Chương trước
Chương sau
Edit: Mavis Clay
Nhất Phẩm gia tộc Khâu gia ở Tông Lâm điện phải nói là vũ đại danh đỉnh*, ở một nơi như Tông Lâm điện, gia tộc Nhất Phẩm nếu không tinh vi, không có đầy đủ sức lực chống đỡ, sớm muộn gì cũng sẽ bị túm xuống ngựa, vị trí Nhất Phẩm gia tộc khiến rất nhiều người thèm khát, nhưng căn cơ của Nhất Phẩm gia tộc rất dầy, rất khó lay chuyển. So với sự biến đổi giữa Nhị Phẩm và Tam Phẩm gia tộc, Nhất Phẩm gia tộc vẫn ổn tọa ở đó, thậm chí đã trải qua mấy trăm năm cũng không thay đổi lấy một lần, theo thời gian nhật tích nguyệt luy**, nội tình cũng ngày càng thâm sâu, càng không thể dao động.
*đồng nghĩa với tiếng tăm lẫy lừng.
** mặt trời qua mặt trăng lại: ngày qua ngày
Khâu gia được coi như là gia tộc trẻ nhất trong hàng ngũ Nhất Phẩm, chỉ mới ngồi ở vị trí Nhất Phẩm gia tộc được hơn hai ba trăm năm, mấy gia tộc khác đương nhiên là lâu hơn, mấy người chủ sự trong nhà đều thành nhân tinh rồi, bối nhân truyền thừa cũng tới mười mấy.
Khâu Ngôn và Khâu Thực Tài trở về làm gây nên một trận xôn xao, còn có vẻ mặt đen thui cùng cái đầu heo của Khâu Thực Tài, Khâu gia trên dưới bàn luận ầm ĩ, chuyến đi này của Khâu Ngôn và Khâu Thực Tài chỉ có mấy vị trưởng bối biết, những người khác hoàn toàn không biết nên họ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khâu Ngôn và Khâu Thực Tài vừa về gia tộc không nói một lời đã đi thẳng tới phòng của gia chủ, hai người vừa về đến nhà gia chủ đã lệnh tới gặp, lúc hai người vừa vào, các trưởng bối đều đã ngồi thành hàng.
Phụ thân của Khâu Ngôn và Khâu Thực Tài là Lão Tam của Khâu gia, thấy hai đứa con trai mình trở lại thì khẽ giật mình, nhất là Khâu Thực Tài, mặt của hắn bị sưng vù, vì thế rất xấu hổ cúi đầu.
Khâu Ngôn hành lễ với Khâu gia chủ đang ngồi ở thượng vị, rồi hành lễ với tất cả trưởng bối trong phòng, Khâu gia chủ khoát tay, không vui nhìn hai người trẻ tuổi kia, "Chuyện làm tới đâu rồi?"
"Con đã nói ý của Khâu gia với Vân gia, nhất là Triệu Hồi Sư Vân Phong kia, lần này đã gặp được nàng." Khâu Ngôn vừa nói những lời này xong, tất cả trưởng bối của Khâu gia trong đó có cả Khâu gia chủ đều lập tức cảm thấy hứng thú, "Còn gặp được Triệu Hồi Sư kia?" Lão Nhị Khâu gia mở miệng, cặp mắt hấp háy vẻ hưng phấn.
Khâu Ngôn gật đầu, "Gặp được, con ở Vân gia suốt một tháng, nàng mới xuất hiện. Chỉ là hình như là do vội vã mà quay về, dường như là còn phải đi đâu nữa."
"Nói tiếp." Khâu gia chủ ra lệnh cho Khâu Ngôn tiếp tục nói.
"Thái độ Vân gia rất mơ hồ, không chấp nhận cũng không cự tuyệt lòng của Khâu gia."
Mấy vị trưởng bối cau mày suy tư, Khâu gia chủ ngồi trên thượng vị cũng trầm mặc, ánh mắt nhìn Khâu Ngôn, "Vậy có thăm dò được thực lực của Vân Phong không?"
Khâu Ngôn nhìn Khâu Thực Tài, "Chỉ có thể xác định là trên quân chủ trung kỳ, thực lực của nàng cao hơn ta nhiều, Thực Tài đã từng dùng một phù chú quân chủ trung kỳ, nàng đỡ một cách nhẹ nhàng."
