Chương trước
Chương sau
Edit: Mavis Clay
Vân Phong chẳng lạ gì bình thuốc kia, thân là Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư, Vân Phong đã được xem qua rất nhiều bản ghi chép về chất thuốc do sư tôn để lại, chất thuốc trong tay Diêu Mạn nàng chỉ cần nhìn sơ qua đã biết nó là chất gì, đó là Nguyên Tố chất thuốc! Hơn nữa còn là loại có tác dụng mạnh nhất, trong khoảng thời gian ngắn có thể nâng cao sức mạnh của Nguyên Tố một cách mạnh mẽ, thậm chí còn không có một nhược điểm nào!
Từ lúc còn ở Học Viện Ma Tang, Vân Phong đã từng thấy qua chất thuốc này, lúc đó Tạp Toa đã ăn chất thuốc này để tiến đến cấp bậc thống lĩnh trong thời gian ngắn, còn Diêu Mạn một khi đã ăn vào, trong thời gian ngắn sẽ đột phá tới cấp bậc tôn giả!
Diêu Mạn đứng dậy, nhìn sắc mặt hơi đổi của Vân Phong, cuối cùng cũng tìm lại được lòng tự ái của mình, ngửa đầu uống chất thuốc trong tay, không tới bao lâu, một cỗ sức mạnh dâng lên trong lòng ngực, Diêu Mạn cảm thấy cả người như có một luồng nước nóng chảy qua, nóng bỏng và sôi trào!
Điện Trì Cự Mãng ở trên sàn cũng bắt đầu thay đổi, một luồng ánh sáng tím thâm trầm bao lấy toàn thân nó, Điện Trì Cự Mãng rống lên một tiếng, lại tiếp tục đứng dậy từ mặt đất!
"Đánh không lại thì dùng cách này để ăn gian sao, chỉ có nhiêu đó khả năng thôi à!" Tiểu Hỏa nhìn Điện Trì Cự Mãng lại tiếp tục đứng dậy, khí thế trên người cũng biến đổi rõ rệt, từng tiếng gầm đè nén vang lên, Lam Dực cau mày, "Chuyện khó giải quyết rồi đây. Nhân loại kia dùng tới cách đó, chủ nhân…."
Vân Phong lạnh mặt nhìn Diêu Mạn đã uống chất thuốc, một cỗ lực lưỡng lớn phát ra từ cơ thể nàng ta, đó là uy áp của cấp bậc tôn giả! Nhiều người xem cuộc chiến đã chịu hết nổi, có vài người kêu la, "Không muốn sống nữa à! Lại dám uống chất thuốc mạnh như vậy!"
"Trông như muốn đánh đổi hết vậy!"
Vẻ mặt của Mộc Thương Hải lạnh lẽo, trong lòng hơi căng thẳng, đang trên lôi đài nên hắn không thể can thiệp, mặc dù có chút lo lắng nhưng hắn vẫn tin chắc rằng, Vân Phong sẽ thắng!
"Cấp bậc tôn giả." Vân Phong cười giễu cợt, "Nàng ta đã uống thứ thuốc kia vào, xem ra đã hạ quyết tâm bất kể thế nào cũng phải hạ được ta, bất chấp hậu quả của nó." Trong thời gian ngắn gia tăng thực lực của bản thân, đương nhiên hậu quả cũng rất lớn, Diêu Mạn đã bị lòng háo thắng của mình xâm chiếm rồi!
"Chủ nhân, giờ nàng đã tạm thời đột phá cấp tôn giả, thứ cho ta mồm miệng xui xẻo nhưng có vẻ chúng ta không có phần thắng đâu." Lam Dực tỉnh táo nói, Vân Phong cười ha ha, "Ta ngược lại thật muốn thử xem, cấp bậc tôn giả chênh lệch bao nhiêu so với cấp quân chủ."
Tiểu Hỏa nghe thế bật cười, sắc mặt Lam Dực có chút ảo não, tính cách này chính là dấu hiệu của chủ nhân sau khi bị kích thích, thật đúng là…
"Ý chủ nhân không tồi, bản đại gia cũng sẽ lột từng lớp vảy của nó xuống!"
"Hỏa huynh..." Lam Dực có chút dở khóc dở cười, Vân Phong thu hồi nụ cười trên mặt, vì Diêu Mạn đã bắt đầu tấn công, Đôi mắt của Điện Trì Cự Mãng đột nhiên lóe sáng, gầm lên từng tiếng hoang dã, chấn động cả bầu trời!
