Chương trước
Chương sau
”Đại thúc, xin tự trọng!” Vân Phong thấp giọng nói một câu. Triển Ly cười ha ha một tiếng, lại vươn tay xoa đầu Vân Phong, mãi đến khi tóc nàng rối hết cả lên mới thu tay về.
“Đại thúc cái gì, phải gọi cha chứ.” Triển Ly cười hề hề nói xong, gật đầu với Khúc Lam Y: “Tiểu tử, phần quyết đoán lúc nãy không tệ, ta có phần khen ngợi đấy.”
Khúc Lam Y cười, hắn vẫn phải đa tạ nữ nhân này đã ban tặng cho hắn, nếu lửa giận không chồng chất đến một mức độ nhất định, thật sự hắn cũng không cần phải phát tiết tới mức này.
“Triển Ly đại nhân, nàng... Là nữ nhi của ngài sao? Sao lại chưa bao giờ nghe ngài nói qua vậy?” Cuối cùng Hách đại nhân cũng tìm về giọng nói của mình, lòng cũng bị chấn động mạnh. Triển Ly có nữ nhi sao? Chuyện gì xảy ra vậy?!
“Giờ ngươi đã biết Vân Phong chính là con gái của ta rồi đấy.” Triển Ly lớn tiếng nói một câu, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, liếc mắt nhìn thoáng qua vị tiểu thư nào đó đang đờ ra ở bên cạnh.
“Nguyệt Hoa, làm người ngoài như ta, tất nhiên sẽ không nhúng tay đến chuyện của Hạo Nguyệt điện, chẳng qua người ngươi muốn cướp lại là nam nhân của con gái ta, chuyện này lại khác đi rồi.”
Sắc mặt của nữ nhân kia lại trắng đi, lời phụ thân dặn lại thoáng qua trong lòng, nam nhân này không dễ chọc, lấy thực lực và bối cảnh của ông ta, thân là điện chủ Hạo Nguyệt điện như phụ thân cũng phải cung kính mấy phần!
Vị tiểu thư kia xụ mặt xuống, đáng giận! Sao có thể là nữ nhi của Triển Ly được chứ!
“Triển Ly đại nhân, hay nàng là nghĩa nữ của ngài sao?” Hách đại nhân thử hỏi một câu. Đột nhiên sắc mặt của Triển Ly lại đen hơn: “Là con gái ruột của ta đấy! Ta không giống con bé sao?”
Suýt chút nữa Hách đại nhân đã thốt ra một câu không giống. Mặt của Triển Ly có phần thô kệch, trong khi ngũ quan của Vân Phong lại tinh xảo mỹ lệ. Tuy rằng khuôn mặt Vân Cảnh luôn có phần nghiêm nghị, tức là phụ thân mặt than, nhưng ngũ quan của ông lại vô cùng tuấn mỹ, Vân Thăng cũng như thế. Vì thế nếu Vân Phong là nữ nhi của Triể Ly, dáng vẻ của nàng phải có phần phóng khoáng hơn một chút chứ.
Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây! Huỷ bỏ cái nhiệm vụ kia cho ta, ta không mong có người tìm con gái của ta gây chuyện. Nếu có chuyện gì, đích thân ta sẽ đi nói chuyện với Nguyệt Phong.”
Hách đại nhân cười gượng vài tiếng, tỏ vẻ sẽ nhanh chóng xin chỉ thị của điện chủ để huỷ bỏ giải thưởng kia. Lúc này Nguyệt Hoa kia đã không còn nói được gì, hoàn toàn không còn chút khí thế nào của lúc nãy.
Triển Ly lại xoa đầu Vân Phong vài cái, Vân Phong cười rất bất đắc dĩ, chuyện này đúng là có chút bất ngờ. Không ngờ người cha từ trên trời rơi xuống này chỉ cẩn vài câu đã giải quyết mọi chuyện êm xuông như vậy, xem ra thân phận của ông ta không phải chỉ đơn giản là một nhân vật cấp cao trong công hội dong binh.
Triển Ly và đoàn người của Vân Phong cứ rời đi như vậy, để lại một cái đình viện đã bị Vân Phong huỷ đi gần như toàn bộ, còn có ba người vẫn còn trong trạng thái chấn động. Một lúc lâu, La Húc mới mở miệng.
“Hách đại nhân, ngài không biết chuyện này sao?”
Mặt Hách Thành trầm xuống: “Chắc chắn điện chủ cũng không biết chuyện này. Cho tới giờ Triển Ly vẫn luôn là một người độc lai độc vãng, người như vậy là có nữ nhi, thật sự đúng là khiến người khác không thể tưởng tượng nổi.”