"Trên quân chủ trung kỳ!" Toàn bộ trưởng bối của Khâu gia giật mình, Triệu Hồi Sư trên  quân chủ trung kỳ, ở Tây Đại Lục vốn chẳng được bao nhiêu! Trừ mấy nhân vật lợi hại, còn ai có thể đạt được tới cấp bậc như vậy!
"Nàng khoảng bao nhiêu tuổi?" Lão Tứ Khâu gia nhíu chặt mày, những lời này hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mày rậm của Khâu Ngôn cũng nhíu lại, vẻ mặt Khâu Thực Tài cũng giật mấy lần, "Nàng...... khoảng chừng chưa tới hai mươi."
"Cái gì?"
Vẻ mặt tất cả trưởng bối đều căng thẳng, đồng loạt nhìn về phía Khâu gia chủ, Khâu gia chủ cũng khiếp sợ không thôi, chưa tới hai mươi thực lực đã đạt tới trên quân chủ trung kỳ! Đây là thiên tư gì, đây là tốc độ tấn thăng gì, thật yêu nghiệt!
"Đại ca, huynh cũng chỉ mới tới quân chủ tột cùng." Lão Tam Khâu gia thấp giọng nói, ắc mặt Khâu gia chủ trầm xuống, "Tuổi của nàng không phải chỉ hai mươi, có lẽ đã dùng cách gì đó để trú nhan." Lão Nhị Khâu gia mở miệng, nhất quyết không tin.
"Cho dù có nói gì đi nữa, coi như nàng không phải hai mươi thì cũng không phải là quá lớn, nếu là tuổi giống như lời của Khâu Ngôn, thiên tư cũng đã thấy rõ." Lão Tứ Khâu gia âm trầm mở miệng, "Khâu Ngôn đã coi như là tài năng trẻ nổi bật nhất của Khâu gia trẻ tuổi trong, Vân Phong này… lại còn hơn."
"Nếu nói như vậy, Vân gia sớm muộn gì cũng sẽ leo lên vị trí cao."
"Lời Lão Nhị không sai, mặc dù trước mắt Vân gia chỉ là Tam Phẩm, nhưng chỉ cần có Vân Phong ở đây, sớm muộn gì cũng sẽ leo lên vị trí Nhất Phẩm.”
Khâu Ngôn và Khâu Thực Tài đứng im ở đó, nghe mấy vị trưởng bối thì thầm to nhỏ, tâm Khâu Ngôn cũng sáng như gương, Vân gia nhờ có Vân Phong sớm muộn gì cũng sẽ leo lên vị trí này, sớm muộn gì cũng sẽ!
"Theo cách nhìn của con, thái độ hiện giờ của Khâu gia như thế nào?" Khâu gia chủ hỏi một câu, lông mày của Khâu Ngôn khẽ động, mấy vị trưởng bối khác của Khâu gia trầm tư, "Vân gia thượng vị cũng thuộc về nhân tài mới xuất hiện, cho dù leo được vị trí Nhất Phẩm, cũng cần một chút lực lượng từ một bên nào đó."
"Mặc dù Khâu gia chúng ta đã có hai ba trăm năm, nhưng so với mấy gia tộc Nhất Phẩm khác vẫn rất non nớt, nhưng nếu có thể lôi kéo được Vân gia thì lại là chuyện khác."
"Nghé con không sợ cọp, Vân gia chẳng phải chính là đầu mãnh ngưu này sao?"
"Trước mắt Vân gia vẫn ở trong khu vực quản lý của Khâu gia chúng ta, nếu quan tâm nhiều hơn một chút, dùng mấy ân huệ lặt vặt để đổi lấy trả ơn sau này, cũng có lời."
Khâu gia chủ nghe mấy huynh đệ khác thảo luận, vẫn trầm mặc im lặng.
"Đại ca, ý huynh thế nào?"
Khâu gia chủ nhíu mày, đưa mắt nhìn Khâu Ngôn đứng phía dưới, "Khâu Ngôn, ý con thì sao?"
Lão Tam Khâu gia thấy đại ca hỏi con trai mình thì không khỏi có chút căng thẳng, Khâu Ngôn cười ha ha, "Mấy vị thúc thúc bá bá nói không sai, Vân gia vẫn chưa lộ rõ hoàn toàn, hiện giờ bọn họ vẫn chưa phát hiện ra dụng ý của chúng ta, đây chính là ưu thế. Khâu gia vẫn cần trợ lực, mặc dù thái độ của Vân gia  mơ hồ, nhưng chỉ cần cho ân huệ thì sẽ tự báo đáp, cho dù chúng có nguyện ý hay không."