"Bắt đầu!" Vân Phong quát khẽ, Tiểu Hỏa và Lam Dực lập tức xông lên chỗ Điện Trì Cự Mãng, Tiểu Hỏa vô cùng hưng phấn, đối mặt với ma thú cấp tôn giả mà lúc nào cũng cười ha hả, Lam Dực bất đắc dĩ lắc đầu, địch càng mạnh càng khoái, chẳng biết nên làm thế nào mới phải!
Diêu Mạn nhếch nhác đứng im, cảm nhận năng lượng đột biến bên trong cơ thể mình, mặc dù biết đây chỉ là tạm thời, nhưng cảm giác đạt tới cấp bậc tôn giả đã mê hoặc nàng! Hưởng thụ sức mạnh này khiến nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái, dường như với nàng ta ai cũng như con sâu cái kiến!
Diêu Mạn cười ngạo nghễ, một cảm giác cao cao tại thượng tràn đầy trong người, ai ai cũng không phải là đối thủ của nàng, ai cũng không thể thắng một người cấp bậc tôn giả như nàng! Ma trượng trên tay nàng ta khẽ vung, một cỗ Lôi Nguyên Tố mạnh mẽ đánh tới, thân hình Vân Phong chợt lóe tránh đi, nhưng một bên gương mặt vẫn bị Lôi Nguyên Tố dính trúng, một vết thương xuất hiện, máu chảy ra ngoài.
Tốc độ, sức mạnh rõ ràng đã tăng cao thêm một tầng mới, trong lòng Vân Phong thầm tính toán, Diêu Mạn cười điên cuồng, "Chậm quá! Vân Phong! Ta thấy được ngươi đấy!" Ma trượng trong tay lại quơ múa, lại thêm một công kích Lôi Nguyên Tố nữa phát ra, Vân Phong lại tiếp tục tránh né một cách chật vật, nhưng công kích của Diêu Mạn cứ bám theo như hình với bóng!
Nàng ta đã có thể đuổi theo tốc độ của mình rồi, Vân Phong thầm nhủ. Cấp tốc tiến tới cấp tôn giả đã giúp nàng ta có thể nhìn thấy được tốc độ của nàng, Diêu Mạn với vừa nãy còn không thể phân biệt được đường đi giờ đã có thể thấy rõ được quỹ đạo của mình!
Phong Nguyên Tố phát ra từ ma trượng của Vân Phong, tốc độ của nàng đột nhiên tăng nhanh, Vân Phong vốn đã có thể chất hơn người thường, giờ cộng thêm Phong Nguyên Tố nên tốc độ đã được tăng thêm, có thể tránh né được công kích của Diêu Mạn dễ dàng hơn, từng đạo Lôi Nguyên Tố đánh về phía Vân Phong, nhưng lại chỉ nện lên mặt đất trống không!
"Đừng có chỉ biết chạy trốn như một con chuột như thế!" Diêu Mạn quơ múa trượng trong tay, mặc dù có thể thấy được đường đi của Vân Phong, nhưng công kích lại không thể theo kịp được tốc độ của nàng! Trong lòng Diêu Mạn lại dâng lên cảm giác căng thẳng!
Ba con ma thú lại tiếp tục hỗn chiến trên không trung, con ma thú kia đối phó với Tiểu Hỏa và Lam Dực khá dễ dàng, Điện Trì Cự Mãng cũng được đột phá lên cấp tôn giả nên sức mạnh cũng được tăng theo, Tiểu Hỏa và Lam Dực căn bản không thể lại gần được nó, công kích của Lôi Hệ đã được cường hóa thêm rất nhiều!
"Con mẹ nó! Bản đại gia không có tý cơ hội nào để lại gần!" Tiểu Hỏa tránh né thêm một đợt công kích, đột nhiên nhảy lên không trung, muốn đến gần nhưng lại bị một đợt công kích Lôi Nguyên Tố cản lại, Lam Dực đứng cách đó không xa cũng bị đẩy lại.
"Hỏa huynh, nó tới cấp tôn giả rồi nên mạnh quá, chúng ta dùng hết tốc độ cũng chỉ có thể lại gần được có chút xíu."
"Chẳng lẽ bản đại gia chỉ có thể né thôi sao?" Tiểu Hỏa gào thét, miệng mở rộng, một đốm lửa xuất hiện, bên trong có lẫn một chút sợi chỉ đen, "Ầm!" một tiếng, Điện Trì Cự Mãng không kịp phản xạ bị trúng đòn, nhưng thân thể chỉ hơi rụt lại, lập tức gầm thét lên tức giận.
