Chương trước
Chương sau
Edit: senna_lam
Vẻ mặt Khúc Lam Y đang cười đột nhiên trở nên nghiêm túc,"Đi ra ngoài  xem thử đi." Vân Phong gật đầu, lúc đi tới chính sảnh liền nhìn thấy Diêm Minh cùng một nam nhân đang trò chuyện vui vẻ, nhìn thấy Vân Phong đã đến mắt Diêm Minh sáng lên,"Đến đây."
Vân Phong gật đầu, nam nhân đang cùng Diêm Minh nói chuyện hứng thú đánh giá Vân Phong,"Đây là vị hôn thê của Diêm thiếu gia sao, quả nhiên là trăm nghe không bằng mắt thấy."
"Ha ha, đại nhân quá khen." Diêm Minh khách khí cùng khiêm tốn nói. Nam nhân cười sảng khoái,"Nói chuyện không không bằng hành động, mau cùng ta đi tổng điện một chuyến đi. Diêm thiếu gia tìm ta hẳn cũng có ý này không phải sao?
Diêm Minh cười trang nhã. Vân Phong nhướng chân mày, cái tên Diêm Minh này nên nói như thế nào nhỉ, hoàn toàn đem nàng lợi dụng luôn sao. Nghĩ đến chuyện Diêm Minh đã nối quan hệ với điện chủ, Vân Phong đột nhiên nghĩ tới nữ nhân mê đắm Khúc Lam Y, nếu Diêm Minh có thể qua lại với nữ nhân kia, vậy sẽ càng bớt việc, nhưng chắc Diêm Minh sẽ không làm như vậy.
Diêm Minh không có đi tới tổng điện cùng với nam nhân kia ngay, mà chỉ giải thích sẽ tự mình tới bái phỏng, nam nhân kia cũng cười vui vẻ rời đi. Hiện tại địa vị của Diêm gia đã từ từ được tăng lên, cho dù là người bên tổng điện tới thì dáng vẻ cũng thực khách khí.
Nam nhân kia vừa đi Vân Phong mở miệng,"Muốn quan hệ mật thiết với điện chủ, không phải nắm bắt lấy nữ nhi bảo bối của hắn là tốt sao?"
Diêm Minh liếc nhìn Vân Phong một cái, nhẹ giọng nở nụ cười,"Phương pháp này đúng là rất tốt." Vân Phong kinh ngạc,"Ta cứ nghĩ ngươi khinh thường loại phương pháp này chứ."
Diêm Minh cười lớn, ngũ quan thanh tú cùng với vẻ mặt cao thâm khó lường,"Nếu có thể đạt được mục đích của ta, thủ đoạn gì ta cũng sẽ không để ý."
Vân Phong nheo mắt lại, Diêm Minh cười nhạt nhẽo,"Nhưng mà, nữ nhi bảo bối của điện chủ ta không có hứng thú, mục đích của ta cũng không phải là muốn giao hảo với điện chủ."
"Tuy rằng thực lực của ngươi không đạt tới hàng ngũ của cường giả, nhưng mà tâm tư thâm trầm của ngươi đã sớm vào tới cường giả chi lâm*." Vân Phong đánh giá hắn. Diêm Minh cười nhẹ,"Để ngươi nhận xét vậy, ta cũng chỉ thường thôi."
*tâm tư sâu kín như mấy người từng trải (thật không biết dùng nghĩ gì nên để vậy luôn)
Khóe môi Vân Phong ẩn hiện nét cười, Diêm Thiên Hạo sẽ hối hận, hối hận vì những năm qua đã không sớm chú ý tới đứa con riêng này. Nếu Diêm Minh được coi trọng sớm một chút, vậy thì Diêm gia đã không có cảnh như ngày hôm nay. Diêm Minh có thủ đoạn, có tâm kế, hắn xác thực có tư cách ngồi lên vị trí gia chủ, rất cao.
Giờ phút này Vân Phong cũng đã hơi đoán trước được sự phát triển sau này của Diêm Minh. Nhiều năm sau, lúc vô tình gặp lại Vân Phong- người đã trở thành bá chủ một phương Tây đại lục.