Khâu gia chủ gật đầu, "Nếu là vậy, thì âm thầm giúp đỡ Vân gia một chút, không cần hành động nhiều. Nếu theo kế hoạch của ta, chưa tới bốn năm sau là tới đại hội Triệu Hồi Sư, Vân Phong nhất định sẽ vô cùng tỏa sáng, đến lúc đó mọi người sẽ liều mạng xuất hiện trước mặt Vân gia."
Khâu gia có ý đồ mưu lợi là tốt, nhưng Vân gia không phải là hạng người phụ thuộc vào kẻ khác, vị trí của Vân gia  cũng cách Nhất Phẩm gia tộc không còn xa, Vân Phong muốn đưa Vân gia lên vị trí cao hơn, làm chủ thân mình!
Khâu Ngôn và Khâu Thực Tài vừa rời khỏi Vân gia, mấy người đứng xúm trước cửa Vân gia cũng biến mất, Vân Lạc Trần vẫn cảm thấy cảm thán vì những người đó đều là người có thế lực, Hạ Thanh từ sau ngày đó cũng đã ổn định lại tâm tình rất nhiều, dường như đã nhận ra điều gì. Vân Phong vốn cho là nàng còn cần một thêm thời gian để bình phục, không ngờ chỉ sau một ngày nàng đã hoàn toàn bình thường.
Tiểu Hỏa cũng ổn định trở lại từ sau ngày đó, chỉ là mối quan hệ với Hạ Thanh lạnh đi rất nhiều, Hạ Thanh vẫn như cũ gọi Tiểu Hỏa ca ca, nhưng giọng nói cũng mang vẻ khách sáo lạnh nhạt, khoảng cách thay đổi như sự tế nhị giữa hai người xa lạ, Vân Phong có chút nhức đầu, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Tất cả mọi người đều nhìn ra hai người này có cái gì đó không đúng, nhưng không ai dám mở miệng, Vân Lạc Trần mấy ngày nay ở bên cạnh chăm sóc cho Hạ Thanh, cùng chơi đùa và trêu chọc nàng, Hạ Thanh cũng từ từ khôi phục lại bộ dáng vui vẻ đáng yêu, Tiểu Hỏa vẫn tính tình nóng nảy, chỉ có nó là nghe hiểu được những lời Nhục Cầu nói, Tiểu Hỏa mỗi lần nghe nó nói đều bị bạo khí, Nhục Cầu còn hả hê dụi dụi cái mông, có Nhục Cầu ở bên cạnh dường như hắn cũng đã quên đi chuyện với Hạ Thanh.
Nhưng thi thoảng, Vân Phong vẫn thấy Tiểu Hỏa đứng trong một góc tối, nhìn bóng lưng của Hạ Thanh một lúc lâu rồi xoay người rời đi.
Ở Vân gia Tụ Thủy trấn mấy ngày, cùng nói chuyện vui ở Đông Đại Lục với Vân Thiên Phàm, nghe tin Vân gia lại có thêm huyết mạch mới Vân Thiên Phàm vô cùng vui vẻ, luôn miệng khen cái tên Vân Khinh Trần mà Vân Phong đặt cho là tốt, Vân Lạc Trần thi thoảng cũng chen miệng, phụ thân mặt than của Vân Phong Vân Cảnh giống Vân Thiên Phàm tới thế nào.
Hai mươi lăm chiến sĩ Vân gia đi theo Vân Phong cũng được đưa ra ngoài Long Điện, hai mươi lăm người cấp bậc thống lĩnh đứng trước mặt Vân Thiên Phàm làm hắn không khỏi ngây người, đội bảo vệ có 25 vị cấp bậc thống lĩnh, đây là điều mà Vân Thiên Phàm chưa dám tưởng tượng tới.
Hai mươi lăm chiến sĩ Vân gia đồng loạt gọi Vân Thiên Phàm là gia chủ, đến Tây Đại Lục, Vân Thiên Phàm đương nhiên chính là gia chủ Vân gia. Vân Thiên Phàm bị âm thanh ấy làm hồi hồn, Vân Phong giải thích đây nhất định sẽ là trợ lực đắc thủ nhất của Vân gia, có mấy chiến sĩ này ở đây bảo hộ Vân gia, Vân Phong cũng yên tâm đi làm chuyện khác, cho dù có xảy ra chuyện gì nàng vẫn có thể chạy về kịp.
