Mộc Tiểu Cẩm trong phòng sinh thường xuyên truyền tiếng Mộc Tiểu Cẩm la hét, với thanh âm hô to của bà mụ, giọng Mộc Tiểu Cẩm dần dần khàn đi, nghe trong đó ẩn chứa rất nhiều thống khổ, Vân Thăng ở bên ngoài với khuôn mặt tuấn tú trắng bệch, không ngừng thấp thỏm:“Tiểu Cẩm, chúng ta chỉ sinh một đứa này thôi, không bao giờ sinh đứa khác nữa, không bao giờ sinh nữa......” Đôi mắt Vân Thăng gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng, thanh âm bên trong làm cho hắn rất lo lắng, nếu biết sinh sản là chuyện thống khổ như vậy, hắn thà Mộc Tiểu Cẩm không sinh đứa nhỏ còn hơn!
Vân Cảnh nhìn đứa con đang rối loạn của mình không khỏi thở dài một cái, thời gian phảng phất quay lại trước kia, nam nhân gấp gáp trước mắt chính là mình năm đó, năm đó hắn cũng là rất lo âu cùng chờ mong đứa con của mình sinh ra đời.
Vân Cảnh lâm vào dòng hồi tưởng, Vân Lạc Trần đứng một bên nãy giờ đã bị tình cảnh này làm cho hoảng sợ, dù sao cũng là đứa trẻ mới mười lăm tuổi, cho dù tâm trí có thành thục đi nữa thì cũng là lần đầu tiên biết chuyện sinh con lại thảm liệt như vậy, Vân Lạc Trần gồng người ngồi một bên, nghe thấy bên trong thường hay truyền ra tiếng hét to, tâm cũng co rút lại.
Lòng bàn tay Vân Phong toàn là mồ hôi, rốt cuộc sinh sản phải mất bao nhiêu thời gian đây, nàng cảm thấy hình như đã qua rất lâu rất lâu rồi, vì sao còn chưa kết thúc? Thanh âm khàn khàn thống khổ của Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1102012/quyen-4-chuong-44-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.