Ngày hôm sau Diêm Minh quả nhiên như lời hắn đã nói mà dẫn theo Vân Phong tới tổng điện bái phỏng. Bình thường tổng điện không dễ để cho người ngoài đi vào, nhất là người của gia tộc đứng thứ hai, tuy nhiên Diêm gia lại là ngoại lệ. Tuy rằng cái chết của Âu Dương San San không có truyền ra ngoài, nhưng mà người nên biết thì cũng tự biết, bao gồm cả điện chủ tổng điện.
Vừa mới bước vào tổng điện, Vân Phong liền nhìn thấy được người quen, người từng cùng Vân Phong giao đấu- Hách Thành, cũng là Điện Tiền hộ pháp tổng điện chi nhất. Hách gia cũng là gia tộc đứng đầu chi nhất.
"Vân tiểu thư, ngươi đã đến rồi." Hách Thành tiến tới chỗ Vân Phong, khách khí gọi một tiếng. Diêm Minh có chút kinh ngạc nhìn Vân Phong, Hách Thành vốn là Điện Tiện hộ pháp tổng điện, địa vị dưới một người trên vạn người, vậy mà đối với Vân Phong lại khách khí như vậy?
"Hách đại nhân, đã lâu không gặp." Vân Phong cũng bước lên chào hỏi. Hách Thành cười ha ha,"Vân tiểu thư khách khí, Vân tiểu thư mời đi bên này." Hách Thành hoàn toàn coi Diêm Minh thành không khí, mà Diêm Minh cũng không có chút xấu hổ, người này có tính thích ứng không như người bình thường. Vân Phong đi theo sau Hách đại nhân, Diêm Minh đi theo bên cạnh, hiện giờ hắn hoàn toàn đã thành người phụ thuộc.
Dưới sự dẫn dắt của Hách Thành, hai người đi thẳng một đường vào sâu trong tổng điện. Dọc theo đường đi hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người, dò xét, phẫn nộ, nghi hoặc. Bên trong tổng điện khắp nơi đều có người trong gia tộc, đương nhiên người của Âu Dương gia cũng không thiếu.
Hách Thành đưa hai người Vân Phong đến một chỗ nào đó,"Vân tiểu thư ở trong này chờ một chút, điện chủ sẽ lại ngay." Hách Thành nói xong hành lễ với Vân Phong, xoay người lui ra. Trong lòng Vân Phong cùng Diêm Minh có chút nghi hoặc, việc gì đến cũng phải đến.
"Ngươi chính là Vân Phong!" chốc lát sau từ phía trong cửa truyền ra một giọng nói phẫn nộ la lên, một người tuổi còn trẻ chạy ào ra, hai mắt đỏ lên nhìn chằm chằm Vân Phong,"Chính là ngươi đã giết San San?"
Vân Phong nhíu mày, Diêm Minh nhìn người nọ,"Ngươi là......"
"Cút ngay!" người nọ hét lớn một tiếng, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vân Phong,"Chính là ngươi, ngươi giết San San sao?" hô hấp người nọ dồn dập, vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ. Ánh mắt Vân Phong âm trầm,"Đúng vậy, là ta giết nàng, nàng đáng chết!"
"Ngươi......!" Hô hấp người nọ căng thẳng, giết người rồi mà còn có thể hợp tình hợp lý như thế, đây là cái đạo lý gì?"Ta muốn thay San San báo thù!" Người nọ hét lớn một tiếng, trường kiếm từ trong tay hướng về phía Vân Phong đâm tới. Vân Phong cười lạnh, chỉ là một tên thống lĩnh cấp bậc mà cũng nghĩ muốn báo thù sao?
Bàn tay đột nhiên hướng phía trước duỗi ra, không gian cung quanh người nọ nháy mắt trở nên vặn vẹo. Hốc mắt người nọ hồng lên, vẫn không để ý sống chết lại xông lên, Vân Phong hung ác chưởng một cái!
"Chờ một chút!" Lại có một thanh âm truyền đến, không gian bị Vân Phong khống chế bị một cỗ dòng khí miễn cưỡng giải ra. Vân Phong nhíu mày nhìn lại, vài thanh niên vẻ mặt lo lắng chạy lại, thanh niên đứng đầu lập tức bắt lấy người đang xúc động muốn báo thù.
"Đưa trở về cho ta!" Thanh niên mở miệng nói với mấy người phía sau, thanh niên đang xúc động lập tức bị đưa đi, nhưng miệng vẫn đang hô lớn,"Đại ca, nàng giết San San, chẳng lẽ các ngươi không đau lòng sao? Báo thù, báo thù!"