Lòng Vân Thiên Phàm cảm kích tiếp nhận, cảm thấy Vân Phong vì Vân gia Tụ thủy trấn mà làm quá nhiều chuyện, nàng cũng không phải là huyết mạch trực hệ của Tây Đại Lục nhưng lại rất hết lòng vì gia tộc, Vân Thiên Phàm không khỏi cảm thấy ấm áp, còn Vân Phong vẫn duy trì câu nói kia, chỉ cần họ Vân, đó chính là người của Vân gia, không có chuyện khác!
Hai mươi lăm chiến sĩ Vân gia theo sự phân phó của Vân Phong, cũng ép thực lực của mọi người xuống khoảng cấp bảy, dù sao một Tam Phẩm gia tộc lại có một đội quân như vậy nhất định sẽ có biến, đợi đến khi địa vị của Vân gia cao rồi, bọn họ đương nhiên không cần phải đè ép thực lực nữa.
Hai mươi lăm chiến sĩ này đã trải qua quá trình đột phá, tốc độ tu luyện cũng cao hơn người thường, Vân Phong cũng không lo tới chuyện thực lực họ tăng ra sao, nhưng vũ khí mà bọn họ sử dụng cũng cần được thay đổi rồi.
Ở Đông Đại Lục đương nhiên là có phụ thân và đại ca chuẩn bị vũ khí, còn ở Tây Đại Lục bên này đương nhiên là để nàng làm rồi. Hai mươi lăm món vũ khí cấp bậc thống lĩnh cũng không phải là số lượng nhỏ, vũ khí cấp bậc quân chủ mà Vân Phong có, cũng chỉ có vỏn vẹn vài ba cái, hỏi thử Vân Thiên Phàm, số lượng vũ khí như vậy thì ở Tụ Thủy trấn không có rồi, cần phải tới Đại Thành Thị mua.
Vân Phong lập tức cùng Khúc Lam Y lên đường, tới một khu thành thị cách Tụ Thủy trấn không xa, vào trong một cửa hàng vũ khí cao cấp, vũ khí cấp bậc thống lĩnh muốn có cần phải đặt trước, hai mươi lăm thanh cũng không phải là số lượng nhỏ, không thể lập tức lấy ra được. Khi chủ quán biết Vân Phong cần hai mươi lăm thanh vũ khí cấp bậc thống lĩnh thì không khỏi kinh ngạc, Vân Phong chỉ dùng ẩn danh, lúc này không thể để Vân gia đứng trên đầu ngọn sóng được.
Kiên nhẫn đợi khoảng một tháng, hai mươi lăm thanh vũ khí cấp thống lĩnh cuối cùng cũng đã giao tới tay Vân Phong, thù lao Vân Phong trả đương nhiên không phải là tiền vàng, toàn bộ vũ khí dùng quáng thạch để đổi, hai mươi lăm thanh vũ khí cấp bậc thống lĩnh, Vân Phong dùng hai mươi lăm miếng quáng thạch cao cấp để đổi, chủ quán còn nôn nóng hỏi Vân Phong có cần vũ khí cấp quân chủ không, nếu Vân Phong cần đương nhiên bọn họ có cách lấy tới, Vân Phong cười lắc đầu cự tuyệt.
Cất vũ khí xong, Vân Phong và Khúc Lam Y lập tức rời đi, đương nhiên cũng có vài cái đuôi theo sau nhưng hai người này thấy tốc độ của họ đành phải ngậm ngùi lui về, mấy người đó chủ quán phái ra chẳng thu hoạch được gì, trong nháy mắt tin tức một vị ẩn sĩ mua hai mươi lăm thanh vũ khí cấp bậc thống lĩnh truyền ra, chẳng biết tên người nọ là ai. Chỉ biết đó là một cô nương xinh đẹp, theo sát bên là một mỹ nam tử.
Nhị Phẩm gia tộc và Nhất Phẩm gia tộc lập tức có chút xao động, trừ Khâu gia tất cả mọi người đều không ngờ tới việc tất cả những chuyện này đều là do một Tam Phẩm gia tộc gây nên, Khâu gia cũng ngờ vực không biết Vân Phong mua nhiều vũ khí thống lĩnh như vậy làm gì, Khâu Ngôn và Khâu Thực Tài cũng chẳng hiểu rõ, dù sao sự tồn tại của Vân gia quân bọn họ cũng không biết.