Lam Dực và Tiểu Hỏa thấy vậy, trong lòng không khỏi trầm xuống!
"Hỏa huynh! Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ là cố câu kéo! Đột ngột tăng tới cấp tôn giả, đối với nó mà nói cũng là một sự tra tấn! Nhất định sẽ tìm ra được điểm yếu!" Lam Dực tránh né một đợt công kích, hai cánh sau lưng khẽ vỗ, thêm một cái cánh thứ ba xuất hiện!
"Chỉ có thể đành vậy! Bản đại gia nhất định sẽ lột một mảng da của nó xuống!"
Hai bóng dáng hóa thành hai luồng sáng một đỏ một xanh trên không, ma thú lại lần nữa hỗn chiến!
Trận thi đấu này thật khiến cho người khác căng thẳng, cũng khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào, Đa Hệ Triệu Hồi Sư xuất trận, đột ngột tiến tới cấp bậc tôn giả, bọn ma thú trên không cũng khiến tất cả mọi người ở đây kích động không thôi!
Những Triệu Hồi Sư khác nhìn đến say mê, tim ai nấy đều nảy thình thịch, rốt cuộc sẽ là ai là người giành chiến thắng, bây giờ đã chưa thể biết được! Trong đám đông, một bóng dáng thon dài chậm rãi đi tới, mái tóc đen che đi nửa gò má, nửa còn lại để lộ gò má trắng noãn và đôi mắt hoa đào vạn người mê, hắn đang đi về phía khu A, vẻ khinh thường trên mặt không ngừng gia tăng, sau khi đến gần lôi đài, trong con ngươi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mặc Trường Ca chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Diêu Mạn đang đứng trên lôi đài ở đằng xa, tư thái cao cao tại thượng của nàng ta làm Mặc Trường Ca nhếch môi hừ lạnh, "Hứ, quả nhiên là loại người hạ lưu, lại dám dùng cả thứ đó, người nào đối chiến với nàng quả thực rất xui."
Nhìn cơn gió đang bay nhảy trên lôi đài, Mặc Trường Ca loáng thoáng thấy người đang đánh nhau với Diêu Mạn là một cô nương, hắn nhìn một hồi không khỏi cảm thấy bội phục, Diêu Mạn dùng thủ đoạn như vậy để đột phá tới tôn giả mà vẫn có thể đối đầu lâu đến vậy, cô nương kia thật không phải người thường.
"Hiếm thấy, thật sự rất xuất sắc." Mực Trường Ca đứng ở sau nói thầm, tâm tình cũng từ từ bình lại, hắn ngược lại có chút hứng thú muốn xem trận đấu này, rốt cuộc ai là người chiến thắng.
Vân Phong ở trên lôi đài với sự tác động của Phong Nguyên Tố để tăng tốc độ tránh né công kích của Diêu Mạn, nhưng đây chẳng phải là một cách lâu dài! Quân chủ quả thực chênh lệch rất nhiều với tôn giả, nhưng nàng không tin không thể đột phá!
Công kích của Diêu Mạn không hề khiến tốc độ của Vân Phong giảm đi, mặc dù thời gian sử dụng của nguyên tố dung hợp rất ngắn, nhưng Vân Phong không muốn dùng tới, tốt nhất là nên tìm một cách khác để đánh lại nàng ta! Đôi mắt của nàng khẽ nheo, Vân Phong đột nhiên nghĩ tới ưu thế của mình, một ưu thế không có ai bằng! Chính là thân thể đã được Sinh Mệnh Pháp Trận cải tạo này!
Dù có tiến vào cấp tôn giả, thể chất của Triệu Hồi Sư cũng sẽ tăng lên, nhưng đối với chiến sĩ mà nói vẫn rất yếu đuối, và nhược điểm của Diêu Mạn chính là cận chiến! Chỉ cần áp sát là có thể dùng đòn tay để đánh thắng, đây là phương pháp tức thời hiện giờ của nàng!
Trong lòng thầm hạ quyết định, quỹ đạo của Vân Phong đột nhiên biến đổi, đang tránh né công kích của Diêu Mạn ở trên không từ từ áp sát nàng ta! Diêu Mạn nhận ra ý định của Vân Phong, cười điên cuồng! "Cho là chiêu cũ vẫn còn tác dụng sao, không thể nào!"
