Vân Phong nâng mắt nhìn,“Ngươi hiểu sai rồi, ta đang nói với bọn họ.”
Binh lính sửng sốt, ba người Hồng Phong khó hiểu nhìn về phía Vân Phong,“Động thủ với bọn họ, sẽ phải chịu thiệt thòi, nơi này dù sao cũng là địa bàn của Áo Uy, nên nhớ kỹ điều này.” Nhìn sơ qua Vân Phong như một nữ tử mới mười mấy tuổi, nhưng không hiểu sao ba đại nam nhân lại tự giác nghe theo, ba người không tự chủ gật đầu xong lại phát hiện sao bọn họ lại làm như vậy chứ? Sao lại nghe lời theo một tiểu cô nương chứ!
“Ngươi cũng là Hồng Phong sao?” Một binh sĩ nghi ngờ hỏi,“Dù nàng có phải hay không, thì nàng hiện giờ đang đứng về phía Hồng Phong!” Một binh lính giận dữ reo lên.
Vân Phong cười nhạt, chuyện gì cũng phải biết nói chữ lý chứ,“Muốn vào thành Áo Uy còn phải theo quy củ kêu một tiếng ông nội, vào thành phải kêu, vậy dựa theo ý hai vị đây, ta muốn ra khỏi thành thì phải gọi hai vị là bà nội*, đúng không?”
*vì từ “bà nội” kêu là thái thái nghe kì quá nên ta quyết định đổi hết mấy từ “gia gia” phía trên lại thành “ông nội” nha.
Ba người Hồng Phong nghe vậy nhịn không được liền vui vẻ, Khúc Lam Y bất đắc dĩ cười, mặt hai binh lính nhất thời đỏ lên,“Ông nội cái con bà nó! Dựa vào cái gì ngươi ra khỏi thành ta quản ngươi kêu bà nội!”
“Một khi đã như vậy, vì sao lúc vào thành phải nhất định nghe theo ngươi kêu ông nội?”
“Là do...... Hừ! Cho dù như thế nào, Hồng Phong cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1101994/quyen-4-chuong-36-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.