Vân Phong trở lại Tụ Thủy trấn phân phát vũ khí, dặn dò chiến sĩ Vân gia quân tuyệt đối không được phép diễu võ dương oai, khoe khoang lực lượng, các chiến sĩ Vân gia quân tuân lệnh, ở Vân gia lâu nên bọn họ cũng đã mưa dầm thấm đất, Vân gia trầm lặng bọn hắn cũng hiểu, tiểu thư bảo sao thì làm vậy!
Ngay từ lúc ở Đông Đại Lục, các chiến sĩ Vân gia quân mỗi người đều có một vật dung khí nhỏ, không gian không lớn, nhưng vẫn có thể để được mấy món vũ khí hằng dùng, hai mươi lăm chiến sĩ thu vũ khí, cũng biết không thể để lộ thực lực, thì vũ khí đương nhiên cũng không thể để lộ.
Khâu gia âm thầm phái người thăm dò Vân gia, sự tồn tại của Vân gia quân đương nhiên chẳng thể che giấu được, nhưng kết quả chỉ là Vân gia nhiều thêm một đội quân bảo vệ, thực lực đều chỉ dừng ở cấp bảy, còn mấy thứ vũ khí Vân Phong mua đều chẳng thấy lấy một chiếc, này mấy thứ vũ khí trên tay các chiến sĩ vẫn là vũ khí khoan.
Khâu gia không khỏi lại nghi ngờ, Vân gia đang làm cái gì vậy? Chẳng lẽ mấy thứ vũ khí kia không phải là do Vân Phong mua, mà là kẻ khác?
Sau khi đã chuẩn bị thỏa đáng mọi thứ, Vân Phong cũng bắt đầu tiến lên con đường mới, thời gian cứu Mộc Thương Hải sống lại chỉ còn chưa tới bốn năm, mặc dù chuyện Tụ Dung Dịch đã ổn, nhưng Tụ Linh Thảo vẫn còn đang ở tận Vô Tận Hải xa xôi, dưới Vô Tận Hải sẽ gặp được gì nàng cũng không biết, Vân Phong thậm chí còn cảm thấy, thời gian còn lại có chút không đủ rồi.
Nói vài chuyện với Vân Thiên Phàm, Vân Phong lập tức lên đường tới Vô Tận Hải. Vô Tận Hải là một vùng hải vực rộng lớn ở ngoài biển xa, cấp bậc của Vân Phong thì đã có thể tự do lên trời xuống biển, trong biển hay trên đất cũng đều như vậy. Nhưng Hạ Thanh thì khác, nàng chỉ vừa mới bước vào cấp thống lĩnh, không thể tự do hô hấp dưới nước được, ngay khi biết Vân Phong sẽ đi Vô Tận Hải, Hạ Thanh nói lại muốn vào Long Điện tu luyện, Vân Phong cũng không ý kiến, lần này chẳng thể mang Hạ Thanh theo bên người, chỉ bằng để nàng vào tầng mười của Long Điện tu luyện.
Hạ Thanh tiến vào Long Điện, Vân Lạc Trần vốn muốn nói hãy để nàng lại Tụ Thủy trấn nhưng lại không sao mở lời, sau đó hắn cũng bắt đầu chuyên tâm tu luyện hơn, điều này khiến Vân Thiên Phàm rất hài lòng, dù sao Vân Lạc Trần cũng là huyết mạch trực hệ của Vân gia Tây Đại Lục, về sau gia tộc Tây Đại Lục đều phải dựa vào hắn, chứ chẳng thể nào lúc nào cũng nhờ tới Vân Phong.
Giải quyết xong mọi chuyện, một buổi sáng sớm, ánh rạng đông vừa ló ra đằng Đông, Vân Phong đã rời khỏi phòng, lần này tới Vô Tận Hải đương nhiên có Khúc Lam Y đi cùng, Tiểu Hỏa và Lam Dực nhờ có Vân gia quân nên đã có thể đi theo Vân Phong, hai con cũng có chút vui vẻ, dù sao cùng chủ nhân đi mạo hiểm thế gian mới là điều thú vị nhất!
Lam Dực đứng trước mặt Vân Phong, nàng mỉm cười với hắn, một luồng ánh sáng xanh chậm rãi bọc lấy Lam Dực, hóa thành một con Sư Ưng bốn cánh to lớn ở giữa sân, may mà sân viện rất lớn, không là mấy phòng ốc đều bị thân hình Lam Dực làm bẹp dúm rồi.
Vân Phong tung người nhảy lên lưng Lam Dực, Khúc Lam Y nhảy theo sau Vân Phong, Sư Ưng chậm rãi giương cánh, đôi cánh hoa văn màu lam lại một lần nữa xuất hiện trên bầu trời, hai cánh vỗ mạnh một cái, phóng người lên bầu trời!