Công kích Lôi Nguyên Tố đánh mạnh tới, buộc Vân Phong không ngừng lùi lại, khóe miệng nàng khẽ nhếch, ma trượng trong tay giơ lên, một luồng Hỏa Nguyên Tố sáng ngời phát ra từ ma trượng, hóa thành một con Hỏa Ma Sói!
"Nàng lại còn có thể nghĩ hóa nguyên tố!"
"Không phải chứ! Dưới nhiều công kích như vậy, cô nương ấy vẫn còn có khả năng nghĩ hóa nguyên tố! Nàng ấy là quái vật à?"
Đám người nháo nhào, khó tin, khiếp sợ, ngạc nhiên! Sau một hồi vận ma pháp nhiều như vậy mà vẫn còn tinh thần lực để dùng Ma Pháp Nghĩ Hóa, chiêu đó cực kỳ tốn tinh thần lực, nàng có phải là Triệu Hồi Sư bình thường không thế!
Mặc Trường Ca đứng ở xa thấy thế sững sờ, nhìn Hỏa Ma Sói, đôi mắt hoa đào khẽ híp lại, "Ma Pháp Nghĩ Hóa… Tinh Thần Lực thật cường đại."
Ngọn lửa lớn bùng lên, Diêu Mạn cũng sửng sốt, Ma Pháp Nghĩ Hóa! Đã tới vậy rồi mà vẫn còn có thể nghĩ hóa nguyên tố! Ngọn lửa điên cuồng bay về phía Diêu Mạn, Diêu Mạn vội vàng đánh trả, ngay lập tức Vân Phong lợi dụng sơ hở đó, phóng tới một khoảng cách lớn!
"Chết tiệt!" Diêu Mạn cắn chặt môi, nếu như bị Vân Phong áp sát, bằng sức mạnh kinh khủng của Vân Phong nàng chắc chắn sẽ thua chỉ trong một quyền! Bị Ma Pháp Nghĩ Hóa quấy nhiễu, Diêu Mạn cảm thấy vô cùng bối rối! Lôi Nguyên Tố vung mạnh lên, hoàn toàn đánh nát thân thể của Hỏa Ma Sói! Cùng lúc đó, Vân Phong đã áp sát tới bên Diêu Mạn!
Không ổn! Diêu Mạn hoảng hốt, muốn lùi lại về sau nhưng đã quá muộn!
Đôi mắt trong suốt phiếm một cỗ sát ý, Diêu Mạn cảm nhận thấy một luồng khí lạnh đang chạy trong người mình, nhìn nụ cười giễu cợt trên khóe môi Vân Phong, nếu bị trúng một quyền của nàng….! Diêu Mạn mở to mắt, đang chờ một cảm giác đau đớn xuất hiện, thì đúng lúc đó…
"Sư phụ Hạ Thanh! Sư phụ Hạ Thanh! Hạ Thanh xảy ra chuyện rồi!"
Một tiếng la thất thanh phá tan mọi thanh âm, truyền thẳng vào tai Vân Phong, đôi mắt ngẩn ra, Diêu Mạn thấy thế lập tức xoay người tránh thoát công kích của Vân Phong, mà Vân Phong cũng thoát khỏi trạng thái hưng phấn, mắt quét về phía người đứng dưới lôi đài.
Cuộc chiến trên lôi đài đột nhiên dừng lại, mọi người đang coi một cách nhiệt huyết đột nhiên bị chưng hửng, không khỏi tức giận nhìn sang người đang hô to gọi nhỏ đứng dưới lôi đài, cái tên là nguyên nhân của chuyện này!
Thiên Dược Dược đứng cúi người thở hổn hển, gương mặt ướt đẫm mồ hôi, nhận thấy có rất nhiều ánh mắt tức giận hướng về phía mình, nàng cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên, chợt nhận ra Vân Phong vốn đang đứng trên lôi đài từ khi nào đã đứng trước mặt mình!
"Ngươi nói cái gì?" Đôi mắt của Vân Phong lạnh lẽo thấu xương, Thiên Dược Dược vô thức lạnh run, "Hạ Thanh…Hạ Thanh có chuyện…”
Vân Phong biến sắc, Tiểu Hỏa đang ở trên không đánh với Điện Trì Cự Mãng nghe thấy câu đó, đôi mắt đang lên một cỗ lửa giận, chuyển người một cái bay tới, Lam Dực thấy thế hét lớn, "Hỏa huynh!"
Hai con ma thú đột nhiên bỏ chiến với Cự Mãng, Tiểu Hỏa bước dài tới trước mặt Thiên Dược Dược, "Ngươi nói cái gì? Nha đầu kia xảy ra chuyện gì?"