“Đúng là có lợi cho nàng ta!” Nguyệt Hoa ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu. Hách đại nhân xấu hổ mở miệng: “Tiểu thư, chuyện này chúng ta không thể làm gì được nữa, bỏ đi thôi.”
Nguyệt Hoa vẫn mang vẻ mặt ngoan độc đứng ở đó, cảm xúc không cam lòng vẫn cuồn cuộn trong lòng. Cứ từ bỏ như vậy, ả không cam lòng, sao ả ta có thể buông tha cho bọn họ dễ dàng như thế? Nhưng dù ả có không cam lòng thì như thế nào, cho dù nàng ta có khóc kể với phụ thân, nhưng có người như Triển Ly ở đây, phụ thân cũng sẽ không làm việc tuỳ tiện chỉ vì ả!
Nguyệt Hoa nắm chặt tay, cắn môi. Số của nàng ta là gì vậy? Lại là nữ nhi của Triển Ly!
“Vẫn nên nói chuyện này cho điện chủ sớm một chút.” Hách đại nhân suy nghĩ một chút: “Tiểu thư, chúng ta cũng trở lại tổng điện thôi.”
Nguyệt Hoa oán hận cắn răng, nam nhân này ả không chiếm được rồi! Không nói gì, Nguyệt Hoa mang khuôn mặt đầy lửa giận rời khỏi nơi này, Hách đại nhân cũng nhanh chóng đuổi theo. La Húc đứng đó, nhìn không được mà vươn tay lau mồ hôi trên trán, cũng may hắn vẫn chưa ra tay với Vân Phong, nếu không giờ cũng chẳng biết hắn đã có kết cục gì rồi!
Đoàn người Triển Ly và Vân Phong cùng rời khỏi phân điện. Vân Phong còn tưởng rằng người cha từ trên trời rơi xuống này tới Tây Đại lục này để làm viện, lại không nghĩ rằng nhìn qua ông ta lại không có chút gấp gáp nào, thậm chí còn nói muốn ở cạnh nàng mấy ngày. Dựa theo cách nói của Triển Ly, vất vả lắm mới gặp được nữ nhi, tất nhiên là phải ở lại thêm mấy ngày chứ.
Vân Phong không còn cách nào khác, nàng biết Triển Ly tới Tây Đại lục là còn có chuyện phải làm, chỉ cần qua mấy ngày chắc ông ấy cũng sẽ đi. Người cha từ trên trời rơi xuống này đối xử với nàng không tệ, trong lòng Vân Phong cũng không ghét ông. Triển Ly rất thích xoa đầu Vân Phong, thích xoa đến mức tóc nàng rối bù lên mới chịu dừng tay. Mỗi lần như vậy Vân Phong đều cố gắng tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn bị Triển Ly tóm gọn.
Một lớn một nhỏ cứ làm ầm lên, nhìn qua có phần rất giống với cảnh tượng cha con hoà thuận, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cười hào sảng của Triển Ly. Yêu Yêu luôn ở cạnh Vân Phong luôn bài xích người lạ lại gần lại không có bất cứ ý định công kích gì với Triển Ly.
Yêu Yêu vẫn luôn yên lặng đi cạnh Vân Phong, lúc Triển Ly đi cạnh Vân Phong, Yêu Yêu lại lùi về sau một chút. Vân Phong không hề phát hiện động tác nhỏ này, cũng xem nhẹ biểu hiện khác thường này của Yêu Yêu.
Chẳng qua dù sao Tiểu Hoả và Lam Dực cũng là ma thú, phát hiện được thái độ mẫn cảm của Yêu Yêu. Ở lại thành Phong Nguyệt mấy ngày cũng không còn ai đến quấy rầy, cuối cùng Khúc Lam Y cũng không cần cải trang nữa, cũng không cần né tránh gì, tất cả đều trở nên thoải mái. Dường như Yêu Yêu vẫn có chút đề phòng với Triển Ly. Cuối cùng vào một lần khi Triển Ly nhào đến ôm lấy Vân Phong, đột nhiên Yêu Yêu buông tay Vân Phong ra, lui về phía sau mấy bước.
Triển Ly cười ha ha, bế thốc Vân Phong lên, Vân Phong nổi giận, cách ôm con nít này rất mất mặt. Dưới tình thế gấp gáp Vân Phong cũng không kịp để ý đến động tác của Yêu Yêu, Vân Phong xoay người thoát khỏi tay Triển Ly. Triển Ly cười lớn, lại vươn tay xoa đầu Vân Phong.
“Con gái à, để cha ôm một chút cũng không sao đâu mà.”
Vân Phong không nhịn được mà trợn trắng cả mắt: “Đại thúc, ta đã không còn là tiểu hài tử nữa rồi!”