"A…hú……..!" Tiểu Hỏa tru lên một tiếng, cả người cũng hóa thành bản thể, phóng thân sói lên đuổi theo, Nhục Cầu trên bả vai Vân Phong ré lên vài tiếng, nhảy lên đáp thẳng lên đầu Tiểu Hỏa, có vẻ như nó rất vui vẻ.
Hai con ma thú trên không trung vẽ ra hai đường màu xanh và đỏ, vụt bay qua trên bầu trời Tụ Thủy trấn.
Trên những tầng mây cao, Nhục Cầu thi thoảng kêu to vài tiếng, Vân Phong ngồi trên lưng Lam Dực xem lại cuốn địa chí của sư tôn để lại, tìm về Vô Tận Hải. Khúc Lam Y ngồi cạnh Vân Phong, nhìn từng tờ địa chí lật trong tay Vân Phong, thầm chắc lưỡi, "Kiến thức của sư tôn nàng quả thực rất uyên bác, ta chỉ mới liếc mắt nhìn qua thôi đã thấy quyển địa chí này vô cùng khổng lồ phức tạp, cơ hồ mọi thứ đều có một ít."
Vân Phong mỉm cười, quyển sách này của sư tôn có thể nói là bảo vật, ngay cả chất thuốc mà nàng cũng có thể thấy, xem ra ở phương diện chất thuốc sư tôn cũng rất có hiểu biết, còn có một chút thông tin về ma thú, những giống bí ẩn quý hiếm trong này cũng có nói tới, mặc dù le que mấy lời, nhưng đủ thấy kiến thức của sư tôn rất phong phú.
Vân Phong tỉ mỉ tra tìm, rốt cuộc cũng tìm thấy, "Vô Tận Hải, một mảnh hải vực vô tận kỳ bí, chủng loại ma thú bên trong đa phần hung hăng nóng nảy, không thích giao tiếp với nhân loại, vô cùng chán ghét nhân loại, nhất là Giao Nhân tộc."
"Phiền to rồi, Giao Nhân tộc ghét loài người như vậy, nếu biết Hải Yêu đang nằm trong tay một nhân loại thì không biết sẽ như thế nào!" Vẻ mặt Khúc Lam Y nghiêm túc, nhìn thoáng qua  Yêu Yêu, "Tiểu Phong Phong, sẽ không nhận phải một củ khoai lang nóng phỏng tay chứ?"
Vân Phong cười ha ha, "Chuyện này ta cũng khá kinh ngạc, Hải Yêu là một trong những huyết mạch cao quý của Giao Nhân tộc, số lượng Hải Yêu cực kì thưa thớt, theo lý thuyết thì mất một quả trứng thì không thể nào là không biết."
"Lâu như vậy mà lại chẳng có động tĩnh gì, quả thực quái dị."
"Không sai, nhưng ta tại nghĩ, liệu có phải ở Vô Tận Hải đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa còn liên quan với Giao Nhân tộc, liên quan đến Hải Yêu?" Vân Phong khẽ cau mày, ý nghĩ đó luẩn quẩn trong đầu nàng một lúc lâu, lần này đi Vô Tận Hải hẳn là có đáp án.
"Giao Nhân tộc cực kỳ ghét loài người, chuyện của bọn chúng vẫn là không nên nhúng tay thì hơn." Khúc Lam Y nghiêm túc nhìn  Vân Phong, Vân Phong ngẩn ra, "Ta là người hay đi lo chuyện người khác như vậy à?"
Khúc Lam Y thở dài, "Nàng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng nếu chuyện này có dính tới Yêu Yêu thì nàng tính thế nào?"
Yêu Yêu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Vân Phong, Vân Phong sầm mặt, "Nếu quả thật là như vậy, thì ta không thể khoanh tay đứng nhìn."
Khúc Lam Y đã sớm  biết Vân Phong sẽ như vậy, đưa tay sờ đầu Vân Phong, "Thôi thôi, cũng đã đến lúc ta giúp nàng rồi."