Thiên Dược Dược bị Hỏa Vân Lang đột ngột nhảy tới trước mặt làm giật cả mình, ú ớ không nói nên lời. Tiểu Hỏa thấy Thiên Dược Dược chẳng nói gì, lập tức nhảy lên trời biến mất tăm, Vân Phong thấy thế cũng tung người định đi, Diêu Mạn đứng trên lôi đài nãy giờ bị gạt sang một bên rống to, "Vân Phong! Ngươi làm vậy là ý gì?"
Giọng nói đột nhiên vang lên thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Mặc Trường Ca đang đứng ở sau vừa nghe thấy, đôi mắt sáng lên, Vân Phong? Vân Phong! Đôi mắt lập tức trôi tới bóng dáng thiếu nữ mảnh khảnh kia, mặc dù nàng đã thay đổi rất nhiều, nhưng hắn vẫn không hề quên gương mặt của nàng! Thật sự là nàng!
Bây giờ Vân Phong căn bản không hề để ý tới Diêu Mạn, đi tới chỗ Mộc Thương Hải, thấp giọng nói, "Lập tức tới chỗ của Thanh Thanh đi, ta tới sau." Mộc Thương Hải ừ một tiếng, cả người lóe lên một cái biến mất, lòng của nàng hỗn loạn, Thanh Thanh sẽ không sao đâu, có Khúc Lam Y ở đó, Thanh Thanh nhất định sẽ không có việc gì!
Lam Dực theo sau lưng Vân Phong, vẻ mặt cũng khá nặng nề, Hạ Thành là đồ đệ đầu tiên của Vân Phong, là người mà nàng vô cùng coi trọng, trong lòng chủ nhân chắc chắn vô cùng bận tâm. Vân Phong quả thực rất lo, nhưng Diêu Mạn trên lôi đài không hề buông tha cho nàng.
"Vân Phong! Đánh với ta xong ngươi xuốm đi đâu thì đi! Giữa ta và ngươi nhất định phải phân thắng bại!" Diêu Mạn giơ tay lên, Điện Trì Cự Mãng đột nhiên xông tới, đám đông nhất thời hoảng hốt, tán loạn khắp nơi tránh né, sắc mặt Lam Dực trầm xuống, lập tức hóa bản thể, móng vuốt sư ưng sắc bén nhanh chóng chụp lên người Cự Mãng!
Đám đông thét lên chói tai, Thiên Dược Dược đã sớm sợ tới xây xẩm mặt mày, nhìn Điện Trì Cự Mãng và Sư Ưng khổng lồ trên đài, nhịp tim của Thiên Dược Dược như muốn ngưng lại! Ánh mắt Vân Phong lạnh như gió đông, ma trượng biến mất, thay vào đó là một thanh trường kiếm! Trường kiếm vừa xuất hiện, nó đã lập tức kêu lên ong ong!
"Đó là vũ khí cấp bậc quân chủ?" Mặc Trường Ca thấy vũ khí trên tay Vân Phong thì sững sờ, hắn không nhìn lầm, đó chẳng phải là vũ khí của chiến sỹ sao! Vân Phong là Triệu Hồi Sư thì sao có thể sử dụng vũ khí của chiến sỹ được? Hơn nữa còn là cấp bậc quân chủ!
Trường kiếm trên tay Vân Phong rung rung và phát ra tiếng kêu, dường như nó đang kêu lên bất mãn, Vân Phong nắm chặt thanh trường kiếm, phi thân lên, mục tiêu là Diêu Mạn đang tìm cách ngăn cản Vân Phong rời đi! Thân ảnh của Vân Phong như gió, bàn tay tăng sức, trường kiếm ré lên dữ dội!
Diêu Mạn căng thẳng, Vân Phong cứ đánh tới như một tia chớp, vung ma trượng trong tay, lại thêm một đạo Lôi Nguyên Tố nữa ầm ầm đánh tới, Vân Phong đảo trường kiếm qua, Lôi Nguyên Tố bị đánh nát một cách gọng gẽ! Diêu Mạn kinh hãi, đó là Lôi Nguyên Tố cấp bậc tôn giả, nàng chỉ đánh một cái đã tan tành sao?
Diêu Mạn không ngờ tới, đó chỉ là tác dụng của thuốc giúp nàng tạm thời phá bỏ bức tường của cấp bậc tôn giả, nhưng hiệu quả của nó lại có hạn, nãy giờ kích chiến một hồi lâu, hiệu quả của thuốc đang dần giảm bớt, công kích của Diêu  Mạn cũng không còn quá khó đỡ như lúc đầu!
