Chương trước
Chương sau
Một đại thúc trung niên không rõ lai lịch chật vật ngã khỏi không gian, thật ra thì cũng không phải là lão nhân lớn tuổi gì lắm, nhìn qua thì có lẽ tuổi tác cũng chỉ giống Vân Phong mà thôi.Vân Phong híp mắt quan sát cẩn thận, nếu nói người trước mắt là hội trưởng của công hội ma pháp sư, thật sự là có chút quái dị. Nhưng cũng có rất nhiều người trẻ tuổi lại có tài cao, bề ngoài cũng không thể đại biểu cho cái gì.
Thiếu niên kia có một mái tóc ngắn, ngã xuống khỏi không trung mà không có bất cứ chuẩn bị gì, chật vật ngã lăn ra đất, lúc này hắn đang đứng dậy. Hắn phủi mông và đầu mình, Die nd da nl e q uu ydo n dáng vẻ có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Ai... Đau quá!" Thiếu niên kia nghiến răng xoa mông, nhìn thấy Vân Phong, lại la lên: "Ngươi làm cái gì đấy?"
Vân Phong nhìn kĩ hơn,đường nét trên khuôn mặt kia có phần rất giống nữ hài tử, ngũ quan quá giống nữ nhân, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác với Khúc Lam Y. Ngũ quan của Khúc Lam Y dịu dàng đáng yêu, mà thiếu niên trước mắt, mặc dù hơi giống nữ hài tử, nhưng nhìn hắn lại vô cùng chính chắn.
Vân Phong hơi nhíu mày: "Hội trưởng của công hội ma pháp sư?"
Thiếu niên kia vừa nghe nàng nói, nhịn không được mà trợn trắng cả mắt: "Ta không biết ngươi đang nói gì cả!"
Nghe nói thể, mặt Vân Phong tối sầm lại, không phải sao? Thật sự không phải sao? Vốn dĩ thiếu niên kia còn muốn nói gì, một giây sau sắc mặt lại thay đổi, nhảy bật lên nhào về phía bên cạnh Vân Phong. Đặt tay giữ chặt cổ tay nàng, trong lúc Vân Phong còn chưa kịp chuẩn bị, nàng chỉ cảm thấy không gian xung quanh lại vặn vẹo dữ dội, không gian đã hoàn toàn bị bóp méo lại với nhau.
"A... Đừng nói chuyện, giọng nói của thiếu niên kia vang lên bên tau Vân Phong, hắn vẫn nắm chặt cổ tay Vân Phong nhu cũ. Yêu Yêu luôn theo sát bên cạnh người nàng, vô cùng tò mò mà liếc mắt nhìn thiếu niên kia một chút, Nhục Cầu cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu mà chớp mắt. Vân Phong mở miệng, giọng nói vô cùng trầm thấp: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Bàn tay cầm lấy tay Vân Phong của thiếu niên cũng run lên, đột nhiên mắt trợn to: "Đừng nói chuyện! Bọn họ đến đấy!"
Tiếng của thiếu niên vừa dứt, Vân Phong cũng cảm giác được một vài khí tức mạnh đang tới gần. Mười mấy bóng người nhanh chóng đi tới từ phía xa, đứng rất gần chỗ Vân Phong đang ẩn thân.
Chân mày Vân Phong khẽ động, mười người đến nơi này còn có đều là cao thủ, phần lớn những người đó là cấp bậc thống lĩnh, nhưng trong đó còn có một kẻ đã tới cấp bậc quân chủ!
"Tìm kĩ cho ta! Nhất định phải tìm cho được!" Tên cấp bậc quân chủ kia ra lệnh cho những người khác một tiếng, mọi người nhanh chóng tách ra, cẩn thận tìm kiếm cẩn thận, trên mặt mấy người đều có chút dữ tợn, mắt cũng hơi đỏ lên. Vân Phong cũng hiểu được mấy phần, chắc đây là nhóm người mà trưởng thôn đã nói. Nhưng nhìn qua thì bọn họ cũng không giống như người ở công hội ma pháp sư cho lắm, tất cả bọn họ đều là chiến sĩ!
Vân Phong hơi quay đầu lại, mắt nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, dùng ánh mắt mà hỏi, đến tìm ngươi sao? Khoé môi thiếu niên kia giật giật, vẻ mặt có chút xấu hổ, mắt nhìn chằm chằm vào những người ở bên ngoài, dáng vẻ vô cùng căng thẳng.
Người có cấp bậc quân chủ kia đang đứng ở chỗ nay, đôi mắt sắt bén như chim ưng loé ra ánh sáng sáng quắc, quét về phía mấy người Vân Phong đang ẩn thân, Vân Phong có thể nghe thấy tiếng hít thở của thiếu niên kia đang bắt đầu nhanh hơn rồi.
"Đừng phát hiện đừng phát hiện đừng phát hiện đừng phát hiện..." Miệng của thiếu niên kia hơi mấp máy, tuy răng không lên tiếng nhưng Vân Phong cũng có thể đọc được lời cầu nguyện của hắn qua khẩu hình miệng, không khỏi nhếch môi cười.