Vô Tận Hải nằm ở hướng Tây của Tây Đại Lục, mấy người Vân Phong nhanh chóng tới được phía Tây của Tông Lâm Điện, ba điện của Tây Đại Lục được xếp thành hàng nên cả ba điện đều giáp với Vô Tận Hải, có thể nói Vô Tận Hải và Vạn Thú Sơn Mạch kẹp Tây Đại Lục ở chính giữa. (Mavis: có ai thấy giống cái bánh mì kẹp thịt hăm:3)
Càng về phía Tây dân cư ở Tông Lâm điện càng thưa thớt, đến ranh giới bờ biển của Vô Tận Hải hầu như không thấy có bóng người, nhóm người Vân Phong vẫn tiếp tục đi về hướng tây thì thấy có một làng chài nhỏ, diện tích của làng không lớn, nhà nhà lấy việc buôn bán thủy sản làm nguồn sống, nhóm người Vân Phong đáp xuống một chỗ cách làng chài một quãng, Lam Dực và Tiểu Hỏa hóa thành hình người theo cạnh Vân Phong.
"Sao chủ nhân không đi thẳng?" Tiểu Hỏa ngờ vực hỏi, Vân Phong mỉm cười, "Vô Tận Hải hung hiểm, ở đó chắc chắn sẽ không hoan nghênh người ngoài, nếu ta mà tùy tiện xông vào chắc chắn chẳng bao lâu sẽ bị truy sát."
"Vậy tới đây làm……?" Tiểu Hỏa khó hiểu nhìn quanh, Vân Phong đi về phía trước, Khúc Lam Y quay đầu lại nói, "Bọn họ sống ở đây, đương nhiên hiểu rõ Vô Tận Hải hơn những người khác rất nhiều, muốn tiến vào hải vực này, đương nhiên phải có sự chuẩn bị chu đáo."
Tiểu Hỏa hừ một tiếng, xoay đầu đi, cảm thấy người đàn ông kia thật ngứa mắt, thật sự rất ngứa mắt! Mọi người vào làng, người trong làng tò mò nhìn lại, Vân Phong không để ý gì, đi chưa được mấy bước thì có một người lớn tuổi từ xa bước lại gần.
"Các ngươi là người ngoại lai?" Trưởng giả nhìn một dọc mấy người Vân Phong, đặc biệt là Nhục Cầu ở trên đầu Tiểu Hỏa, ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ.
"Lão tiên sinh, chúng ta không mời mà tới hẳn đã làm phiền rồi." Vân Phong lễ phép, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười, khiến cho mấy người khác thấy cũng cảm thấy khá hơn, sự đề phòng của trưởng giả cũng giảm xuống, "Các ngươi tới đây làm gì?"
Vân Phong mỉm cười, "Lão tiên sinh sống ở đây, hẳn là hiểu rất rõ với Vô Tận Hải."
Lão giả nghe thấy thế đột nhiên biến sắc, "Các ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Vân Phong thế cũng biết lão giả kia nhất định biết chút gì đó, "Lão tiên sinh, người có thể cho chúng tôi biết vài chuyện được không?"
"Ta cái gì cũng không biết! Các ngươi đi nhanh đi!" Lão giả nghe xong phất tay đuổi người, Tiểu Hỏa phát hỏa muốn động thủ, Lam Dực kéo tay hắn ý bảo bình tĩnh, Khúc Lam Y mỉm cười, "Vị lão tiên sinh này, nói hay không là quyền của các người, nhưng đi hay không thì là quyền của chúng ta nhé."
"Các ngươi......" Lão giả căm tức nhìn Khúc Lam Y, Khúc Lam Y mở miệng, "Chúng ta chỉ là muốn biết tình huống của Vô Tận Hải, cũng không có tâm tư gì khác, ngươi không cần đề phòng chúng ta, nếu chúng ta muốn, các ngươi có đề phòng thế nào cũng chẳng được đâu."
Lão giả hít vào một hơi, Vân Phong bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng, "Lão tiên sinh, chúng ta không có ý gì khác, nhất định sẽ không mang phiền phức đến cho các người."
Lão giả cũng biết mấy người Vân Phong không dễ chọc, nhưng quả thực bọn họ không hề có thái độ ngạo mạn vô lễ, bộ dáng cũng rất nho nhã lễ độ, lão giả do dự suy tính một hồi cuối cùng thở dài, "Các ngươi đi theo ta, sau khi biết được thứ mình muốn rồi, thì nhanh chóng rời khỏi!"
"Đương nhiên rồi." Vân Phong gật đầu, đi theo sau mấy người lão giả vào trong làng, dọc đường đi thu hút không ít ánh nhìn tò mò, không ít người cũng nhìn Nhục Cầu mà chỉ chỉ chỏ chỏ, Tiểu Hỏa mặt thối đi theo, chiếc răng nanh sắc nhọn thi thoảng để lộ ra bên ngoài, lóe lên một điểm sáng.
