Chủ quán nhanh chóng từ chối: “Không bán! Ngươi có thể đi rồi!”
Vân Phong cũng không vội: “Ngươi chắc chắn rằng sẽ không bán sao? Bày ba bình dược tề này ở đây lâu như vậy rồi mà không có ai hỏi thăm, nếu ta nói không sai, ta chính là vị khách đầu tiên của ngươi rồi.” Mặt chủ quán hơi đỏ lên: “Không cần ngươi phải xen vào! Tất nhiên sẽ có người mua nổi đến đây thôi!”
Đừng trách ta vì đã đả kích ngươi, chắc chắn những người cần dược tề nặn cốt này đều là nhân sĩ của gia tộc, mà các gia tộc sẽ không bao giờ lựa chọn cấp thấp, người bình thường lại không mua nổi dược tề nặn cốt, ngươi không bán cho ta thì có khả năng sẽ không bán được nữa.”
Ngũ quan của chủ quán đã bắt đầu vặn vẹo không ngừng, lời này của Vân Phong không sai, hắn đã bày quầy ở đâu được một tháng rồi, nhưng vẫn không hề có ai tới hỏi cả! Thật vất vả mới có người như Vân Phong tới mua, tất nhiên hắn không thể bỏ qua cơ hội này, vốn dĩ còn cho rằng tiểu cô nương này dễ bị lựa, lại không nghĩ rằng nàng lại tinh ranh như thế!
“Không bán chính là không bán!” Chủ quán cắn răng nói một câu, hắn cũng không tin Vân Phong sẽ không mua! Nhất định nàng đang cần thứ này, bằng không cũng sẽ không ở lại đây mà cò kè mặc cả với hắn! Vân Phong cười, xem ra chủ quán này muốn so tính kiên nhẫn với nàng rồi, không thành vấn đề!
“Đã không bán thì cáo từ nhé!” Vân Phong vô cùng dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1101975/quyen-4-chuong-30-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.