Nếu vừa rồi không phải nhờ có Nhục Cầu, nàng cũng không thể phát hiện ra hắn, đương nhiên những người này cũng không thể phát hiện. Về kĩ năng che giấu, trình độ của người thiếu niên này tuyệt đối là thượng đẳng.
Rất nhanh, những người tìm kiếm trong khu vực này đã trở lại, tất cả đều báo cáo không thể tìm được. Sắc mặt của người cấp bậc quân chủ kia lại âm trầm hơn rất nhiều, trên mặt đều bị bao phủ bởi một tầng mây đen: "Tìm tiếp đi! Cho dù có lật tung ngọn núi này lên thì cũng phải tìm được người cho ta!"
"Vút vút vút!" Nhất thời hơn mười bón người hoá thành mấy bóng đen rời khỏi nơi này trong nháy mắt. Chờ một khoảng thời gian sau, thiếu niên kia mới thở phào nhẹ nhõm: "May quá, không bị phát hiện!"
Không gian bên người lại bị vặn vẹo dữ dợi hơn, Vân Phong có thể nhận thấy bọn họ đã ra khỏi không gian lúc đầu. Thiếu niên kia lấy tay xoa mồ hôi trán, cười hà hà: "Muốn bắt ta sao, chờ kiếp sau đi!"
Vân Phong đứng bên cạnh im lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng đánh giá thiếu niên kia. Thấy thiếu niên kia thu tay về, vừa rồi hắn vẫn còn cầm chặt tay nàng mà không nới lỏng ra, mặt thiếu niên kia lại hơi đỏ lên.
"A, cái kia... Việc lúc này là do bất đắc dĩ mà thôi die,n; da.nlze.qu;ydo/nn. Ta, ta còn có việc, đi trước nhé..." Mắt thiếu niên nhìn Vân Phong lại có chút hoảng loạn, tựa hồ có phần hơi quá ngây thơ, đang định xoay người rời khỏi nơi này, đột nhiên hắn lại phát hiện có chút hàn ý truyền đến từ phía sau. Thiếu niên kia nhảy lên nhanh như chớp, Vân Phong nhìn thấy, đáy mặt lại trầm xuống, đột nhiên vung tay lên, thuỷ nguyên tố xuất hiện, không hề khách sáo mà đáng thẳng về phía hắn!
"Ngươi làm gì vậy?" Thiếu niên kia nhanh chóng tránh thoát, tốc độ của hắn có thể so với khỉ rồi. Vân Phong cười ha ha một tiếng, xiềng xích thuỷ hệ cũng theo đuôi tên này. Tuy sợi xích rất dài, nhưng tốc độ của thiếu niên kia lại càng nhanh hơn!
"Ngươi cùng một ruột với bọn họ sao?" Thiếu niên kia nghiến răng nghiến lợi rống lên một câu, đột nhiên tung người lên không trung, đạp không, hệt như một con thú hoang muốn thoát khỏi vòng vây!
Vân Phong cười, đột nhiên sợi xích trong tay lại đuổi kịp hắn, hệt như một con mãng xà màu xanh quấn chặt lấy con mồi, nàng sẽ không để hắn rời khỏi đây!
"Đáng giận!" Ngũ quan tuấn tú của thiếu niên kia hoàn toàn trở nên nhăm nhúm, lửa giận cũng hiện lên trong mắt. Hắn có chút chật vật để tránh thoát sự truy đuổi của Vân Phong, đột nhiên hắn đáp xuống đất, hai tay cuộn lại, mỗn nguồn năng lượng bị đè nén xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn!
Vân Phong ngẩn ra, mạch máu trong cơ thể của nàng cũng sôi trào lên trong chớp mắt, đó là...Ám nguyên tố!
Năng lượng mày đen kia như ẩn như hiện, mặt của thiếu niên cũng bị che kín bởi một màu đen kịt. Đột nhiên Yêu Yêu bên cạnh Vân Phong mở miệng, hàm răng bén nhọn lộ ra, đôi đồng tử dựng thành đường thẳng trong mắt khuếch đại trong nháy mắt, thiếu niên kia nhìn thấy thì không khỏi sửng sốt.
"Ma, ma thú...? Đây là ma thú sao!" Đột nhiên ám nguyên tố trong tay thiếu niên kia cũng biến mất, luồng năng lượng mới tích tụ vừa rồi cũng được buôn lỏng, mắt nhìn chằm chằm vào Yêu Yêu, trên mặt có chút ngu ngơ.
Vân Phong cười ha ha, thuỷ nguyên tố trong tay thừa dịp thiếu niên kia không chú ý mà trói chặt người hắn. Thiếu niên còn đang trôi nổi không để ý, đột nhiên tỉnh lại, kêu to lên: "Này này này! Ngươi làm cái gì đấy? Ta và ngươi không thù không oán! Hai người chúng ta mới gặp mặt lần đầu tiên đấy!"
