“Gần đây ngày nào cũng có người đến quấy rầy, nếu như Vân gia có chuyện gì thì cứ đến tìm ta.”
Vân Lạc Trần biết Vân Phong bế quan cũng không định quấy rầy, sau đó gật đầu, đột nhiên Khúc Lam Y nghĩ đến điều gì: “Thạch Thái Hoa gì đấy của Thạch gia còn tới đây sao?”
Nhắc tới vấn đề này, Vân Lạc Trần đau đầu không thôi, cũng may cuối cùng hôm nay cũng đã giải quyết được: “Ừ, lúc này tới nhưng may đã đi rồi, xem ra sẽ không quay lại đâu.”
“Ồ? Dùng cách nào mà giải quyết được một mẻ vậy?”
Vân Lạc Trần có chút không được tự nhiên ho khan một tiếng, nhìn về phía Hạ Thanh: “Lần này cũng phải làm phiền Hạ cô nương, phải nói là vất vả một lần suốt đời nhàn nhã.”
Khúc Lam Y quét mắt sang phía Hạ Thanh, Hạ Thanh cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ: “Không sao, ngươi là người nhà của sư phụ, chuyện nhà mọi người thì tất nhiên ta cũng phải giúp một tay.” Khúc Lam Y nghe nói thế thì vươn tay xoa đầu nàng: “Nhưng nếu viên kẹo da trâu ấy dễ bỏ như vậy thì phải cảm ơn trời đất rồi.
Hạ Thanh và Vân Lạc Trần không khỏi có chút nghi ngờ, Khúc Lam Y cười vô cùng thần bí: “Chờ đến ngày mai đi.”
Hạ Thanh ở lại trong viện của Vân Phong, phải nói nhóm người này đều ở trong viện của Vân Phong cả, màn đêm từ từ buông xuống, mỗi ngày đều có người tới bái phỏng đại trạch Vân gia để có được một mối quan hệ tốt với gia tộc này, vì vậy lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1101987/quyen-4-chuong-34-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.