người hoàn toàn im bặt, Diêu Mạn cười lạnh, "Kêu cái gì! Ngươi có gọi cũng vô dụng thôi! Nàng ta sẽ không tới đâu! Nàng ta là một kẻ nhát gan, đã chạy trốn rồi!"
"Ngươi nói ai là kẻ nhát gan vậy?" Một tiếng cười vang vọng khắp lôi đài, vẻ mặt của tất cả mọi người liền biến đổi! Diêu Mạn mở to hai mắt, Linh thở nhẹ một hơi, Khúc Lam Y bật cười lắc đầu bất đắc dĩ, vẻ mặt cứng đờ nãy giờ của Mộc Thương Hải cuối cùng cũng thả lỏng, gương mặt của Hạ Thanh hoàn toàn bừng sáng, sư phụ đến rồi!
"Thật sự là Vân Phong! Ha ha ha, nàng tới rồi!"
"Chúng ta đợi thật lâu lắm rồi!"
"Vân Phong! Vân Phong!"
Đám đông lại nháo nhào lên, Vân Phong từ từ đi tới lôi đài, thu hút ánh nhìn của mọi người, cả người nàng như có một luồng ánh sáng phủ lên, khiến cho người khác không tự chủ dõi mắt nhìn theo, Diêu Mạn thấy người đang lại gần, răng cắn chặt, chuyển mắt sang bên, "Ngươi đến cũng vô dụng! Thời gian đã hết rồi!"
Vân Phong đứng phía đối diện, lơ đễnh nhìn Diêu Mạn, Linh mỉm cười với Vân Phong, "Diêu Mạn tiểu thư, thật đáng tiếc, Vân Tiểu Thư xuất hiện lúc còn đúng năm giây, theo quy tắc, Vân tiểu thư vẫn ra trận đúng lúc, cuộc tỷ thí này vẫn có hiệu lực."
Diêu Mạn biến sắc, một sự tức giận dâng lên trong lòng, "Hừ! Cũng tốt! Ta cũng không muốn dùng thủ đoạn này để giải quyết ân oán giữa hai chúng ta!"
Vân Phong cười vô tâm, giờ nàng chẳng cần quan tâm tới nàng ta nữa, nhưng nàng vẫn phải âm thầm đè năng lực xuống lại, nàng không muốn cho mọi người thấy năng lực thực sự của mình, nếu như tên nam nhân trùm mũ kia biết trước sử dụng mưu kế, nàng sẽ mất đi lợi thế, lần này đối đầu với hắn nàng đã tính toán đầy đủ, cần phải khiến người đàn ông kia bất ngờ!
Mặc dù áp chế thực lực, nhưng cảnh giới lúc này đã không còn giống như lúc trước, hiện giờ Vân Phong cảm thấy mình dư sức hạ gục Diêu Mạn.
“Lâu rồi không gặp, ngươi chẳng qua vẫn vậy." Diêu Mạn hừ một tiếng khinh thường, Vân Phong chẳng quan tâm, Diêu Mạn thấy Vân Phong tỏ vẻ lạnh nhạt không quan tâm thì lửa giận trong lòng lại bùng lên! "Vân Phong! Hôm nay ta nhất định sẽ biến ngươi thành trò cười cho thiên hạ!"
Diêu Mạn xoay cổ tay, một chai chất thuốc xuất hiện trong tay nàng ta, Vân Phong híp mắt, chất thuốc? Nàng ta vẫn muốn dựa vào chất thuốc để phân thắng bại sao?
Diêu Mạn nuốt toàn bộ chất thuốc xuống, y như lần trước, nàng ta lại đột phá lên cấp bậc tôn giả tạm thời, khí thế quanh người hoàn toàn thay đổi! Vài người dưới lôi đài bất mãn kêu lên, "Lần nào cũng ỷ vào chất thuốc, có thể xài cách khác được không vậy!"
"Đúng vậy! Lần nào cũng dựa vào chất thuốc, sao không dựa vào chính thực lực của mình đi chứ!"
"Tất cả im miệng cho ta! Chỉ cần có thể thắng được, có dùng thủ đoạn gì ta cũng bất chấp!" Diêu Mạn phản bác lại, thực lực tấn thăng tới tôn giả khiến cả người nàng ta cứ lâng lâng, mấy người vừa rồi bất mãn không nói gì thêm nữa. Khúc Lam Y hừ một tiếng khinh thường, "Cho dù có xài chất thuốc thì cũng vô dụng với Vân Phong thôi." Mặc dù Vân Phong đã áp chế thực lực, nhưng hắn chẳng xa lạ gì với cấp bậc tôn giả này, nàng thay đổi thế nào chẳng lẽ hắn lại không nhận ra? Cùng là thực lực cấp tôn giả, chẳng lẽ cấp thực sự lại có thể thua tác dụng của chất thuốc được sao, thực lực giữa hai người cách xa phải cả dặm!
