Mục Thanh cười lớn:“Đúng là bị ngươi nhìn thấu triệt để, Hồng Phong càng cường đại, danh tiếng càng truyền rộng, tới lúc đó sẽ trở thành cái đinh trong mắt rất nhiều người, dù sao thứ gì đi đầu cũng không phải chuyện tốt, nhất là đoạt sinh ý của người khác.”
Vân Phong cười lạnh một tiếng, Mục Thanh cười tiếp,“Đương nhiên, có năng lực thì làm càng nhiều việc, Hồng Phong có năng lực tiếp nhận thì tất nhiên cũng có năng lực để làm cho tốt, nhưng mà vô hình trung những dong binh đoàn khác đã bị chèn ép thậm chí còn bị nhục mạ, dĩ nhiên, ta biết Hồng Phong không phải cố ý làm như vậy. Ví dụ theo Áo Uy mà nói, từ khi danh tiếng của Hồng Phong truyền ra, công hội lính đánh thuê của Áo Uy rất là nhàn rỗi, có những người vốn hay giao cho công hội lính đánh thuê năm sao của Áo Uy làm nhiệm vụ, giờ thì đều do Hồng Phong tiếp nhận, chính mình phát triển là một chuyện tốt, tuy nhiên cũng phải lo lắng đến cảm nhận của người khác chứ, ngươi nói có đúng hay không?” Mục Thanh nhíu mày nhìn về phía Vân Phong, Vân Phong cười nhạt: “Ngươi đây là đang trách Hồng Phong đoạt đi sinh ý vốn nên thuộc về các ngươi sao?”
“Đúng hay không đúng không phải là do ta và ngươi nói, chuyện này ta là người ngoài, sự phát triển của Hồng Phong làm cho rất nhiều người cảm thấy bất mãn, ở những nơi khác đều đã bị xa lánh hết, giống như ngày hôm nay vậy, người giữ thành chỉ là binh lính, không phải dong binh đoàn lính đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1101999/quyen-4-chuong-38-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.