Edit: senna_lam
Giọng nói của Vân Phong xuyên thấu tận trời xanh quanh Thương Lan thành, Tiêu Linh Vũ đang liều mạng chạy ở không trung nghe thấy câu này liền lảo đảo thiếu chút nữa ngã từ trên xuống. Cản đường ta, chết! Cả người Tiêu Linh Vũ không khỏi toát mồ hôi lạnh, Âu Dương San San đã chết! Tốc độ trên chân lại càng tăng nhanh hơn,"Xoẹt--!" Tiêu Linh Vũ nhanh chóng chạy về chỗ ở gia tộc mình tronh Thương Lan thành.
"Vù vù --!" Hắn thở hổn hển không ngừng, quần áo đã sớm bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng. Tiêu Linh Vũ thở hồng hộc ngồi dựa vào vách tường, trong đầu vẫn còn quanh quẩn chuyện trước khi Âu Dương San San chết. Động tác không chút lưu tình của Vân Phong, khuôn mặt lộ vẻ sát ý lạnh như băng, không nên trêu chọc của nàng, Âu Dương San San đúng là muốn chết! Nghĩ đến đây trong lòng Tiêu Linh Vũ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần trở về rồi thì không cần sợ nàng ta nữa!
"Linh Vũ, giọng nói vừa rồi là như thế này? Còn sao bộ dạng ngươi lại chật vật như vậy?" Một thanh âm tục tằng truyền đến, Tiêu Linh Vũ nâng mặt lên, hắn còn chưa có ý thức được bộ dạng chật vật hình giờ của mình. Mặt thì xanh lè, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi, bộ dạng thì ngồi dưới đất thở hổn hển như trâu, người vừa lên tiếng nhịn không được nhăn mặt lại, vẻ mặt không che giấu được hờn giận.
"Bộ dạng ngươi đây là gì? Là bị dọa mất mật? Còn không mau đứng lên!"
Trong lòng Tiêu Linh Vũ không khỏi cười khổ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-tai-trieu-hoi-su/1101940/quyen-4-chuong-19-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.