Ba điện chủ mỗi người một vẻ mặt, Hạo Nguyệt Điện Chủ chẳng biết nói gì, Tông Lâm Điện Chủ cười ha hả, "Vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn nào, quả là một nữ nhân có tâm kế, thật ngoan độc." Lão quét mắt sang nhìn Thiên Tuyết Điện Chủ, "Thiên Tuyết Điện có được người này, coi như cũng có phúc khí."
Thiên Tuyết Điện Chủ cười nhạt, "Tông Lâm Điện Chủ quá khen, bên Điện của ngài có nhiều nhân vật tinh anh như vậy, Thiên Tuyết Điện ta có là gì đâu chứ."
Tông Lâm Điện Chủ cười khan, Mặc Trường Ca đứng cạnh Thiên Tuyết Điện Chủ vừa thấy Vân Phong xuất hiện suýt nữa thì nhảy dựng lên, nhưng vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của hắn đã thu hút sự chú ý của Thiên Tuyết Điện Chủ, Mặc Trường Ca cố đè nén tâm tình của mình, thấy Diêu Mạn lại dùng cái cách kia, khinh bỉ hừ một tiếng, nữ nhân này đúng là chẳng bản lĩnh gì cả, chỉ biết giỏi sử dụng trở lực từ bên ngoài, còn lại vô cùng vô dụng!
"Mặc dù nàng ta dựa vào ngoại lực mới có thể tạm thời đột phá, nhưng dù sao cũng là cấp tôn giả, Vân Phong nên đối chiến như thế nào đây?" Hạo Nguyệt Điện Chủ cười, ánh mắt nhìn Vân Phong khá là mong đợi, hắn khá là coi trọng nàng, tuổi mới còn nhỏ mà thực lực đã bất phàm, hơn nữa còn thấy biến không loạn, tính khí trầm ổn, mềm dẻo lại kiên cường, đây là một thiên tài hiếm có trong thiên tài!
Nếu như vậy thiên tài có thể có được tay, sau này tất cả sẽ làm ít công to không nói, còn sẽ được đến không tưởng tượng được thu hoạch! Hạo Nguyệt Điện chủ cười mị mị nhìn  Vân Phong, Diêm minh tiểu tử kia hôm nay ở Hạo Nguyệt điện có thể nói là thuận buồm xuôi gió, tất cả ở ban đầu cũng là mượn Vân Phong ánh sáng, cái đó Diêm gia  con riêng mới có hôm nay lần này thành tựu, ban đầu hắn và Vân Phong ngược lại có chút quan hệ, cũng không biết Vân Phong có chịu hay không mua phần nhân tình này  
"Vậy thì còn phải xem thực lực của Vân Phong này tới đâu đã." Đôi mắt của Tông Lâm Điện Chủ hấp háy, ánh mắt nhìn Vân Phong vô cùng có hứng thú, hắn cũng chẳng xa lạ gì với nàng, những chuyện xảy ra ở Tụ Thủy Trấn nhỏ bé, hắn chẳng cần phải tới tận nơi cũng có thể biết rõ tình hình ở đó, hắn đã từng nghe nói tới Vân Phong của Vân gia ở Tông Lâm Điện, lúc đầu cũng chẳng chú ý lắm, nhưng khi biết Nhất Phẩm Khâu gia vậy mà lại tới lấy lòng, lúc này ông mới đưa mắt chú ý tới kỹ hơn.
Giờ chưa dời mắt được bao lâu thì Vân Phong lại lọt vào tầm mắt của Tông Lâm Điện Chủ một lần nữa, tuổi còn trẻ, lại còn có tài năng ẩn chưa được biết tới, Tông Lâm Điện Chủ cảm thấy vô cùng hứng thú với nàng, có vẻ như lần tới Thiên Phong Thành này của hắn chỉ có thể chú ý tới mỗi nàng mà thôi.
Thiên Tuyết Điện Chủ thấy hai người ngồi cạnh mình nhìn chằm chằm Vân Phong với một ánh mắt thích thú thì khẽ giật mình, nhìn sang thiếu nữ đang cười nhạt đứng trên đầu kia, rốt cuộc nàng ấy là người như thế nào mà lại có thể thu hút hai Điện Chủ kia như vậy, hơn nữa chỉ mới như vậy thôi đã kích thích vẻ mặt phong phú của họ rồi! Hắn khẽ nghiêng mái đầu bạch kim, suy tư nhìn Mặc Trường Ca, "Trường Ca, nàng là người mà lúc trước ngươi nhắc tới sao?"