Vân Phong vung trường kiếm lên, chuẩn bị bổ về phái Diêu Mạn! "Chủ nhân!" Điện Trì Cự Mãng trên không đang đánh nhau với Lam Dực, quýnh quáng lên, mặc kệ Lam Dực, thân rắn to lớn chắn trước người của Diêu Mạn, làm trường kiếm của Vân Phong cắm phập vào sâu trong người nó!
Vân Phong nhìn vào đôi mắt tím của Cự Mãng, "Ta sẽ không làm hại nàng, ngươi yên tâm."
Vân Phong tổn thương tới Diêu Mạn, cốt chỉ là không muốn dây dưa với nàng ta nữa!
Điện Trì Cự Mãng cười khổ, Diêu Mạn bị nàng cản lại đột nhiên gầm lên! "Súc sinh! Ngươi cho là ta sẽ bại dưới tay nàng ra sao! Cút sang một bên!"
Đôi mắt Vân Phong chợt lóe, Diêu Mạn tăng sức đánh mạnh Lôi Nguyên Tố vào người của Điện Trì Cự Mãng! Điện Trì Cự Mãng đau lớn lăn lộn sang bên, bộ dáng vô cùng khổ sở, Lam Dực hạ người từ trên xuống không, ánh mắt nhìn Diêu Mạn lạnh như băng. Ma thú có tự tôn của ma thú, rất ít Triệu Hồi Sư nào hiểu được và tôn trọng điều này của ma thú khế ước mình như Vân Phong, Diêu Mạn chính là một biểu hiện của điều đó, phần lớn Triệu Hồi Sư toàn coi ma thú chỉ là công cụ, gặp kẻ xấu còn kinh khủng hơn, vì vậy sự mâu thuẫn giữa ma thú và nhân loại rất sâu sắc.
"Vân Phong! Ta sẽ không thua ngươi!" Diêu Mạn thở phì phò, một cảm giác mệt mỏi toát ra từ trong người nàng, nàng biết hiệu quả của chất thuốc đã sắp hết, nàng phải thừa dịp bây giờ phân cao thấp với Vân Phong! Nàng không tin nàng sẽ thua!
Vân Phong xoay người muốn rời đi, Diêu lại đưa tay đánh Lôi Nguyên Tố vào người nàng, "Không cho phép ngươi đi! Còn không mau lên cản lại!" Diêu Mạn rống giận, Diêu Mạn nằm trên mặt đất đang chảy máu phải cố gượng đứng dậy, dáng vẻ dù tàn tạ cũng phải cản Vân Phong lại, bóng dáng nàng lại chớp lóe xoay người, trường kiếm trong tay đã nằm ngay trên chóp mũi của Diêu Mạn!
Diêu Mạn như muốn ngưng thở, trên mặt nhỏ xuống vài giọng mồ hôi, "Ngươi...ngươi muốn làm …”
Vân Phong cười lạnh, "Muốn thắng thua gì kệ ngươi, đừng có ngăn cản ta, nếu không đừng trách ta sao không khách khí, sinh tử trên lôi đài, chắc ngươi hiểu."
Diêu Mạn nuốt nước bọt, đôi mắt lạnh lẽo của Vân Phong khiến nàng ta không ngừng run rẩy, Diêu Mạn chợt hiểu một điều, nếu nàng còn muốn cản nữa, Vân Phong sẽ thật sự hạ sát ý! Hiệu quả của chất thuốc cuối cùng cũng tới giới hạn, Diêu Mạn cắn môi dưới không dám nói gì, Vân Phong thu hồi trường kiếm, thân hình chợt lóe nắm lấy Thiên Dược Dược bay đi, Lam Dực phi người theo, chỉ còn lại Diêu Mạn và ma thú khế ước của nàng ta nhếch nhác ở lại lôi đài.
"Này, tính sao đây?" Người phụ trách giám thị lôi đài bối rối, rốt cuộc cuộc tỷ thí giữa Vân Phong và Diêu Mạn vẫn chưa phân ai thắng, nhưng ai có hiểu biết đều nhìn ra nếu tiếp tục thì Vân Phong vẫn sẽ thắng, nhưng cuối cùng nàng lại xoay người rời đi, rốt cuộc thì tính sao đây!