Mọi người tới một căn nhà, lão giả ngồi vào chỗ của mình rồi nói, "Nói đi, các ngươi cần biết những gì?"
"Lão tiên sinh, ta thấy hình như ở đây nhà nào cũng lấy nghề đánh bắt cá mà sống, những con cá này là bắt được từ Vô Tận Hải sao?"
Lão giả nghe thấy cười lạnh một tiếng, "Nơi này không phải Vô Tận Hải, bờ biển trải dọc khoảng trăm thước được gọi là bờ khu, đây là nơi mà con người có thể sinh sống, ra ngoài phạm vi của bờ khu mới chính là Vô Tận Hải, nước biển từ màu xanh dương sẽ hóa thành màu đen, giống như một ranh giới phân chia khu vực, chỉ cần có loài người bước vào ranh giới đen, thì chắc chắn sẽ bị giết chết!"
Nước biển màu đen? Vân Phong cau mày, thì ra là vậy, nhân loại có thể sống ở bờ khu cũng chỉ có một trăm mét, mà phía ngoài hải vực rộng lớn kia chính là Vô Tận Hải, loài người một khi bước vào sẽ nhận lấy cái chết, xem ra ma thú ở Vô Tận Hải quả thực vô cùng chán ghét loài người.
"Thế nào? Không lẽ các người vẫn muốn đi vào Vô Tận Hải?" Lão giả hồ nghi nhìn đám người Vân Phong, Vân Phong cười, "Ngược lại quả thật nghĩ vậy, chỉ là sau khi nghe lão giả nói, quả thực không thể xông thẳng vào rồi."
"Vẫn còn muốn tiến vào? Muốn săn giết ma thú à? Đừng trách ta không cảnh báo các người trước, có bao nhiêu kẻ liều mạng tiến vào Vô Tận Hải đều bị chết ở trong đó, trong đó có rất nhiều nhân vật nổi tiếng, nhưng vẫn chẳng thể ra được! Khẩu khí của mấy người trẻ tuổi đúng là không hề nhỏ!"
Tiểu Hỏa nghiến chặt răng, Vân Phong không nói gì, Khúc Lam Y cũng nhướng mày im lặng, Lam Dực mở miệng, "Ý của lão tiên sinh là, Vô Tận Hải bài ích nhân loại, nhưng đối với ma thú thì không?"
Vẻ mặt lão giả kỳ quái nhìn Lam Dực, cứ như hắn vừa mới nói một chuyện kỳ cục, "Ta đây làm sao biết! Đâu có ma thú nào đi vào! Nếu ngươi nghĩ là ma thú có thể thì cứ ném một con vào thử xem!"
Nét mặt của Tiểu Hỏa và Lam Dực cứng đờ, Vân Phong nói, "Lão tiên sinh, nếu không phiền xin cho chúng tôi ở lại một ngày, sáng mai chúng tôi lập tức rời đi."
"Hừ! Ngày mai mau chóng rời khỏi đây đi! Người trẻ tuổi bây giờ cậy mình có mấy phần bản lãnh dưới bầu trời cao rộng này chứ, thật sự cho rằng thiên hạ này dễ dàng tự do xông pha lắm sao? Cũng không biết......" Mấy người Vân Phong đã rời khỏi rồi mà lão nhân kia vẫn còn đang ngồi lảm nhảm, Tiểu Hỏa cực kỳ khó chịu phun lửa, "Om sòm quá đi!"
Vân Phong sờ đầu Tiểu Hỏa trấn an, về phòng mà lão giả đã an bài cho bọn họ.
Nơi mà Vân Phong đang đứng một mình chính là bờ khu, nước biển trong suốt với những con sóng nhẹ nhàng vỗ vào bờ. Mấy người trong làng vô cùng đề phòng với mấy vị khách lạ này, Vân Phong đứng đó chẳng người nào dám bén mảng lại gần, chỉ dám đứng từ xa nhìn nàng.
Vân Phong cẩn thận quan sát, ánh mắt dán chặt vào đường giao nhau giữa mặt nước và bầu trời, cả người đột nhiên lướt trên không trung, vụt một cái biến mất giữa không trung, mấy người trong làng từ xa nhìn Vân Phong đều không khỏi sợ ngây người, sững sờ nhìn nơi Vân Phong vừa biến mất một hồi lâu mà vẫn chưa hồi hồn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.