Mực Trường Ca cười ha ha, "Không sai, chính là nàng!"
Trong mắt Thiên Tuyết Điện thoáng hiện vẻ kinh ngạc, hắn vốn tưởng là Mặc Trường Ca bịa ra người để trốn chuyện đồng ý với hắn, không ngờ lại tồn tại người thật! Ba Điện Chủ nhìn về phía Vân Phong, nhìn chung khắp Tây Đại Lục, có thể khiến cả ba người đều nhớ tới, chắc chỉ có nàng mà thôi!
Trên lôi đài, Diêu Mạn sau khi uống xong chất thuốc vung tay lên! Một con Điện Trì Cự Mãng hiên ngang đứng trên lôi đài! Một bên vảy trên đầu đã mất đi do bị Tiểu Hỏa xé xuống trong trận chiến trước, lớp da mà Lam Dực cào xuống cũng để lại thẹo, nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn Điện Trì Cự Mãng từ một thân đầy thương tích hồi phục tới cỡ như vậy, có thể thấy Diêu Mạn đã tốn không ít công phu.
Nhìn Điện Trì Cự Mãng của mình mất đi một bên vảy, lửa của Diêu Mạn cũng không cháy một chỗ, "Vân Phong! Ma thú khế ước của ngươi cũng đừng hòng khá hơn!"
Vân Phong bật cười, nhìn Diêu Mạn đang vô cùng hưởng thụ cấp bậc tôn giả của mình, mặc dù cùng đạt tới cấp bậc này, nhưng lại khác xa mình hoàn toàn, hơi thở lưng chừng nửa nạc nửa mỡ, hoàn toàn là giả, mặc dù có thể duy trì được một khoảng thời gian, nhưng rốt cuộc vẫn không phải là sự thật.
Người thường rất khó nhận biết được sự thay đổi của khắc văn trên nhẫn khế ước của Vân Phong, Diêu Mạn cũng vậy, Vân Phong nhẹ giọng gọi, hai luồng ánh sáng xanh và đỏ bay ra, Tiểu Hỏa và Lam Dực xuất hiện bên cạnh Vân Phong, thân hình to lớn của Hỏa Vân Lang toát ra ánh lửa, Lam Dực mở một đôi cánh khổng lồ đầy sức quyến rũ sau lưng, hai ma thú vừa bước ra, đám đông liền la lên chói tai.
"Đánh đi! Vân Phong!"
"Đúng vậy, mau khai chiến đi! Đánh đi!"
Đám người xem chiến tưng bừng nhiệt huyết, Diêu Mạn cũng không thể chờ được nữa, ma trượng xuất hiện trong lòng bàn tay, nhằm thẳng vào Vân Phong, "Đến đây đi, hôm nay ta sẽ xem thử ngươi thắng bằng cách nào!"
Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, nếu như nàng đoán không nhầm, hẳn là hôm nay nàng ta chuẩn bị không chỉ một chai chất thuốc, vì cuộc tranh tài này nàng ta bất chấp mọi thứ, đây mới chỉ là khởi đầu, nàng ta mới chỉ nuốt vào một chai, duy trì cấp bậc tôn giả, nhưng cơ thể nàng ta đến một mức độ nào đó sẽ bị suy nhược dần, Vân Phong cũng chẳng quan tâm nhiều, nàng ta muốn thế nào thì cứ việc làm đi!
"Grào!"
"Ngao!"
Ba ma thú cùng thét lên, Tiểu Hỏa phi tới, móng vuốt sáng choang vồ về phía trước, Điện Trì Cự Mãng cong người né tránh, Tiểu Hỏa quét đuôi tới, đúng lúc đó, Lam Dực tung người nhảy lên, tạo ra một đợt gió lớn, cả người Điện Trì Cự Mãng bị một ngọn gió mạnh thổi tới, tạo thành vô số những vết cắt trên người của nó!
Ba con ma thú bay lên trời hỗn chiến! Tiếng dã thú gầm thét xen lẫn với nhau, bộc lộ bản tính hung tàn và khát máu vốn có! Đám người xem hỗn chiến trên không trung, trái tim không ngừng đập mạnh, nếu con người mà đối chiến với những ma thú này thì không biết sẽ như thế nào!