Thấy Vân Phong rời đi, nụ cười trên môi Mặc Trường Ca đứng đằng xe cũng biến mất theo đó, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, nếu như Vân Phong có thể giải quyết xong Diêu Mạn, cũng đã có thể giải quyết luôn giùm hắn một phiền phức rồi, đáng tiếc, thật là đáng tiếc.
Vân Phong đi rồi, khu đài A bên này vẫn rất náo nhiệt, Diêu Mạn đứng trên lôi đài nghe tiếng nghị luận xung quanh là tái cả mặt, nàng giống như một con tôm cái tép, bị mọi người cười nhạo không biết tự lượng sức mình! Điện Trì Cự Mãng nằm trên đất, máu vẫn không ngừng chảy, Diêu Mạn chán ghét lườm mắt sang, hạ giọng, "Phế vật!"
"Trận này… Coi như hòa!" Người giám thị do dự, cảm thấy kết quả hòa là ổn nhất, Diêu Mạn cắn chặt răng, bộ dáng vẫn rất chật vật, Vân Phong là người đầu tiên thắng nàng ta! Vì Diêu Mạn đã thắng 39 trận cộng thêm trận này hòa nên vẫn có thể tiếp tục, Vân Phong cũng vậy.
Nghe tiếng nghị luận nổi lên tứ phía, phần lớn âm thanh đều nghiêng về phía Vân Phong, điều đó khiến nàng ta càng thêm nổi giận.
"Mắt người trọng tài có bị mù không vậy? Hòa? Là người xem ai cũng biết rõ thắng thua!"
"Không sai! Nếu không phải vì xảy ra tý chuyện, người thắng đã là Vân Phong!"
Diêu Mạn ngoan độc nhìn xuống phía dưới, "Không phục thì đi lên!"
Một số Triệu Hồi Sư lập tức im lặng, cũng có vài người không phục đi lên, nhưng bị Diêu Mạn chỉ một chiêu đánh xuống đài, thắng đủ bốn mươi lần, Diêu Mạn cứ như vậy trở thành người đầu tiên đi tiếp ở lôi đài A! Diêu Mạn xuống đài mà trong lòng không hề thoải mái chút nào! Nàng vốn là muốn đánh bại Vân Phong, vinh quang nhận lấy danh hiệu người đầu tiên thắng bốn mươi trận, rồi nhiều ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ sẽ nhìn nàng! Tuy bây giờ nàng đã thắng, nhưng trong lòng lại cảm thấy bực tức không thôi!
So với sự náo nhiệt bên khu A, bên khu C cũng vậy, nhưng sự náo nhiệt này lại tràn đậm máu tanh, lúc Vân Phong tới đám đông đã tản đi hết, mà người nằm giữa chính là Hạ Thanh đang toàn thân bất động!
Đôi mắt Vân Phong rụt lại, đổ sập người xuống, "Thanh Thanh! Thanh Thanh!" Vân Phong nhìn Hạ Thanh nằm đó, mặt không còn giọt máu, tâm như dính chặt lại một chỗ, Tiểu Hỏa đã hóa thành hình người, sâu trong đôi mắt đen nhánh là sự phẫn nộ tột cùng!
Khúc Lam Y nắm lấy một tay của Hạ Thanh, "Nàng đến rồi, ta đã ổn định lại tình huống của Hạ Thanh, chỉ là vẫn không khả quan hơn chút nào."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vân Phong gầm nhẹ, Mục Thiếu Hoa nãy giờ vẫn nghiêm túc đứng cạnh bước ra, "Chúng ta được phân tới khu C cùng Hạ Thanh, nguyên bản nàng ấy đã thắng liên tiếp tới 30 trận, nàng thật rất lợi hại… Nhưng mà… nhưng mà" Mục Thiếu Hoa dường như hồi tưởng lại chuyện gì, toàn thân phát run.
Khúc Lam Y nhàn nhạt mở miệng, "Thanh Thanh gặp phải cái tên khiến ai cũng cảm thấy chán ghét!”
"Chàng nói cái gì? Hắn cũng ở khu C?"
"Vốn chỉ là chạm mặt, không hơn, nhưng mà..." Khúc Lam Y quét mắt sang Gia Tinh Vũ nãy giờ sắc mặt vẫn trắng bệt, không dám ho he tiếng nào đứng trong góc, ánh mắt của Vân Phong lập tức như một lưỡi gươm quét tới, nàng ta phát run, không khỏi bật khóc.