Hai người cứ đùa giỡn, Khúc Lam Y cũng nhảy vào trong. Ba ma thú lại lặng lẽ lui đến một bên, cộng thêm một Nhục Cầu ngồi trên đầu Tiểu Hoả.
Yêu Yêu vẫn cứ nhìn Vân Phong chằm chằm, mắt nàng vẫn tràn đấy khát vọng, nhưng lại không dám lại gần. Lam Dực dịu dàng ngồi xổm xuống: “Yêu Yêu, muội sợ gì sao?”
Đột nhiên Yêu Yêu quay đầu lại, vẫn là đôi mắt màu lam với đồng tử đã co lại thành một đường thẳng, Lam Dực có thể nhận thấy được một chút sợ hãi ẩn giấu bên trong đôi mắt đó.
Dáng vẻ Tiểu Hoả đã có chút rõ ràng, chắp hai tay ra sau ót, mắt có chút đăm chiêu nhìn Triển Ly đang nói chuyện với Vân Phong: “Vị đại thúc này, có chút kỳ lạ.”
Lam Dực sờ đầu của Yêu Yêu, đứng lên, hơi nhíu mày nhìn Triển Ly: “Thì ra cảm giác của chúng ta đều giống nhau!”
Nhục Cầu ngồi trên đầu Tiểu Hoả cũng kêu một tiếng, Tiểu Hoả gật đầu: “Cục thịt này nói, đại thúc này luôn toát ra một loại khí thế, khí thế này khiến nó có chút kinh ngạc, ta cũng có cảm giác giống như vậy!”
Lam Dực nhíu mày: “Ta cũng có cảm giác như vậy. Chỉ sợ thực lực của người nọ đã đạt đến tôn giả rồi... Không hiểu sao lúc nhìn ông ấy ta luôn có chút cảm giác bị đè nén, trong lòng vẫn có chút kiêng kị.”
Lúc Lam Dực nói đến đây, liếc mắt nhìn Tiểu Hoả: “Hoả huynh, huynh cũng thế sao?”
Mắt Tiểu Hoả loé lên: “Ừ, lúc nhìn thấy đại thúc đó, thật ra ta cũng có chút không thoải mái. Cảm giác không thoải mái này không đơn thuần chỉ là sự áp chế về thực lực, mà là một cả giác sợ hãi... Dâng lên từ tận đáy lòng.”
Yêu Yêu nghe nói đến đó, đường thẳng trong mắt rụt lại một chút, ma ba thú đều có chút đăm chiêu nhìn bóng lưng của Triển Ly. Bỗng nhiên Tiểu Hoả nghĩ tới cái gì đó, Lam Dực cũng như thế, hai người nhìn nhau, đột nhiên sắc mặt đều biến đổi.
“Có thể khiến ta sinh ra cảm giác không thoải mái như vậy, đã từng có một người.” Đôi mắt đen nhánh của Tiểu Hoả sáng lên: “Chính là một lão gia hoả sống sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm. Mỗi lần nhìn thấy ông ta, ta đều muốn né đi.”
Ánh mắt màu lam của Lam Dực cũng chợt loé: “Ta đã từng nghe Diệu Quang đại nhân nói qua, chính là ma thú ở đỉnh của kim tự tháp, thứ gần như không hề tồn tại trong truyền thuyết...”
“Không biết ngươi có từng nghe qua một câu nói khác hay chưa.”
Lam Dực tò mò nhướng mày, nhìn Tiểu Hoả. Đôi mắt đen thuần của Tiểu Hoả hơi nheo lại: “Chúng ta vẫn luôn chỉ là những kẻ nằm dưới lớp thấp nhất mà thôi, trong khi đó trên đỉnh ngọn tháp đó không chỉ có một....”
Đột nhiên hai mắt Lam Dực trừng lớn, có chút không dám tin nhìn Tiểu Hoả. Tiểu Hỏa chậm rãi quay đầu, bĩu môi: “Chỉ nghe nói mà thôi, không biết cách nói này là do ai truyền ra, cũng chỉ được lưu truyền trong nội bộ ma thú.”
Lam Dực chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái hơn không ít, cách nói này không khỏi quá doạ người rồi. Yêu Yêu vẫn im lặng không nói gì, có khả năng nàng cũng không hiểu hàm nghĩa của đoạn hội thoại này, ánh mắt lại dời lên người Triển Ly lần nữa. Lam Dực mở miệng: “Hoả huynh cho rằng, người này cũng ở trên đỉnh của ngọn tháp đó sao...”
Tiểu Hoả cười ha ha, răng nanh bên mép như ẩn như hiện: “Không thể tránh được việc có liên quan.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.