Diêu Mạn ở dưới bắt đầu tấn công, xung quanh ma trượng tụ Lôi Nguyên Tố thành những con rắn màu tím, không muốn để cho Vân Phong có cơ hội phản kháng, cơ thể nàng nhanh nhạy né sang một bên, trong lòng bàn tay nhẹ xoay tròn, tay cũng cầm một ma trượng.
"Lôi mâu!" Diêu Mạn thét lên, những mũi nhọn tím không ngừng đánh về phía Vân Phong, ánh mắt nàng lạnh đi, ma trượng xoay tròn, "Thổ Chi Thuẫn!" Một bức tường đất lập tức xuất hiện chắn quanh thân nàng, đòn sét đánh lên nó phát ra những âm thanh chói tai, Diêu Mạn vốn tưởng rằng chỉ một chiêu là đã có thể phá tan, vì thực lực của Vân Phong chỉ là quân chủ tột cùng, còn nàng ta đã là tôn giả rồi! Nhưng Diêu Mạn không ngờ tới, Lôi mâu kia cho dù có chạm vào lớp đất thì cũng chẳng xi nhê gì!
Đây là Thổ Chi Thuẫn cấp quân chủ? Lôi Mâu cấp tôn giả của nàng ta đánh vào mà chỉ có thể tạo thành vài vết nứt nhỏ thôi sao? Diêu Mạn bắt đầu nghi ngờ, nhưng tiếp đó là âm thanh vỡ tan của lớp đất và bóng dáng Vân Phong phi ra ngoài, lòng nghi ngờ của Diêu Mạn biến mất, tiếp tục đánh sang hướng khác, nhưng thực lực của nàng ta bây giờ đã không thể bì được với Vân Phong!
Nàng lạng lách, khóe miệng hơi cười, mặc dù áp chế thực lực nhưng sức mạnh vẫn là cấp tôn giả, mặc dù Thổ Chi Thuẫn chỉ là quân chủ tột cùng, nhưng rõ ràng đã vững chắc hơn gấp mấy lần! Vừa rồi Thổ Chi Thuẫn vỡ ra là do nàng cố ý, Lôi Mâu của Diêu Mạn căn bản không thể đánh xuyên qua được!
Mặc dù đã đồng ý với Mặc Trường Ca là sẽ đánh Diêu Mạn xuống lôi đài, với Vân Phong hiện giờ chỉ cần mấy chiêu là đủ, nhưng nàng không muốn làm vậy, vừa đột phá nên thiếu cơ hội được kiểm nghiệm thử, chiến đấu là một trong những biện pháp tốt nhất, đương nhiên phải tận dụng cơ hội này!
Còn Diêu Mạn chỉ mới lên cấp chưa từng thử nghiệm, Vân Phong cười thầm trong lòng, cũng tốt, tiện tay bắt nàng ta luyện tập luôn.
Diêu Mạn đáng thương không hề biết mình đã bị Vân Phong biến thành đối tượng để luyện tập, trong mắt Vân Phong, nàng ta chính là một con chuột bạch chuẩn bị chờ để các sinh viên thực tập đem ra thực hành giải phẫu.
Lôi Nguyên Tố không ngừng đánh ra từ ma trượng, Vân Phong tìm đủ mọi cách để né tránh, vẻ mặt trông qua thì có vẻ mất bình tĩnh, nhưng sự thực là đang truy xét đến từng kẽ hở.
Đôi mắt Khúc Lam Y ánh lên tia sáng cưng chiều, hắn biết rất rõ tình trạng của nàng, Mộc Thương Hải thì lại cau mày, hồi lâu nói, "Hình như muội ấy có cái gì đó khác trước thì phải?"
Khúc Lam Y bật cười không trả lời. Ba Điện Chủ ngồi ở trên cao cũng bắt đầu cảm thấy quái dị, quan sát một hồi, trong mắt bọn họ thoáng qua vẻ kinh ngạc, Hạo Nguyệt Điện Chủ nhíu mày nói, "Thay vì nói là nàng né tránh, không bằng nói là… rất điêu luyện."
Tông Lâm Điện Chủ cười khà khà, "Ngươi cũng thấy vậy à? Ta thật không ngờ, nha đầu lại chơi độc như vậy."
Sắc mặt Thiên Tuyết Điện Chủ lạnh lẽo, "Hai vị Điện Chủ đoán, thực lực hiện giờ của Vân Phong là tới đâu?"
Hạo Nguyệt Điện chủ bật cười, gương mặt gầy nhom của Tông Lâm Điện Chủ cũng cười một cách quỷ dị, ba người họ nhìn về phía Vân Phong, một đáp án thầm xuất hiện trong lòng mỗi người, Triệu Hồi Sư cấp bậc tôn giả!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.