"Ta...ta không biết, ta chỉ, chỉ là nói thêm vài câu, ai ngờ nam nhân kia nghe thấy nàng ấy là đồ đệ của ngươi nên mới, này, cái này không thể trách ta! Có trách thì trách ngươi. Là ngươi hại nàng, không phải lỗi của ta!"
"Gia Tinh Vũ! Ngươi mất thể diện đến mức đó à?" Mục Thiếu Hoa đột nhiên rống lên, "Nếu không phải là ngươi chủ động khơi lên, thì người đó sẽ bị vậy sao! Tất cả đều là tại ngươi!"
"Tại sao lại là tại ta? Cái này căn bản không phải lỗi của ta! Đều là lỗi của nàng! Ai bảo nàng là đồ đệ của nàng ta!" Gia Tinh Vũ vừa khóc vừa rống, Mục Thiếu Hoa còn muốn nói gì, Mộc Thương Hải lạnh lùng mở miệng, "Đừng nói nhiều nữa!"
Sắc mặt Vân Phong u ám, nhìn Hạ Thanh không còn chút sinh khí trên đất, đồ đệ của nàng vì nàng nên mới bị như vậy, nếu như nàng không phải là sư phụ của Thanh Thanh, nàng sẽ không gặp phải chuyện như vầy! Nếu như không phải có Khúc Lam Y đi theo, chỉ sợ lúc này Thanh Thanh…!
Nghĩ tới đây, lòng Vân Phong lạnh đi, Khúc Lam Y nói, "Đừng nghĩ nhiều nữa! Hạ Thanh chưa bao giờ nghĩ vậy, nó vẫn là đồ đệ đáng tự hào của nàng." Lòng Vân Phong ấm hơn một chút, "Tình hình Thanh Thanh thế nào rồi, ta có thể làm gì được không."
Tay của Khúc Lam Y vẫn nắm chặt tay của Hạ Thanh, Quang Nguyên Tố vẫn truyền vào cơ thể của nàng, "Ám Nguyên Tố của cái tên chết tiệt kia đã đánh vào người Hạ Thanh, nếu không phải ta đánh Quang Nguyên Tố kịp thời, e là giờ này cả người nó đã bị ăn tới rỗng tuếch rồi."
Vân Phong căng thẳng, Tiểu Hỏa nắm chặt hai đấm, bắp thịt toàn thân căng cứng, "Bản đại gia muốn giết hắn, muốn giết hắn!"
Ám Nguyên Tố… lại là Ám Nguyên Tố! Ám Nguyên Tố bá đạo như vậy sao, lãnh khốc như vậy, máu tanh như vậy! "Quả thực là một nguyên tố kinh khủng." Mộc Thương Hải thấp giọng nói, Vân Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì, năng lực của Diệu Quang tiền có thể cắn nuốt Ám Nguyên Tố, Mộc Thương Hải thừa kế năng lực của Diệu Quang chắc cũng có khả năng đó! Có lẽ biết Vân Phong đang nghĩ gì, Mộc Thương Hải lắc đầu, "Xin lỗi, ta chỉ có thể cắn nuốt Ám Nguyên Tố ở ngoài, trong cơ thể nàng thì không được."
Trái tim dâng lên một hồi thất vọng, nhưng nàng không từ bỏ! "Nàng yên tâm, Quang Nguyên Tố của ta có thể đối đầu với Ám Nguyên Tố, có ta áp chế, trước mắt Thanh Thanh vẫn tạm ổn." Khúc Lam Y cười, Vân Phong thì cười không nổi, Khúc Lam Y không thể nào cứ áp chế mãi như vậy được!
"Đã xảy ra chuyện gì?" Một giọng nói vang lên, một bóng người xuất hiện ở đằng sau, chậm rãi đi tới, Khúc Lam Y và Vân Phong ngẩng đầu, đối mặt với một con người chẳng xa lạ gì. Vân Phong không rảnh quan tâm tới hắn, đôi mắt chăm chú nhìn Hạ Thanh, trong đầu đang vô cùng hỗn loạn, rốt cuộc làm thế nào mới có thể triệt tiêu hoàn toàn Ám Nguyên Tố trong người Hạ Thanh!
"Không để ý tới ta?" Mặc Trường Ca bật cười, ánh mắt Khúc Lam Y lạnh lẽo quét tới, vẻ mặt của Mặc Trường Ca càng thêm đắc ý, chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống, nhìn nữ hài nhi đang nằm trên mặt đất, nói một cách mập mờ, "Ta có cách đấy, Vân Phong, nàng có muốn biết không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.