Trên mặt Vân Phong mang theo ý cười, cho dù người thiếu niên trước mặt có hồn nhiên đến đâu, nhưng mới vừa rồi thân thủ của hắn vẫn còn nhanh nhẹn, nếu không phải hắn hơi ngây người, chưa chắc nàng sẽ bắt được hắn. Còn có chút thủ đoạn ẩn thân khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, chắc hẳn thiếu niên này chính là một nhân vật không tầm thường, nhưng dù sao cũng bị mình bắt được rồi.
"Tất nhiên ngươi và ta không có thù oán gì, chẳng qua ta chỉ muốn xác định vài thứ mà thôi." Vân Phong nắm chặt tay. Sợi xích bằng thuỷ nguyên tố trói chặt tứ chi của thiếu niên. Giờ phút này gương mặt tuấn tú của thiếu niên kia tràn ngập sự tức giận và uất ức, bị một kẻ vừa mới gặp mặt bắt trói, đúng là vô cùng mất mặt.
"Xác định cái gì? Tên hội trưởng gì đó mà ngươi muốn tìm không phải là ta! Có tên hội trưởng nào mà chỉ là một tiểu hài tử như vậy không?" Thiếu niên kia bất mãn thấp giọng lầu bầu. Chẳng qua dù hắn có giãy dụa cỡ nào cũng không thể thoát khỏi sợi xích trên người, nhìn dáng vẻ bị trói của hắn, thật sự có chút buồn cười.
"Nhìn người không nhìn vẻ bề ngoài, thường thì vẻ bề ngoài chỉ có thể dùng để mê hoặc người khác mà thôi." Vân Phong nhàn nhạt nói một câu, chuyển tay cầm sợi xích rồi chậm rãi đi đến bên thiếu niên kia. Đôi mắt của thiếu niên kia trong suốt đến mức có thể thấy đáy, không hề có chút tạp chất, nhìn qua không khác gì một tiểu hài tử không hiểu sự đời.
"Ma pháp sư ám hệ phải không?" Vân Phong nhướng mày. Thiếu niên kia cười ha ha, trên mặt thoáng qua chút kiêu ngạo: "Đúng vậy, theo ta biết, ma pháp sư ám hệ tương đối hiếm, ngươi gặp được ta thì coi như số ngươi gặp may rồi."
Vân Phong cười thầm trong lòng, thiếu niên này đúng là quá ngây thơ, bị trói đến như vậy mà còn nói được như vậy, còn không ý thức được chút nguy hiểm nào, thậm chí khi nói đến bản thân, giọng điệu vẫn còn kiêu ngạo đến như thế, đúng là...
"Vị hội trưởng mà ta muốn tìm cũng là ma pháp sư ám hệ." Đột nhiên ánh mắt của Vân Phong cũng trở nên sắc bén: "Này này này! Ta không phải là người hội trưởng mà ngươi muốn tìm đâu, giữa ta và ông ta chỉ là trùng hợp mà thôi. Ma pháp sư ám hệ cũng không chỉ có mình ông ta đâu!"
Vân Phong không nói gì, tinh thần lực chậm rãi trào ra từ trong thân thể. Nếu nàng không thể dò ra thực lực của người này, vậy thì cũng có thể xem xét tính chân thật trong lời nói của hắn rồi.
"Này này này! Ta nói thật đấy! Ta không phải là người ngươi muốn tìm đâu! Này này này! Ngươi có nghe thấy ta nói gì không?" Thiếu niên kia kêu la ầm cả lên. Nhục Cầu có chút phiền chán nhìn hắn, mở miệng nhe răng, vẻ dữ tợn lại xuất hiện trên khuôn mặt đáng yêu kia. Thiếu niên sửng sốt, cười gượng vài tiếng.
"Này này này, có thể đừng hung dữ...dfienddn lieqiudoon Thật sự đáng tiếc cho vẻ ngoài của ngươi mà."
Đột nhiên Nhục Cầu cong người, lông trên người cũng dựng đứng hẳn lên vì một câu nói này. Thiếu niên kia dời mắt sang chỗ khác, thấp giọng nói thầm một câu: "Một con người kì lạ, một con người kì lạ mang theo mấy con ma thú kì lạ..."
Vân Phong từ từ mở mắt ra, trong mắt cũng lướt qua chút ảo não: "Ngươi ồn ào quá." Mắt nhìn thiếu niên trước mặt, đột nhiên hắn quay lại: "Này này này, là ngươi chưa biết gì đã bắt người, ta đã nói ta không phải là người ngươi muốn tìm rồi, ngươi cứ không nghe, bây giờ còn dám nói ta ầm ĩ sao? Này này này, sao ngươi cứ nói chuyện không có lý như vậy chứ!"
Huyệt thái dương của Vân Phong cũng giật giật, cố gắng kiềm chế sự phiền chán trong lòng. Nếu hắn là hội trưởng của công hội ma pháp sư, chắc mấy người ở đó đã phải tự vẫn mà chết cho rồi!
"Ta không thể dò ra thực lực của ngươi, thực lực của người ta muốn tìm lại cao hơn ta. Ngươi lại có mấy điều kiện giống như vậy, rất khó để phân biệt với người mà ta đã tìm."
"Này này này! Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Ma pháp sư ám hệ có một loại năng lực chung, chính là có thể che dấu thực lực và khí tức của mình đó!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.