Âm thanh báo thù dần dần nhỏ lại, thanh niên đứng chỗ đó sắc mặt rất khó coi, nhìn Vân Phong,"Ngươi giết muội muội Âu Dương San San của ta, Âu Dương gia không động thủ cũng không có nghĩ là buông tha ngươi."
Vân Phong nghe nói như thế, hai mắt nhíu lại,"Âu Dương San San đáng chết."
Thanh niên nghe đến đó, tay hung hăng nắm chặt lại, rõ ràng là đang khống chế lửa giận trong lòng,"Nếu không phải do ngươi chủ động gây sự, muội muội của ta làm sao có thể chết? Ân oán này, Âu Dương gia sẽ ghi nhớ cả đời!"
Vân Phong nở nụ cười, đổi trắng thay đen quả nhiên là chuyện mấy đại gia tộc am hiểu nhất. Nếu không phải Âu Dương San San và Tiêu Linh Vũ chủ động ra tay, thậm chí còn có sát ý, thì làm sao nàng có thể động thủ chứ? Người khác muốn giết nàng, chẳng lẽ nàng còn phải đứng đợi người ta tới giết sao? Nói chuyện với bọn trong gia tộc này cũng đều là lời vô ích, đổi trắng thay đen đã lợi hại như vậy, nàng cũng lười giải thích, mà căn bản cũng không cần giải thích gì cả!
"Vậy cứ ghi nhớ đi, ta chờ." Vân Phong thản nhiên mở miệng. Sắc mặt thanh niên trở nên căng thẳng, cái gì cũng không nói liền xoay người rời đi. Diêm Minh đứng cạnh nhẹ giọng mở miệng,"Sao ngươi lại không giải thích?"
Vân Phong thản nhiên liếc hắn một cái,"Chuyện không cần phải giải thích,  thì ta cần gì phải giải thích. Những người này muốn như thế nào thì cứ cho rằng vậy. Muốn báo thù, thì cứ việc mà đến."
Ánh mắt Diêm Minh sâu xa nhìn Vân Phong một cái, không nói gì nữa."Ha ha, Vân Phong tiểu hữu, coi như ta đã có thể nhìn thấy ngươi!" Một thanh âm to vang lên, Vân Phong cùng Diêm Minh đều nhìn về hướng cửa viện, một nam nhân có vẻ mặt tục tằn đi đến, thân mình thì nhìn qua rất uy vũ. Vừa nhìn thấy Vân Phong vẻ mặt liền vui vẻ, đây chính là điện chủ tổng điện.
"Hừ!" Một tiếng hừ nhẹ từ phía sau nam nhân truyền tới, Vân Phong cũng thấy cái người mà được gọi là nữ nhi của điện chủ, vẻ mặt nhìn nàng đầy hèn mọn. Tuy rằng không lên tiếng, nhưng thông qua khẩu hình miệng của nàng ta Vân Phong cũng biết là chả nói được lời hay ho gì.
"Có thể nhìn thấy được nữ nhi của Triển Ly, coi như là vinh hạnh của ta." Nam nhân kia cười nói, Diêm Minh vừa nghe thấy lời này liền giật mình, nữ nhi của Triển Ly? Triển Ly là ai? Xem ra 'Vị hôn thê' của hắn, có thân phận  cũng không phải nhỏ.
"Điện chủ là nói đùa, đây chỉ là nói vui thôi."
Ánh mắt điện chủ đột nhiên trầm xuống,"Triển Ly chưa bao giờ nói giỡn với người khác, Vân Phong tiểu hữu cũng đừng phủ nhận nữa, như thế nào? Là đang khinh thường Hạo Nguyệt điện sao?"
Vân Phong nghe đến đó, đột nhiên cười lớn, con ngươi đen cũng hơi nheo lại,"Điện chủ nói như vậy, là đang khinh thường Vân Phong sao?"
Thần sắc Diêm Minh không khỏi căng thẳng, khí thế của nàng khi đứng ở trước mặt điện chủ cũng không giảm. Tầm mắt Diêm Minh nhìn chăm chú vào nữ tử trước mặt, lưng nữ tử thẳng thắn, giọng nói cường thế, đều làm cho trong lòng Diêm Minh cảm thấy rung động. Vân Phong, ngươi rốt cuộc có thể đi lên đến độ cao nào, cả đời này có lẽ hắn chỉ có thể ngước nhìn lên!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.